C415 - C419

Chương 415 : Tan là tan

Buổi tối trong căn nhà trúc trở nên khác biệt.

Khi Lục Đông Thâm hôn mê, Tưởng Ly không cảm thấy gì, phải sống thế nào vẫn sống như thế, ngày tháng cũng không bị ảnh hưởng.

Bây giờ anh tỉnh dậy rồi.

Trong nhà bất thình lình có thêm một người sống sờ sờ có thể đi lại, Tưởng Ly bỗng chốc cảm thấy diện tích căn nhà này hơi nhỏ. Nhất là khi về đêm, bầu không khí của nó có sự thay đổi, chẳng thể nói rõ ràng được.

Giống như khi Tưởng Ly thu dọn xong nguyên liệu trở về phòng, vừa đẩy cửa phòng tắm ra thì sững người vài giây sau đó lại vội vàng lùi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm từ trong phòng tắm đi ra, giữa hông quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, trên những múi cơ bắp rắn chắc vẫn còn đọng nước, tóc chưa khô hẳn, chỉ hất đại vài cái, nước ở đuôi tóc bắn tứ tung.

Khiến Tưởng Ly chợt nhớ tới lúc anh ở trên núi Kỳ Thần, vóc nước lạnh rửa mặt, rồi cũng lúc lắc đầu vẩy nước như một con sói.

Bây giờ, anh cũng giống.

Lục Đông Thâm tiến lên, nói với một Tưởng Ly đang cố tình làm như không thấy anh, tỏ vẻ bình thản: "Em đi tắm đi."

Ban nãy sau khi bắt gặp cảnh anh tắm, Tưởng Ly liền vào phòng khách, ngồi bên cạnh cửa sổ làm vụn hoa giấy. Đêm ở Thương Lăng ấm áp dịu dàng, gió thổi vào nhà cũng mang theo hương hoa.

Ánh trăng sáng ngời, lạc vào bậu cửa, soi sáng mái tóc cô, giống như một lớp vải voan choàng lên đầu cô. Khi Lục Đông Thâm nói chuyện với cô, dáng vẻ chẳng thèm đoái hoài của cô cũng đẹp, nhất là khi cô cụp mắt xuống, đẹp như một cái móc câu.

Anh vừa dứt lời liền không nhịn được, giơ tay sờ đầu cô.

Tưởng Ly chẳng quá giật mình vì hành động này của anh, cô chỉ rất lạnh nhạt gạt tay anh ra, đứng dậy.

Cô vừa định đi thì Lục Đông Thâm dịch chuyển bước chân, vòm ngực rắn chắc che chặt đường đi của cô.

Mùi hương từ cơ thể người đàn ông hòa cùng mùi sữa tắm thanh thanh của cô, tất cả đều lọt hết vào hơi thở.

Tưởng Ly khẽ nhíu mày, hơi dịch sang bên cạnh một chút. Ai ngờ, Lục Đông Thâm cũng dịch theo.

Anh cố tình.

Tưởng Ly không vui, ngước mắt lên lạnh lùng: "Tránh ra."

Lục Đông Thâm cúi đầu nhìn cô, mặc kệ sự bất mãn của cô, nhưng lại đưa tay ra. Tưởng Ly vừa định né tránh thì nghe thấy anh thì thầm: "Đứng yên."

Tưởng Ly sững sờ.

Khi gò má cảm nhận được nhiệt độ nơi bàn tay anh, cô bất giác nhớ tới cảnh anh bóp cổ mình. Một sức lực không chút lưu tình, khiến cô còn từng nghĩ một giây tiếp theo mình sẽ đi chầu Diêm vương. Lúc đó tay anh rất lạnh, ánh mắt càng lạnh hơn, làm gì có chút tình cảm nào của ngày cũ?

Biết bao lần đêm nằm mơ cô vẫn nhìn thấy cảnh đó, sau khi tỉnh dậy, cổ vẫn còn cảm giác đau tới không thở được.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tưởng Ly trở nên lạnh giá. Chút oán trách tận sâu trong trái tim, tia hận thù như mọc chân bò lên mặt đất, thít chặt lấy trái tim cô.

Nhưng lòng bàn tay của Lục Đông Thâm lại lướt qua gò má cô, ngón tay gầy luồn vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt, cũng dịu dàng như cơn gió đêm nay.

Hơi thở của Tưởng Ly như ngừng lại.

Khi anh thu tay về, cô nhìn thấy giữa ngón tay anh kẹp một cánh hoa.

Là hoa lê trong vườn, theo gió bay vào phòng, một mảnh rơi trên tóc cô.

Lục Đông Thâm vò nát cánh hoa, đầu ngón tay thấm đẫm mùi hương. Anh khẽ nói: "Bé con, anh không sợ em căm hận anh, chỉ sợ trong lòng em không còn anh nữa."

Trái tim Tưởng Ly đập lỡ một nhịp, sau đó cô cảm thấy... Đúng là đáng chết, vì đêm xuân này sao, giọng anh thật là êm tai.

Dáng vẻ ngây người của cô trông có chút ngốc nghếch. Cô gái anh yêu đang gần ngay trước mắt, Lục Đông Thâm có phần không kìm được lòng mình, bất giác cúi đầu hôn cô.

Bờ môi gần như sắp dính lại, Tưởng Ly chợt giật mình, đẩy anh ra rồi rút lui.

Lục Đông Thâm không đuổi theo mà chỉ đứng đó, nhìn theo bóng cô, cười khẽ.

Vì vậy, sau khi vào phòng tắm, Tưởng Ly mới như sống lại.

Cái giá của sống sót chính là nhịp tim không ngừng tăng cao và vành tai đỏ lựng.

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của anh, gò má vẫn còn lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, trước mắt dường như nhìn thấy dáng vẻ của anh khi vừa tắm xong... chính là cảnh tượng vừa rồi.

Tưởng Ly hậm hực khinh thường chính mình.

Đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy, vô số đêm trước kia, cô đều bò lên cơ thể tráng kiện đó mà phóng túng, còn chưa đủ sao?

Trong lòng có một thanh âm trả lời cô: Phải, vẫn chưa nhìn đủ...

...

Lúc tắm rửa, Tưởng Ly kiểm tra đi kiểm tra lại cánh cửa. Vì cô luôn có cảm giác, Lục Đông Thâm sau khi cởi bỏ lớp áo vest quần Âu, tận sâu trong cốt tủy luôn là sự hoang dã. Mấy chuyện xông thẳng vào phòng này anh hoàn toàn làm được.

Khi đổ sữa tắm ra, Tưởng Ly lại nghĩ, nếu anh thật sự cứ ở lỳ đây lâu dài thì chắc chắn phải thay cho anh một loại sữa tắm khác.

Hai người có chung một mùi sữa tắm, trước kia thì là ngọt ngào, bây giờ chỉ toàn châm chọc.

Cũng may, Lục Đông Thâm chưa lưu manh tới mức xông thẳng vào phòng tắm.

Khi Tưởng Ly ra ngoài, anh đã thay một chiếc quần ngủ, cũng không để hở nửa người trên nữa mà mặc vào một chiếc áo phông ngắn tay màu đay. Vết thương trên cánh tay hở ra ngoài đã đỡ nhiều rồi, còn cả vết thương trên mặt nữa.

Mấy hôm nay Tưởng Ly quan sát rất tỉ mỉ, sẹo của anh có vẻ hồi phục rất nhanh. Cứ lấy ví dụ như vết thương trên mặt, cô tuy bảo đảm anh sẽ không để lại sẹo, nhưng chí ít cũng cần phải bôi thuốc liền sẹo vài tháng. Bây giờ, tuy sẹo vẫn còn nhưng khá nhạt nhòa.

Lục Đông Thâm ngồi vào vị trí ban nãy cô ngồi, trong tay cầm một đoạn trúc. Anh đang cầm dao gọt cho chỉnh tề, tóc đã khô rồi, mấy lọn tóc rủ xuống trước trán khiến anh trông vừa nghiêm túc vừa gợi cảm.

Tưởng Ly không biết anh định làm gì, nhưng cảm thấy con dao trong tay anh trông rất quen.

Nhìn kỹ lại cô mới nhận ra đó là con dao Phần Lan.

Tưởng Ly quay đầu đi thẳng lên gác.

Lục Đông Thâm nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại nhìn, không nói năng gì.

Di động trên mặt bàn chợt rung lên.

Anh quay đầu lại, cầm di động lên, có một tin nhắn nhảy ra. Sau khi đọc, anh tìm kiếm bản đồ Trung Quốc trong di động, nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, có vẻ trầm tư.

Lên gác rồi Tưởng Ly mới biết, Lục Đông Thâm đã dời chăn gối của cô sang phòng ngủ.

Đây đúng là chuyện tốt, chí ít anh coi như cũng hiểu đại thể.

Nhưng, gối của anh cũng để chung ở đó là có ý gì? Anh có hiểu quy tắc sau khi chia tay không hả?

Tưởng Ly không nói không rằng mang chăn gối của anh ném sang phòng sách.

Lúc cô định tắt đèn thì nhớ ra vẫn chưa khóa cửa. Cô vừa chạy ra tới cửa định khóa vào thì cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Cô giật mình.

Lục Đông Thâm đẩy rộng cửa phòng ra, nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, hỏi cô: "Em có ý gì?"

"Vậy anh có ý gì?" Tưởng Ly phản kích.

Lục Đông Thâm nói thẳng: "Ngủ."

Tưởng Ly cười khẩy: "Không sai, tôi cũng muốn ngủ." Một giây sau, cô ngăn cản ý định muốn vào phòng của anh: "Nhưng tôi không hề muốn chung giường chung gối với anh."

Lục Đông Thâm mỉm cười nhìn cô: "Lúc em chênh lệch múi giờ đã ôm anh ngủ rất ngon, thế nên anh sợ tối nay không có anh em không ngủ quen."

Tưởng Ly bỗng cảm thấy đầu óc chao đảo giây lát, cô cố đè nén giận xuống, thầm nhủ: Anh ta lừa mày đấy... lừa mày đấy.

Cô không định phí lời với anh, giơ tay đóng cửa.

Lục Đông Thâm đưa tay chặn cửa lại. Tưởng Ly thấy vậy, âm thầm đọ sức với anh. Lục Đông Thâm bật cười, nói với cô qua khe cửa: "Nếu anh muốn dùng sức mạnh với em, cánh cửa này chặn được anh sao?"

"Lục Đông Thâm, tôi mệt rồi." Tưởng Ly không xù lông lên với anh nữa, ngữ khí cực kỳ khẽ nhưng vô cùng nặng nề: "Phải, trong lòng tôi đã không còn anh rồi."

Lục Đông Thâm một tay chặn cửa, nheo mắt lại: "Em nói gì cơ?"

"Dù lúc trước anh vì nguyên nhân gì mà bỏ rơi tôi, chung quy vẫn một tay bóp chết duyên phận của chúng ta rồi." Tưởng Ly nghiêm túc nhìn anh nói: "Tôi không sợ cùng anh chịu khổ, cũng không sợ chịu tội cũng anh, khó khăn tới chúng ta cùng gánh vác, đứng trước sinh tử chúng ta cùng vượt qua. Nhưng Lục Đông Thâm, anh không cho tôi cơ hội. Người đàn ông mà tôi cần, tôi sẽ cần toàn bộ mọi thứ của anh ấy. Về sau tôi nghĩ thông suốt rồi. Thật ra anh không hề coi tôi là người hòa vào cốt tủy của anh, không hề tin tưởng tôi thật ra có thể kề vai chiến đấu cùng anh."

Cô khẽ thở dài, thẳng thắn và tuyệt tình: "Đều là người trưởng thành rồi, nếu lúc trước đã chọn chia tay thì đừng vớt vát lại nữa. Duyên phận chính là như vậy, tan là tan, hà tất phải tìm đau khổ tới cho nhau."

Dứt lời, cô giơ tay đóng cửa lại.

Lần này Lục Đông Thâm không cố chống cự nữa. Anh buông tay, cánh cửa đó đóng lại trước mặt anh.

Giống như... trái tim của cô vậy.

Chương 416 : Nhưng cô rất để ý

Ngày hôm sau, hoa thơm chim hót.

Khi Tưởng Ly thức dậy, mùi đầu tiên ngửi thấy chính là mùi thơm của thức ăn và cơm.

Cô quay đầu nhìn giờ, sáu rưỡi sáng.

Tính cả thời gian đánh răng rửa mặt nữa thì vừa vặn là thời điểm thích hợp nhất để ăn sáng.

Lần theo mùi hương, Tưởng Ly tìm xuống bếp. Cô đứng ngoài cửa không đi vào trong, ngắm nhìn người đàn ông đang chuẩn bị bữa sáng dưới ánh nắng mai chan hòa.

Tưởng Ly hiểu Lục Đông Thâm.

Dù tối hôm trước có ngủ muộn hay mệt mỏi thế nào, ngày hôm sau anh vẫn sẽ thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học cố định. Nhiều việc thì anh sẽ dậy lúc năm giờ, còn thường ngày anh cùng lắm chỉ ngủ thêm một tiếng đồng hồ nữa, vẫn là để ở bên cô.

Khoảng thời gian ở Bắc Kinh, ngoại trừ những ngày anh đi công tác, chỉ cần ở Bắc Kinh, bữa sáng đều do anh chuẩn bị, vì anh dậy khá sớm.

Đương nhiên, Tưởng Ly không kỳ vọng anh đích thân làm, tài nghệ nấu nướng của anh cô không dám khen ngợi.

Nhưng thật sự đa phần vẫn là do cô nấu, vì Lục Đông Thâm thường xuyên đi công tác.

Tưởng Ly nhìn một Lục Đông Thâm đang đi qua đi lại trước mặt mình, trong lòng ít nhiều có phần kinh ngạc.

Anh đứng quay lưng về phía cô, bên trên là một chiếc áo phông màu cà phê đậm, bên dưới là một chiếc quần mặc ở nhà màu đay. Ngoài ra, giữa hông còn quấn một... chiếc tạp dề?

Phải, là chiếc tạp dề cô vẫn đeo hằng ngày khi nấu ăn.

Tưởng Ly cảm thấy tóc trên đầu như dựng đứng hẳn lên, rõ ràng là anh đang làm đồ ăn sáng.

... Ăn được không đây?

Không lẽ vì những lời tối qua của cô mà anh sinh lòng oán thán, định làm chút gì đó khiến cô ghê chết sao?

Cô nhìn nghiêng, hướng về phía bệ bếp chếch đối diện. Trên đó đã bày một phần quà sáng được làm xong: Bánh mỳ nướng kẹp giăm bông, còn có một đĩa sủi cảo chiên. Chỗ sủi cảo đó được xếp lại với nhau, giống như một đĩa hoa đang nở rộ, còn rắc thêm chút vừng trắng, bên cạnh đĩa sủi cảo là...

Giống như nước đường gì đó.

Tưởng Ly ghé tới trước mới nhìn rõ, là món chè khoai dẻo. Đứng cách một khoảng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi sữa bò và cốt dừa thơm nồng, kết hợp với đậu đỏ và bột Sago.

Khi nhìn lại Lục Đông Thâm, anh đang nghiền nhỏ khoai tây, thái lát cà rốt, thêm vào những bông cải xanh thái nhỏ được trần qua nước, ăn kèm với thịt muối, khi nêm gia vị cho một lượng muối vừa phải, cộng thêm một ít sữa tươi. Anh bày rau xanh bên cạnh khoai tây nghiền một cách rất chuyên nghiệp. Khoai tây nghiền không hề dính vào cạnh đĩa chút nào. Cuối cùng, anh rắc thêm chút hạt tiêu thêm vị, rồi lại rải thêm chút phô mai dây lên trên. Tưởng Ly nhìn tay anh, trong tầm mắt sáng rực rỡ, tay anh thanh mảnh rất vừa mắt.

Lúc bê đĩa ra, Lục Đông Thâm vừa hay nhìn thấy cô, bèn cười khẽ: "Dậy rồi à?"

Ánh mắt Tưởng Ly chạm phải mắt anh, cú va chạm ấy suýt nữa khiến trái tim cô cũng bật ra ngoài.

Cứ như bị ma xui quỷ khiến, Tưởng Ly chợt cảm thấy một Lục Đông Thâm ăn mặc thoải mái, quấn tạp dề quanh hông còn gợi cảm hơn cả một người mặc áo vest quần Âu ngồi trong phòng hội nghị.

Bữa sáng quả thực rất phong phú.

Đồ Tây kết hợp đồ Trung, tuy rằng không lòe loẹt như lúc trước anh mua về, nhưng món nào cũng tinh tế, hơn nữa, trông giống như tự làm toàn bộ.

Sáng sớm, ánh nắng đã rất đẹp, bữa sáng được mang ra vườn ăn.

Trước khi cầm đũa, Tưởng Ly nhìn thấy chiếc xe việt dã to đùng đỗ trước cửa, suy nghĩ đầu tiên là Nhiêu Tôn đã tới, sau đó nhìn thấy cả một bàn thức ăn, Tưởng Ly hiểu ra phần nào.

"Anh ra chợ mua đồ về làm?"

Trong bếp, cô nhìn thấy có thêm không ít nguyên liệu, từ bột mỳ dùng để làm điểm tâm Tây đến các loại bánh hấp kiểu Trung Quốc đều đầy đủ.

Lục Đông Thâm múc cho cô một bát chè khoai dẻo nhỏ, không hề phủ nhận.

Tưởng Ly ngạc nhiên: "Anh biết đi chợ?"

Cô từng dẫn anh đi siêu thị, gần như anh lướt qua một lượt thấy cái gì là cầm cái đó, không cần biết có dùng tới hay không. Cô chê cười anh: Lục đại thiếu gia à, e là đến thanh toán máy mua hàng tự động cũng không biết.

Lục Đông Thâm nghe xong bật cười, hỏi ngược lại cô: "Anh biết đi chợ kỳ lạ lắm sao?"

Đương nhiên.

Tưởng Ly vẫn còn bán tín bán nghi đối với chuyện này. Cô nếm thử một miếng chè. Người đàn ông ngồi đối diện bật cười, hàm răng trắng sáng lên trong nắng mai: "Mùi vị thế nào?"

Ngon lắm.

Mùi sữa vừa phải, mềm mại giòn tan.

Cô mặc kệ những lời của anh, giơ tay gắp một miếng sủi cảo chiên. Vừa cắn cảm giác rán giòn đã tan ra trong miệng, vị hơi ngọt tỏa ra từ tôm tươi.

Lục Đông Thâm cố tình phổ cập cho cô: "Thịt lợn đen trong rừng và tôm tươi chuyến đầu tiên vận chuyển tới chợ chính là nguyên liệu chủ yếu. Đi kèm có bột ngộ, khoai tây xắt nhỏ, đậu xanh và hành tươi, kết hợp với gừng, hành, đường, muối, dầu hào, một lượng dầu ô liu vừa phải, bột tiêu trắng, vừng, bột hòa vào nước, ngay cả vỏ sủi cảo cũng do anh đích thân nặn."

Đôi đũa của Tưởng Ly dừng lại giữa không trung. Cô nhìn anh, nhìn sủi cảo rồi lại nhìn anh...

"Thế nên, mùi vị chắc không tệ." Lục Đông Thâm cố nhịn cười, đưa ra kết luận với cô.

Tưởng Ly nhất thời cảm thấy, người đàn ông trước mặt có khi chỉ có diện mạo giống Lục Đông Thâm mà thôi.

"Mùi vị cũng tạm." Cô không nói thật, nhưng cũng không quá dối lòng.

Lục Đông Thâm vừa cười vừa gắp một miếng sủi cảo vào bát của cô: "Thích thì ăn nhiều vào, sau này một ngày ba bữa cơm của em anh phụ trách."

Tưởng Ly đang uống nước bất ngờ bị sặc.

Khiến Lục Đông Thâm khúc khích cười mãi.

Bây giờ hình như anh rất thích cười, hơn nữa muốn cười là cười không giấu giếm. Không như trước kia, tuy rằng anh vẫn cười khẽ, cười mỉm, nhưng trong nụ cười luôn giấu thứ gì đó, không rõ ràng, không thoải mái, có chút kiềm chế, đè nén lại.

Lục Đông Thâm vẫn thật sự thích nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của cô. Anh bẻ một miếng bánh mỳ nướng, thoải mái tự tại: "Trong lòng em có khúc mắc, anh có thể hiểu được. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng không thể ngăn cản anh theo đuổi em, đúng không? Em ấy à, chung quy vẫn là một cô gái hiểu lý lẽ. Giang hồ lệnh đã xuống rồi, cho dù chỉ để báo đáp, anh cũng phải chăm sóc em một ngày ba bữa. Nam nữ thật ra đều giống nhau, muốn nắm bắt trước hết phải giữ được dạ dày."

Tưởng Ly hiểu rõ trong lòng. Tối qua những lời tuyệt tình cô dốc hết trong lòng nói ra đối với anh vẫn chỉ là gió thoảng qua tai, chẳng chút nào rơi được vào lòng anh. Lục Đông Thâm này trước kia không như vậy mà, tuy rằng anh cưng chiều cô, nhưng lòng tự trọng cũng rất mạnh mẽ. Cô những tưởng với cá tính của anh, hôm nay tám phần đã từ bỏ rồi.

Sao lại lòi ra cái màn bắt trái tim từ dạ dày chứ?

Câu nói này hình như trước kia họ từng thảo luận rồi.

Anh nói với cô: Em không cần thông qua dạ dày vẫn nắm bắt được trái tim anh. Còn anh muốn giữ trái tim em thì sao? Rất trùng hợp, anh cũng từng nghe nửa sau của câu nói này...

Chẳng hiểu sao Tưởng Ly chợt thở dốc, sau đó mặt đỏ bừng.

Người đàn ông ở đối diện nói một câu rất tùy ý: "Anh nói gì mà em đỏ mặt vậy?"

Tưởng Ly giật mình ngước mắt nhìn anh.

Trong mắt anh toàn là nụ cười, rõ ràng là cố tình.

Tưởng Ly đặt đũa lên bàn: "Anh thích làm sao thì làm."

Nửa tiếng sau, Tưởng Ly thay xong quần áo, chuẩn bị đủ dụng cụ định lên núi hái nguyên liệu.

Cô vừa đeo gùi trúc lên lưng thì bị Lục Đông Thâm tháo xuống.

Cô quay đầu lại, Lục Đông Thâm đeo nó lên lưng mình rồi nói với cô: Đi thôi.

Tưởng Ly muốn không quan tâm anh cũng không được: "Anh làm gì đó?"

"Cùng em lên núi." Lục Đông Thâm đáp rất tự nhiên: "Tưởng Tiểu Thiên nói thứ Năm hàng tuần em sẽ vào núi Kỳ Thần hai tương quả đỏ."

Tưởng Ly mắng thầm trong bụng: Tưởng Tiểu Thiên, em hay lắm, quả nhiên là phản bội triệt để.

Cô đang định viện cớ để bỏ Lục Đông Thâm lại thì anh đã từ tốn nói tiếp: "Nói sao anh cũng là một bệnh nhân, không thể ở lại nhà một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Em là bác sỹ chính của anh, đi tới đâu cũng phải đưa anh theo, quan sát bệnh tình bất cứ lúc nào. Tưởng Ly, anh không để ý việc phải làm đối tượng nghiên cứu của em đâu."

...

Nhưng cô thì lại rất để ý.

Chương 417 : Vật cũ

Tới núi Kỳ Thần mất một đoạn đường, cũng may Lục Đông Thâm lái xe đi.

Dọc đường toàn là đường núi quanh co, hết vòng này tới vòng khác. Lục Đông Thâm lái xe rất vững vàng, chiếc việt dã đã được "độ" lên bình thản xuyên qua núi như một chúa tể sơn lâm.

Dọc đường, Tưởng Ly không nói gì với anh, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, tư duy bay xa.

Lục Đông Thâm thì luôn tranh thủ lúc xe rẽ để nhìn về phía cô.

Một khoảng thời gian không gặp, tóc cô đã rất dài rồi. Chất tóc tốt kỳ lạ, so với những cô gái thích nhuộm tóc thành đủ màu đủ kiểu ở thời đại hiện nay, mái tóc đen bóng và sáng của cô rất hiếm gặp. Hôm nay cô buộc kiểu tóc Messy Bun, phần tóc thả xuống dưới trông rất dịu dàng.

Có lẽ sắp phải vào núi, thế nên cô ăn mặc thoải mái một chút. Trên người là bộ đồ bằng vải đay kiểu Trung Quốc, nhìn vừa gọn gàng vừa sạch sẽ. Còn có phần giống một cô gái bước ra từ một bức tranh thời cổ đại.

Tưởng Ly quay mặt qua, nhíu mày: "Nhìn gì mà nhìn?"

Lục Đông Thâm cười rất phóng khoáng: "Thấy em đẹp thôi."

Câu nói thẳng thắn ấy khiến Tưởng Ly không thể giận nổi. Không sai, bản thân cô cũng thấy mình đẹp, anh chỉ đang nói sự thật thôi.

Núi rừng yên tĩnh, ánh nắng chói chang đã được đám lá cây dày đặc làm thành một lớp vải che bớt.

Trên đường tới, Tưởng Ly không cảm thấy gì. Đến khi vào trong núi, nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình, cô nhất thời ngơ ngẩn.

Anh và cô cũng đã từng tới đây.

Hai con người đứng ở hai lập trường khác nhau đã cùng ở trong khu rừng sâu này nhiều ngày, trải nghiệm nguy hiểm. Lục Đông Thâm lúc đó ở trong mắt cô vì có liên quan tới Đàm Diệu Minh nên rất nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả đám sói trong rừng này.

Bây giờ, thời thế đã khác.

Cô và Lục Đông Thâm đã yêu nhau, cũng đã tổn thương. Hôm nay tới đây, đáy lòng luôn tự thở dài một câu: Thế sự trêu ngươi.

Lục Đông Thâm xoay ngược tay lại, bất ngờ vò vò đầu cô: "Đi thôi."

Tương quả đỏ phát triển trong khe núi âm u, là loại thực vật chỉ sinh trưởng tại khu vực Thương Lăng. Trên núi Thiên Chu cũng có nhưng số lượng không nhiều. Danh pháp của loài thực vật này, Tưởng Ly chưa từng nghiên cứu, chỉ biết nó tính lạnh, thịt quỷ tuy có độc nhưng độc tính không nhiều, dùng định kỳ với liều lượng ít có thể cải thiện nhiệt độc và máu độc trong cơ thể. Trên đời có rất nhiều loài thực vật, đa số đều nở hoa trước, kết quả sau, nhưng loại này cực kỳ đặc biệt, hoa quả cùng nở một lúc.

Hái lấy tương quả, hái cả lá hoa, quả có thể ăn, lá hoa có thể dùng với trà, cũng có thể buộc thành túm, phơi khô để ép lấy hương, có tác dụng vỗ về cảm xúc bực bội của con người, an ủi tinh thần.

Có tác dụng tương tự như gỗ tùng, trắc bạch trong rừng.

Cây tương quả đỏ trên núi Kỳ Thần mọc thành cụm, nhưng đều sinnh trưởng trong những khe cốc âm u trên vách núi nghiêng. Đáy cốc sâu bao nhiêu không rõ, mỗi lần Tưởng Ly tới hái hoa lượm quả đều rất tốn sức, bởi vì phải quấn dây thừng xuống từng chút một, mất cả nửa ngày cũng chỉ hái được nửa giỏ.

Cô từng quăng một tảng đá khá nặng xuống đáy cốc, nhưng hồi lâu không thấy âm vọng lên. Có lẽ đã bị đám cây rậm rạp dưới đó chặn lại, cũng có thể vì nơi này quá sâu.

Trên núi Kỳ Thần nhiều hiểm ác, tuy không cần phải đi sâu vào trong trung tâm, nhưng vẫn tồn tại nguy hiểm. Giống như những loại côn trùng có độc, hay những loại cỏ độc vô danh, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể mất mạng. Thế nên khi tới cốc tối, khi giúp Tưởng Ly đục đinh lên vách núi, Lục Đông Thâm hết sức cảnh giác, chốc chốc lại quan sát tình hình xung quanh.

Khi Tưởng Ly vào núi thường mang theo thuốc viên trong người, có tác dụng tốt trong việc xua đuổi côn trùng. Sau khi Lục Đông Thâm cố định xong dây thừng và đinh thì nhanh gọn cài chặt khuy an toàn. Tưởng Ly hiểu rõ những kỹ thuật và khả năng sinh tồn của Lục Đông Thâm khi đi ra ngoài. Khi anh bận rộn xong những việc ấy thì cô cũng ném viên thuốc cho anh.

"Đút vào túi, lỡ có bị côn trùng cắn thì tôi không có thời gian hái thuốc cứu anh đâu."

Lục Đông Thâm đón chuẩn xác, mím môi cười.

Tưởng Ly ghét nhất là nhìn thấy anh cười, giống như không một tâm sự của ai có thể lọt qua ánh mắt của anh vậy. Cảm giác này thật sự tồi tệ vô cùng. Trong lòng cô mơ hồ có chút hối hận, đáng lẽ không nên đưa anh tới đây.

Khi theo dây thừng đi xuống, cũng không biết có phải vì có Lục Đông Thâm ở bên cạnh hay không, cô không còn sự dứt khoát ngày trước, chân vô tình giẫm hụt.

Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt, vòng cánh tay ôm chặt lấy eo cô, mới tránh cho cô có khả năng ngã cắm đầu xuống cốc. Những viên đá vụn rơi ầm ầm bên cạnh chân cô, rơi hết cả xuống dưới cốc. Nghe thấy tiếng động ấy, trái tim cô căng thẳng.

Cánh tay Lục Đông Thâm hơi dùng sức một chút để ôm cô rời khỏi đường biên mong manh. Tưởng Ly nằm trong lòng anh thở dốc, khẽ nói một tiếng "Cảm ơn". Lục Đông Thâm không buông tay ra mà nhìn xuống dưới cốc, nhân cơ hội ấy ôm chặt cô hơn một chút, khẽ cười: "Tưởng cô nương, vậy có coi như anh đã cứu em một mạng không?"

Cảnh cũ người xưa lại tái diện.

Trên núi Kỳ Thần này, anh đã từng ba lần có ơn cứu mạng cô.

Một lần cô vào Lục Môn để trả.

Lần thứ hai cô làm bạn gái của anh để tra.

Lần thứ ba, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh để trả.

Hơi thở của người đàn ông rất gần, luôn mang theo những ý đồ xấu xa. Tưởng Ly như ngừng thở, đẩy anh ra xa: "Trả lại anh là được chứ gì."

Cô một lần nữa quấn chặt dây thừng lên lưng, nhưng đã bị Lục Đông Thâm rút lại. Anh buộc dây thừng lên hông mình, đón lấy gùi trúc đeo lên lưng, cười nói: "Được rồi, để anh đi,em đứng trên chỉ huy." Dứt lời, anh nắm chặt dây thừng đi xuống dưới, chân và vách núi tạo thành một góc độ hoàn hảo nhất, động tác cực kỳ nhanh gọn.

Tưởng Ly đứng trên, nhìn xuống dưới, buột miệng: "Anh cẩn thận chút."

Câu nói này theo gió lùa vào tai Lục Đông Thâm, anh ngước mắt lên nhìn cô cười, đáp lại một câu: "Biết rồi."

Hơi thở của Tưởng Ly gấp gáp, cô đè nén, khoanh chân ngồi xuống đất, bổ sung thêm: "Ý của tôi là, đừng làm hỏng tương quả."

Lần này Lục Đông Thâm càng cười phá lên, đáp tiếp: "Được."

Xung quanh tương quả có khá nhiều gai.

Lục Đông Thâm xuống đến một vị trí nhất định thì dừng lại, kéo chặt đôi găng tay leo núi lại. Sau khi cố định chắc chắn móc dây thừng, anh rút con dao Phần Lan trên hông ra.

Lưỡi dao sắc bén vô cùng. Anh hướng dao xuống dưới, không quả tương quả nào lọt. Thân cây được chặt bằng phẳng. Lục Đông Thâm lại giơ tay nhẹ nhàng kéo là có thể hái được cả đống vào gùi trúc sau lưng. Tưởng Ly đứng trên nhìn rất rõ ràng, đúng là "muốn làm tốt mọi việc, ắt phải có dụng cụ sắc".

Chẳng bao lâu sau, Lục Đông Thâm đã chém được cả giỏ tương quả đỏ. Anh chân dài tay dài, có thể với tới những nơi bình thường cô không với tới. Thế nên, tương quả đỏ trong giỏ vừa to vừa đỏ, to gần bằng quả cherry rồi.

Tưởng Ly giơ tay lúc lắc đầu dây thừng, truyền đạt thông tin: "Kha khá rồi đấy, lên đi."

Lục Đông Thâm giơ con dao lên, chém nốt một nhánh cây bên cạnh sau đó leo dây thừng đi lên.

Tưởng Ly nhìn lên mặt trời, quả nhiên tiết kiệm không ít thời gian.

Sau khi Lục Đông Thâm trèo lên, anh thu lại dây thừng, tháo cả móc đinh, rồi đặt gùi trúc xuống đất, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô. Tưởng Ly nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng chẳng quá mắc bệnh sạch sẽ, hình như chỉ khi về thành phố anh mới soi mói bắt bẻ.

Trong tay có thêm một vật gì.

Tưởng Ly cúi đầu nhìn, là con dao Phần Lan, Lục Đông Thâm vừa nhét vào tay cô.

"Đồ của em, em dùng tiện hơn."

Tưởng Ly nắm lấy con dao Phần Lan, trên chuôi dao vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Nhớ lại khi trước cô đã cắm cả con dao và chiếc nhẫn lên mặt bàn trả lại cho anh, cảnh tượng đó dường như vẫn còn hiển hiện trước mắt.

Khi ấy cô rất kiên quyết và tuyệt tình, cô gào thét như một kẻ điên vậy...

Chương 418 : Hoàn toàn không biết

Thật ra lúc đó cô rất muốn hỏi anh: Vì sao? Vì sao phải dùng phương thức này đẩy cô ra?

Chỉ có nỗi đau mới có thể đè nén nỗi đau.

Thế nên, cô giúp anh đạt được ước nguyện.

Một nhát dao đâm vào người anh, một nhát dao đâm vào chính mình.

Lục Đông Thâm thấy cô im lặng không nói, sợ cô không nhận bèn hạ thấp giọng: "Đừng hờn dỗi với một con dao."

"Đâu ai rảnh đi hờn dỗi với một con dao tốt như vậy?" Tưởng Ly không muốn bị anh dẫn dắt cảm xúc như vậy, ném cả con dao và vỏ dao vào trong gùi trúc: "Thời buổi này, dao đáng tin hơn người."

Hái xong tương quả đỏ, vẫn còn rất nhiều rất nhiều thời gian.

Tưởng Ly nhìn chỗ thành phẩm dư dả sau lưng Lục Đông Thâm, buông một câu: "Đốn ít củi mang về đi."

Lục Đông Thâm lưng đeo gùi trúc suýt chút nữa thì bước hụt. Sau khi đứng vững, anh nhìn theo bóng lưng cô cười mãi: "Em đúng là rất biết vắt kiệt sức lao động."

"Cũng không thể nào nuôi anh không công được đúng không." Tưởng Ly không buồn quay đầu, cứ thế buông một câu.

Đốn củi cần chút tỉ mỉ.

Men theo u cốc đi thẳng hướng về phía Đông Nam sẽ có một khu rừng, cành lá rậm rạp thích hợp nhất làm củi đốt. Có gỗ tùng với tính dầu rất cao, chỉ nhặt cành khô cũng có thể dùng qua ngày. Động tác của Lục Đông Thâm rất nhanh nhẹn. Bên này Tưởng Ly còn đang dọn dẹp, đầu kia anh đã hạ được cả một cây gỗ tùng to, sau đó lại chặt thêm nhiều những cành nhánh dư thừa, chỉ để lại những cành quá đồ sộ, dùng dây thừng quấn từ trong ra ngoài ba vòng, xếp đều đặn.

Hai bó củi to được xếp cạnh nhau.

Tưởng Ly cũng bỏ sức lực, nên mượn đám lá tùng mềm để ngồi nghỉ ngơi.

Sau khi chắc chắn về độ rắn chắc của những khúc gỗ, Lục Đông Thâm tiến lên. Tưởng Ly ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy cánh tay anh: "Chảy máu rồi." Cô khẽ nói một câu.

Anh cúi đầu nhìn, đúng là chảy máu, có lẽ bị quẹt ban nãy khi đốn củi.

Vết thương cũng không quá sâu, nhưng cũng há thành một miệng lớn, những vết máu ở rìa miệng vết thương đã khô lại rồi. Anh vốn dĩ định xử lý đại một chút nhưng ngay sau đó đã xóa bỏ suy nghĩ này, chìa cánh tay về phía Tưởng Ly: "Phải làm sao đây?"

Tưởng Ly vừa mở bình nước ra đang định uống nước, thấy vậy, chỉ hận không thể tạt nước vào người anh. Người có thể cứu cô ra khỏi đàn sói, chỉ với một vết thương lại hỏi cô phải làm sao? Chẳng buồn nói nhiều lời phí phạm với anh, cô đậy nắp bình nước lại rồi tung lên trên: "Anh thích làm gì thì làm."

Lục Đông Thâm đón lấy bình nước, bật cười, mở nắp ra, lấy nước rửa sạch vết thương. Tưởng Ly tuy rằng không giúp anh xử lý vết thương, nhưng cũng nhìn ra được độ sâu nặng của nó. Sau khi anh rửa sạch rồi, cô nhìn rồi như hỏi đại một câu: "Lúc bị xước không cảm thấy đau à? Sao chảy máu mà cũng không biết?"

Lục Đông Thâm đang vặn nắp chai nước chợt khựng lại, ngay sau đó mỉm cười: "Không chú ý."

Một câu trả lời qua loa hời hợt.

Nhưng Tưởng Ly nhạy bén cảm nhận được phản ứng vừa rồi của anh.

Nỗi nghi ngờ trong lòng cô càng nặng thêm.

Cánh tay bị thương lại là tay trái.

Lục Đông Thâm không cho cô quá nhiều thời gian để nghĩ. Anh ngồi xuống, đặt bình nước sang bên, vặn người một cái sau đó cứ tự nhiên lưng tựa vào lưng cô mà ngồi. Tưởng Ly sững người, sau khi phản ứng lại bèn đổ người về phía trước một chút. Lục Đông Thâm lại thích cố tình trêu chọc cô, tiện thể dựa tiếp, đè cho Tưởng Ly sắp không thở nổi.

"Lục Đông Thâm anh ngồi dậy cho tôi!"

Lục Đông Thâm khoanh hai tay trước ngực, cực kỳ nhàn nhã, nghiêng đầu qua: "Còn trốn tránh nữa hay không?"

"Không trốn nữa, anh ngồi thẳng lên! Đè chết tôi rồi!" Tưởng Ly tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Lục Đông Thâm rất hài lòng với thái độ của cô. Anh ngồi thẳng dậy. Eo bên này của Tưởng Ly sắp đứt rời, sau khi ngồi thẳng lên được chưa lâu, Lục Đông Thâm lại dựa tới, lên tiếng trước khi Tưởng Ly kịp quát: "Dựa một lúc thôi, anh là bệnh nhân, ban nãy vừa xuống cốc vừa chặt củi, bây giờ lại yếu rồi."

Yếu... Cái cụ nhà anh.

Tưởng Ly kiềm chế nỗi kích động muốn chửi nhau.

Cô định đẩy anh đi, nhưng Lục Đông Thâm lại uể oải lên tiếng: "Tưởng cô nương có tình có nghĩa, không thể nhìn tôi yếu ớt không thể xuống được núi chứ?"

Một câu nói đã hoàn toàn đánh bay suy nghĩ của Tưởng Ly.

Ý tứ trong lời nói của anh quá rõ ràng. Nếu thật sự không thể xuống núi, thì người chịu thiệt thòi chắc chắn là cô. Với kinh nghiệm lưu manh của Lục Đông Thâm e là tới lúc đó anh lại viện cớ bắt cô cõng xuống núi cũng nên.

Tưởng Ly nhịn không động đậy nữa.

Lục Đông Thâm dựa vào cô, hít hà mùi hương trên người cô, sưởi chút nắng được lọc qua những kẽ lá, nói một câu: "Cô gái thông minh."

Tưởng Ly không lên tiếng.

Cô nghĩ bụng cố gắng đừng trọc ghẹo anh, cũng đừng để lại bất kỳ điểm yếu nào cho anh nhìn thấy.

Nếu không thì hỏng bét.

Thấy cô không để ý đến mình, Lục Đông Thâm cũng không sầu não.

Hai người dựa vào nhau, mượn sức lực của nhau, cũng thấy thoải mái hơn không ít.

Lục Đông Thâm rút từ trong túi áo ra một thứ. Tưởng Ly xoay lưng về phía anh nên cũng không biết anh cầm thứ gì. Rất nhanh, một điệu khúc du dương vang lên.

Giống như tiếng huyên đất* nhưng lại thâm trầm hơn huyên đất.

*Nhạc khí cổ bằng đất hình quả trứng có sáu lỗ.

Khúc nhạc vang vọng, nghe vừa bi thương vừa đằng đẵng, tĩnh mịch lại xa xôi.

Tưởng Ly chợt nhắm mắt lại.

Trong hơi thở là mùi gỗ tùng mênh mông. Khúc nhạc như dẫn cô vào thiền tự, ra đại mạc rồi lại theo lá rụng mây trôi đưa cô tìm kiếm những con ngõ xa lạ, vóc nước ngắm trắng, văng vẳng bên tai chỉ có tiếng huyên.

Nó lại rất giống như giọng nói của Lục Đông Thâm, trầm ấm, vững chãi, khiến người ta mê mẩn.

Điệu khúc không dài.

Sau khi kết thúc, Tưởng Ly vẫn còn chìm đắm trong đó. Cô bất giác hỏi anh đang thổi bài gì.

Lục Đông Thâm lần này không chọc ghẹo cô mà đưa thứ trong tay cho cô xem.

Cô cầm qua, kinh ngạc: "Huyên trúc?"

"Huyên trúc." Lục Đông Thâm khẳng định lại một câu.

Lấy một đoạn trúc lông, mài nhẵn đánh bóng, đục từng lỗ tròn mịn, trước sau tổng cộng có chín lỗ. Tưởng Ly cầm trong tay, bất thình lình nhớ tới cảnh tối qua anh ngồi trước bàn vót vót mài mài. Cô càng bất ngờ hơn: "Anh làm sao?"

"Ừm." Lục Đông Thâm uể oải đáp một tiếng.

Tưởng Ly quay đầu: "Anh còn biết làm nhạc cụ?"

Lục Đông Thâm quay người lại ngồi bên cạnh cô, một tay chống sau lưng cô, một tay cầm lấy huyên trúc, nói với cô: "Không có gì khóc cả, em xem qua một lần cũng biết làm ngày. Trúc lông dễ tìm, lấy đại một đoạn. Cưa đứt ở khoảng năm phân dưới mắt đốt trúc, chẻ ra một đoạn tạo hình lăng giác rồi nối lại, sau đó dính chắc phần đầu. Mở phần đầu ra làm lỗ thổi, còn ống hình lăng giác được đục lỗ âm là được rồi."

Tưởng Ly chỉ mải nghe, cũng quên mất rằng lúc này hai người họ đang ngồi lại rất sát. Nghe xong, cô cảm thán: "Cách làm này nghe thật phức tạp."

"Nghe thì phức tạp, làm khá đơn giản." Lục Đông Thâm nhìn cô, đáy mắt đong đầy ý cười: "Vẫn là Nam Thâm dạy anh. Cậu em đó của anh chỉ cần là thứ có lỗ sẽ thổi được thành âm, có dây sẽ gảy được thành tiếng. Nguyên lý và cách chế tạo các loại nhạc cụ nó cũng là người chuyên nghiệp nhất."

Tưởng Ly từng nghe nói về bản lĩnh của Lục Nam Thầm, nghĩ bụng con cái nhà họ Lục đúng là ai ai cũng tài giỏi.

Cây huyên trúc nhỏ xinh được cầm trong tay, mát rượi, cực kỳ trơn nhẵn, một chút lông tơ cũng không có. Trên đầu còn được vẽ hình bùa may mắn bảy màu, có lẽ là Lục Đông Thâm vẽ theo hình trên túi bùa trước kia của cô, đúng là khiến người ta không thể rời tay.

Lục Đông Thâm thấy vậy hỏi cô: "Có thích không? Nếu thích anh tặng em."

"Thích chứ, nhưng không biết thổi, để chỗ tôi cũng lãng phí." Nói rồi Tưởng Ly định trả lại cho anh.

Lục Đông Thâm nắm chặt cả cây huyên trúc và tay cô, cười khẽ: "Anh dạy em."

Tưởng Ly thật ra cũng rất hiếu kỳ một đoạn trúc nhỏ sao có thể thổi được điệu nhạc hay như thế, nên cũng không từ chối Lục Đông Thâm. Lục Đông Thâm dạy cho cô về kỹ thuật phát âm qua huyên túc, tận tay chỉ dạy cô làm sao để ấn vào từng lỗ. Khi cô thử thôi, anh cũng theo đà vòng tay qua ôm lấy eo cô.

Tưởng Ly hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung nghiên cứu cây huyên trúc...

Chương 419 : Trả hết rồi

Người không có tính nhẫn nại chung quy sẽ không thể học được lâu dài. Sau khi thử qua N lần không thể thổi thành âm điệu chuẩn, Tưởng Ly nhét lại cây huyên trúc vào lòng Lục Đông Thâm: "Không học nữa, quá khó đi."

Cô chẳng có năng khiếu bẩm sinh gì về lĩnh vực âm nhạc, trước kia cũng không cảm thấy Lục Đông Thâm có thiên bẩm gì về mảng này, hôm nay mới biết anh vẫn cao hơn cô một bậc. Có lẽ trong cốt tủy nhà họ Lục đã tồn tại gen này chăng, nếu không Lục Nam Thâm sao có thể trở thành thiên tài âm nhạc?

Lục Đông Thâm phì cười vì dáng vẻ của cô, không nhịn được bấu má cô: "Không thể kiên nhẫn một chút sao?"

"Cái thứ này học có gì hay ho chứ? Muốn học cũng phải học thứ gì độ khó cao hơn chút." Tưởng Ly tự giải vây cho mình.

"Được thôi." Lục Đông Thâm nhìn cô cười khẽ: "Mấy hôm nữa anh sẽ làm một cây tiêu, em thổi tiêu cho anh xem."

"Thổi thì thổi." Tưởng Ly là người không chịu nổi khích bác nhất: "Chỉ là thổi tiêu thôi mà? Tôi..."

Những lời sau đó cô nuốt thẳng xuống bụng, bởi vì bất thình lình nhớ tới một cảnh tượng tình cảm nào đó trong quá khứ, mặt chợt đỏ bừng.

Lục Đông Thâm quan sát khuôn mặt cô: "Sao lại đỏ mặt vậy?"

Không đợi Tưởng Ly trả lời, anh vờ như bừng tỉnh ngộ, ôm chặt eo cô, sát lại gần, cười gợi cảm: "Ý em muốn nói, đâu phải em chưa từng thổi, đúng không?"

Tưởng Ly bị giật mình kích động vì câu nói này của anh. Bấy giờ cô mới phát hiện hai người đang ngồi rất gần nhau, thậm chí nửa người cô còn đang dựa vào lòng Lục Đông Thâm. Cô tức giận đang định mắng anh là lưu manh thì lập tức ngừng lại.

Có sự mềm mại trong lòng, Lục Đông Thâm sao có thể dễ dàng buông tay? Lại thấy cô ngồi im không nhúc nhích, gò má phơn phớt như cánh đào, tình yêu trong lòng anh dành cho cô càng thêm đậm, lại càng muốn gần thêm chút nữa. Anh bất giác cúi đầu định hôn cô nhưng bỗng nghe cô khẽ nói một câu: "Ngồi im."

Lục Đông Thâm sững người, chỉ cảm thấy sau lưng như có cơn gió âm u thổi qua. Còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy có tiếng thứ gì xuyên qua kẽ lá lao thẳng tới. Ngay sau đó là một tiếng sột soạt, lưỡi dao sắc xuyên qua gió phóng tới. Thứ đó bật ra một âm thanh rồi hoàn toàn im bặt.

Tất cả xảy ra quá nhanh, chẳng qua chỉ vài ba giây.

Lục Đông Thâm quay đầu lại nhìn, hóa ra là một con rắn hổ lươn, đã bị lưỡi dao Phần Lan găm thẳng lên thân cây. Nó dài khoảng hơn hai mét, mảnh dẻ như cổ tay người con gái, đang liều mạng hướng về phía này giãy giụa, sau đó cúi đầu chết gục.

Đánh rắn đánh bảy tấc, Tưởng Ly đã xuyên trúng vị trí đó, không hề sai lệch.

Bấy giờ Lục Đông Thâm mới ý thức được ban nãy có bao nhiêu nguy hiểm. Anh nhìn con rắn rồi lại nhìn về phía Tưởng Ly, cười khổ: "Nữ nhi là mồ chôn kẻ anh hùng, câu này nói không sai chút nào."

"Không có nữ nhi này, anh Lục đã mất mạng lâu rồi." Tưởng Ly đứng lên: "Trả hết rồi nhé."

Lục Đông Thâm ngây ra giây lát, rồi mới hiểu ra hàm nghĩa "trả hết" mà cô nói. Cô đã trả ơn cứu mạng ban nãy của anh. Anh cười thầm trong lòng, cô gái nhỏ này vẫn thù dai thật.

Bên này, Tưởng Ly đã rút dao ra, con rắn đã chết hẳn, sau khi rơi xuống đất cũng nằm im. Lục Đông Thâm tiến lên, ngồi sụp xuống nhìn, quả thực thấy sống lưng lạnh toát.

Rừng càng rậm rạp sẽ càng nhiều loại rắn rết côn trùng. Nhìn đường vân và hình dáng khuôn mặt của con rắn này, nó chắc chắn là rắn độc. Một loài có thể sinh sống và tồn tại trên núi Kỳ Thần sao có thể là rắn độc thông thường? E rằng nếu ban nãy anh thật sự bị nó cắn một nhát thì mất mạng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

Nghĩ bụng trước nay đi thám hiểm anh luôn rất cẩn trọng, chưa từng có chuyện sơ sểnh như thế này, xem ra vẫn là vì quá mải mê với sự mềm mại trong lòng.

Tưởng Ly không biết anh đang nghĩ gì, cũng không muốn nói chuyện với anh, dẫu sao thì cảnh tượng ban nãy bây giờ nhớ lại vẫn còn ngượng ngập. Cô lôi con rắn qua, mũi dao nhọn làm xước bụng nó, cô nhanh gọn lấy ra mật rắn. Sau đó cô xách bình nước tiến lên, đổ nước rửa sạch mật rắn, đưa thẳng tới bên miệng Lục Đông Thâm: "Ăn đi."

Lục Đông Thâm tự nhận thấy mình đã khắc phục một chút bệnh sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là ngửi mùi mật rắn tanh nồng này không thấy ghê. Anh đứng lên rời đi. Tưởng Ly không cho phép anh trốn. Anh lùi sau thì cô tiến tới, vẫn giữ nguyên mật rắn trong lòng bàn tay, nói với anh: "Đây là một thứ tốt, có thể giải nhiệt loại ẩm, kéo dài tuổi thọ."

Lục Đông Thâm đánh chết cũng sẽ không ăn: "Mật rắn không thể ăn sống, có ký sinh trùng, ăn vào sẽ nôn mửa đầu váng mắt hoa, đâu phải em không biết."

"Từ nhỏ tới giờ chẳng biết tôi đã ăn bao nhiêu mật rắn rồi, sao không thấy nôn mửa váng đầu? Lục Đông Thâm, sao anh lắm chuyện thế hả? Anh yếu cơ mà? Để tôi bồi bổ cho anh."

Lục Đông Thâm nghe vậy lập tức đeo gùi trúc lên lưng, đồng thời đeo thêm hai bó củi: "Chọc em đấy, không yếu nữa, đi thôi, xuống núi."

"Hết yếu thật rồi?" Tưởng Ly cố nhịn cười, đi song song với anh.

Lục Đông Thâm thấy cô không có ý cưỡng ép nữa mới yên tâm, hắng giọng: "Bây giờ bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ như chim, có thể bay nhảy thoải mái rồi."

"Để tôi xem nào." Tưởng Ly chặn trước mặt anh, đôi mắt sáng rực thấm nụ cười. Cô quan sát anh từ trên xuống dưới.

Nụ cười của cô khiến Lục Đông Thâm nhất thời thất thần. Sự thoải mái, không bó buộc ấy anh nhung nhớ rất lâu rồi.

Tưởng Ly nhân lúc anh sơ hở, nhanh chóng hành động, một tay bóp hai má anh, một tay nhét mật rắn vào họng, cưỡng ép anh ngậm miệng. Cô lấy ngón tay búng vào cằm anh, mật rắn cứ thế trượt xuống.

Lục Đông Thâm mải nhìn cô cười, sao ngờ được cô vẫn chưa chịu từ bỏ. Sau khi phản ứng lại, một giây sau, anh lao sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Nhưng nôn mãi vẫn chỉ là nôn khan, chẳng nôn được gì ra ngoài cả.

Mật rắn vẫn không thoát ra ngoài, rơi qua họng rồi chui thẳng xuống bụng, chỉ để lại một mùi tanh ngòm. Lục Đông Thâm bắt đầu liên tục súc miệng. Tới khi bình nước cạn hẳn, anh vẫn còn cảm giác được mùi tanh ấy.

Tưởng Ly báo thù được một cách cực kỳ sung sướng. Cô tiến lên nhìn một Lục Đông Thâm một tay chống lên thân cây, một tay đè trước ngực, cười nghiêng ngả dựa vào cây: "Mật rắn đích thực là một thứ tốt, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, thích hợp nhất để dưỡng sức cho anh. Vả lại, trước kia đến thịt sói anh còn ăn được, ăn mật rắn thì đã sao chứ?"

"Giống nhau được sao?" Lục Đông Thâm nghiến răng nghiến lợi đáp lại một câu, sau đó lại nôn khan, cố gắng nhẫn nhịn.

"Sao lại không giống?" Tưởng Ly uể oải hỏi.

Lục Đông Thâm im lặng.

Bây giờ anh không thể nói nhiều, nói một câu là lại ngửi thấy mùi tanh của mật rắn. Tưởng Ly quả thực lần đầu nhìn thấy anh như vậy, càng ngắm càng đã đời. Sau đó cô lại càng muốn chọc anh: "Này Lục Đông Thâm, con rắn đó có tuổi rồi, có qua mạch độc thì dù là thịt hay da đều rất có giá trị trong y học. Tôi nghĩ rồi, anh cõng cả nó về. Mấy hôm tới mình phơi khô rồi nghiền thành bột, mỗi tối anh uống một thìa, tuy có hơi tanh nhưng rất tốt cho sức khỏe."

Cô vừa dứt lời đã thấy Lục Đông Thâm quay sang nhìn cô.

Tưởng Ly cảm thấy có một thứ ẩn giấu trong đôi mắt anh, thứ ấy gọi là nguy hiểm.

Dự cảm vừa bùng lên, Lục Đông Thâm đã kéo giật cô lại, dùng sức đè cô lên thân cây, áp mặt xuống hỏi: "Cố tình chơi anh đúng không?"

Ở khoảng cách này, Tưởng Ly càng nhìn rõ ràng thứ trong mắt anh. Đó là một con thú, con thú hoang dã nhất trong lòng anh. Tưởng Ly bị bao bọc trong mùi hương của anh, cảm giác như ngạt thở. Cô dĩ nhiên không ngốc nghếch ngồi cãi nhau với anh về vấn đề mình có trêu chọc anh không, cô hơi nghiêng chân ra ngoài, định chạy trốn.

Nhưng cô nghe thấy anh cười khẽ: "Em muốn nếm thử không?"

Nụ cười có chút xấu xa, còn có chút lưu manh.

Ban đầu Tưởng Ly chưa hiểu gì, tới khi anh đột ngột cúi đầu hôn lên môi, cô mới cảm thấy hơi thở như ngừng lại trong khoảnh khắc, đầu óc như thiếu khí, hoàn toàn trống rỗng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro