Bonus 1
Ánh sáng hoàng hôn len qua cửa sổ hé mở, ánh vàng cam nhẹ nhàng rọi lên mọi ngóc ngách trong căn phòng, phủ lên không gian một sắc thái dịu dàng và lãng mạn. Trên chiếc giường trắng muốt, hai dáng người quấn quýt nằm sát bên nhau, không mảnh vải che thân, hơi thở hòa quyện, tạo nên một khung cảnh vừa yên bình vừa gợi cảm.
Kim Minjeong nhỏ bé nép gọn trong vòng tay Yu Jimin, mái tóc nàng xõa tung, lẫn vào lớp ga giường mềm mại. Hơi ấm của cơ thể Jimin bao bọc lấy nàng, như một tấm chăn vô hình, mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối. Họ vừa trải qua một buổi chiều đong đầy cảm xúc, nơi mọi khoảng cách đều bị xóa nhòa, chỉ còn lại sự gắn kết sâu sắc.
Jimin từ từ cúi xuống, hít một hơi thật sâu mùi hương tự nhiên của Minjeong. Hương thơm ấy khiến cô mê mẩn, dịu dàng nhưng lại có sức hút mãnh liệt, như thể chỉ cần ôm nàng trong tay, mọi thứ trên đời này đều trở nên không quan trọng nữa.
Minjeong, đang say trong cảm giác ấm áp ấy, khẽ cựa mình rồi rúc sâu hơn vào lòng Jimin. Nàng thích những khoảnh khắc thế này—nhẹ nhàng, bình yên, và tràn ngập yêu thương. Giọng nói trầm ấm của Jimin vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng nhưng không làm mất đi sự dịu dàn.
"Minjeong..."
"Hửm?"
Nàng đáp lại, giọng vẫn còn vương chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt đã mở ra, nhìn thẳng vào cô.
Jimin khẽ vuốt ve mái tóc nàng, ánh mắt kiên định nhưng chứa đựng sự cưng chiều vô hạn.
"Em dọn về đây sống với chị nha?"
Minjeong hơi ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn cô, như muốn chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Thấy vậy, Jimin mỉm cười, tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nàng, giọng nói thêm phần chắc chắn:
"Chị nghĩ kỹ rồi. Ba Kim giờ đã về lại, mẹ em không còn một mình nữa. Thời gian gần đây, sức khỏe của ba cũng đã tốt hơn rất nhiều. Mẹ em cũng yên tâm hơn rồi. Vì vậy, chị muốn em dọn về đây với chị. Mỗi ngày, chị đều muốn được thấy em, chăm sóc em. Chúng ta sẽ sống cùng nhau, như thế có được không?"
Minjeong vẫn không nói gì, đôi mắt nàng dường như có chút xúc động, ánh lên những tia cảm xúc khó tả. Jimin hơi căng thẳng, lo lắng rằng lời đề nghị của mình có thể làm nàng cảm thấy áp lực.
"Chị biết điều này không dễ với em"
Jimin tiếp tục, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn,
"Nhưng chị thật sự muốn chúng ta ở bên nhau nhiều hơn. Chị không muốn chỉ gặp em vào những buổi tối vội vã hay những ngày cuối tuần ngắn ngủi. Chị muốn mỗi sáng thức dậy đều thấy em nằm trong lòng chị, mỗi tối đều được ôm em ngủ. Chị sẽ chăm sóc em thật tốt, hứa đấy."
Jimin vẫn còn đang soạn sẵn thêm một bài thuyết phục nữa thì bất ngờ, Minjeong khẽ gật đầu.
Động tác ấy đơn giản nhưng mang sức nặng của cả thế giới đối với Jimin. Cô nhìn nàng, đôi mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên trước khi tràn đầy niềm vui.
"Thật không? Em đồng ý rồi?"
Jimin hỏi lại, giọng không giấu nổi sự phấn khích.
Minjeong chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Ừm, em đồng ý."
Jimin không đợi nàng nói thêm lời nào nữa. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi nàng. Nụ hôn ấy không chỉ là sự hạnh phúc mà còn là lời cam kết.
"Cảm ơn em"
Jimin thì thầm sau khi rời khỏi môi nàng, ánh mắt nhìn nàng như chứa cả bầu trời.
Minjeong khẽ mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Jimin, rúc vào lòng cô như một chú cún nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã tìm thấy tất cả những gì mình cần trong cuộc đời này—một mái nhà, một tình yêu, và một người để cùng cô bước tiếp trên mọi chặng đường phía trước.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro