Dì nhỏ, tìm một chỗ cho cô ngủ



Ngón trỏ thon dài của Thế Huân quấn lấy cái móc chìa khóa, âm thanh di chuyển đó truyền đến bên tai Lộc Hàm .

Cậu nghiêng đầu, hơi chạm đến mặt của nam nhân phía trước.

Thế Huân hơi nhích chân.

"Muốn lấy lại?"

"Ngô thiếu."

Lộc Hàm không lấy được, ánh mắt tựa như muốn giết người.

"Xin anh thương xót, giơ cao đánh khẽ."

Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Thế Huân không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Cậu.

"Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị Cậu xử Cậu."

Lộc Hàm nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, Cậu nghiến răng thét.

"Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy."

Mạc Mạch lôi tay Cậu.

"Chuyện gì xảy vậy, Hàm Hàm, Thế Huân là gì của cậu..."

"Cháu trai."

Lộc Hàm tự động đem hai chữ " tương lai" cắt bỏ.

" Tớ khinh, cháu trai!"

Mạc Mạch kích động đến mức không kiềm chế nổi.

"Cậu biết anh ta là ai không hả? Có mối quan hệ như này, cậu còn đi làm thêm sao? Đầu óc cậu bị ngớ ngẩn rồi ."

Lộc Hàm xua xua tay.

"Tụi mình về đi."

"Không về. "

Mạc Mạch kiên định đứng tại chỗ.

"Ở đây có một quy định bất thành văn, nếu ai đó đua xe về nhất, người ở đây cũng sẽ có phần, cậu không muốn giúp Tiêu Đằng số tiền kia sao? "

Trên mặt Lộc Hàm rõ ràng có do dự.

Tiếng nổ vang báo hiệu xe đua đồng thời xuất phát. Lúc lao ra có thể dùng từ " như những mũi tên bắn ra khỏi cung" quả là không quá khoa trương, chiếc xe đua mùa vàng cường thế vượt lên dẫn đầu. Lộc Hàm dựa vào lan can, lôi điện thoại ra nhìn rồi lại cất trở lại.

Một vòng đua này là phải đi lên đỉnh núi, Lộc Hàm nhìn về phía bạn tốt.

"Cậu nói xem, có thể sẽ có người bị lật xe mà lăn xuống núi không?"

Mạc Mạch giơ một ngón cái về phía cô, " Cậu đủ độc ác."

Người đứng xem khá nhiều, phần lớn đều là bạn bè của những người đua xe, nam có, nữ có. Sau khi bắt đầu thi đấu, họ ở bãi cỏ bên cạnh chơi đùa.

Hai người đứng ở lan can bàn luận, đợi đến khi nhìn thấy chiếc xe đầu tiên về đích thì sắc trời cũng chuyển tối.

Mạc Mạch rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu thì hơi thất vọng. Thế Huân quen thuộc giữ chặt tay lái, gầm xe đua rất thấp, bởi vì chạy nhanh mà mang lại khoái cảm làm hắn hưng phấn dị thường. Xe chạy qua điểm cuối, trong chớp mắt dải đỏ phủ lên thân xe, khói lửa quanh thân óng ánh trên những tầng không cao nhất.

Sau đó Thế Huân dừng hẳn xe, người đàn ông này, tài phú quyền thế đều kinh người, một động tác tùy ý là có thể đã khiến cho kẻ nịnh bợ anh đến trước mấy ngày.

Đoàn xe một vừa về tới điểm cuối, số tiền đặt cược, từng bó lớn, bó lớn tiền đều đưa tới trước mặt Phong thiếu .

Thế Huân nhìn về một trong những hòm tiền, mở ra, bên trong đều là những xấp tiền giá trị lớn. Trên mặt anh vẫn chưa lộ ra bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt nhìn thẳng về , chuẩn xác nhìn thấy Lộc Hàm .

Đem mình tự cao như vậy, có thể đi tới nơi này, còn không phải vì tiền.

Anh thật muốn nhìn, bao nhiêu tiền có thể bẻ ngoạt cái eo thon nhỏ cao ngạo kia của Cậu.

Thế Huân cầm lên một xấp tiền, đem giây buộc gỡ ra, sau đó một cánh tay giơ cao, một vạn tiền cứ thế như hoa tung bay giữa không trung.

Mạc Mạch ánh mắt sáng lên.

"Mau cướp !"

Lộc Hàm hoàn toàn không phản ứng, đây là nhà giàu hào phóng trong truyền thuyết sao ? !

Đêm nay gió thật lớn, những tờ tiền sắc đỏ từng đợt, từng đợt lượn bay, không ít còn bay đến cả rừng trúc bên cạnh. Mạc Mạch khom lưng chui khỏi lan can, khóe miệng Thế Huân hơi nhếch tạo thành một nụ cười lạnh, một hòm tiền tiếp cũng đều bị anh dùng phương thức như trước mà bay mất.

Trong nháy mắt, Mạc Mạch đã nhặt được tầm tờ, thấy Lộc Hàm còn đứng sững tại chỗ, Mạc Mạch vẫy vẫy tay trước mặt Cậu.

"Cậu lại đây nhặt đi, cái này là anh ta vứt đi, không phải ăn cắp cũng chẳng ai ăn trộm, không mất thể diện. !"

Lộc Hàm đem bàn tay phía dưới quần nắm chặt, Cậu có thể cảm nhận được, tầm mắt Thế Huân tựa như những cây đinh, ghim thẳng đến người mình. Cậu chỉ cong thắt lưng thì...

Tốc độ của Mạc Mạch rất nhanh, có mấy tờ bay tới bên chân Lộc Hàm , cô kéo tay Lộc Hàm .

"Lúc này Tiêu Đằng thật sự rất cần tiền, cậu đông mượn tây mượn cũng không ra lấy một nghìn, có tiền có thể nhặt cũng không nhanh lên được sao?"

Ánh mắt Lộc Hàm rơi xuống mặt đất, một tờ tiền màu đỏ hoa hồng như phô diễn ra trước mắt.

Cậu nuốt lại khẩu khí, đúng vậy, Cậu cũng không phải đi cướp. cũng không phải cầu xin, lại lúc thiếu tiền, chẳng có gì là mất thể diện cả.

Lộc Hàm nghĩ tới điều đó, thân mình nhanh nhẹn chui ra khỏi lan can, cùng Mạc Mạch nhặt tiền.

Trong miệng Cậu nhẩm đếm, một trăm, hai trăm, ba trăm...

Thế Huân đem cái rương trống không vứt trên mặt đất, anh tháo gang tay, một cặp chân thon dài bước thẳng về phía trước. Lộc Hàm đưa mắt nhìn về đồng tiền phía trước đột nhiên bị một bóng đen che phủ, Thế Huân ngồi xuống, tay nâng cằm Cậu lên.

"Nhặt rất thoải mái sao?"

Cậu nắm chặt tiền trong tay.

"Thứ anh không cần, còn có thể muốn yêu cầu người khác không cần sao?"

Thế Huân nghiêng người, găng tay từng chút, từng chút vỗ vào lòng bàn tay.

"Cậu cần tiền, hỏi chị Cậu, một trăm ngàn cô ta cũng cho được."

Lộc Hàm nghe thấy vậy, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái, tựa như bị sự sỉ nhục cực đại.

"Chị tôi không muốn tiền của ba anh, dù chỉ một đồng!"

"Đây là cô ta nói với Cậu ?"

Lộc Hàm đè thấp giọng, không muốn bị người khác nghe thấy.

"Chị tôi yêu anh ta thật lòng."

"Một cô gái có hai mấy tuổi, lại cùng một người đàn ông gần năm mươi nói chuyện tình yêu? Hay là, giăng lưới bắt cá lớn? Hoặc là..."

Thế Huân cố gắng kéo dài giọng điệu.

"Cậu theo tôi đi, chẳng phải hỏi tôi tiền còn dễ hơn hỏi chị Cậu sao?"

Lộc Hàm nắm chặt tay, tiền bên trong bị vo lại tạo thành tiếngloạt soạt.

"Tôi không có hứng thú với anh, ngô thiếu, tôi cũng không muốn trèo cao."

"Tôi biết, "

Nam nhân nhếch miệng.

"Chị em hai người đều cùng loại mặt hàng, đều thích những lão già."

"Anh câm miệng!"

Mạc Mạch đứng bên cạnh thấy tình trạng đó,vội vàng di chuyển đến chỗ khác tiếp tục nhặt tiền. Lộc Hàm muốn đứng dậy, lại bị Thế Huân ép ngồi lại.

"Đã tự buông xuống vẻ mặt này, muốn nhặt trở lại? Khó đấy."

Đôi mắt trong suốt của Cậu nhìn thẳng về phía anh, như là không thể chịu đựng được nữa, nhưng Cậu tự hiểu phải có chừng mực. Lộc Hàm đem phẫn nộ chìm xuống đáy mắt.

"Ngô thiếu, người cùng ba anh nói chuyện yêu đương là chị tôi, anh không cần chuyện gì cũng nhằm đến tôi, còn nữa, ai cũng đâu có thể ép ba anh yêu chị tôi chứ."

Thế Huân nào có thể bị dăm ba câu nói khiêu khích này của Cậu mà bốc hỏa, gang tay trong tay anh phủ lên mặt Lộc Hàm .

"Ba tôi hợp ý ai, ông ấy có nhiều phụ nữ như vậy, tôi cũng không quản nổi. Trái lại, tôi nhìn Cậu rất thuận mắt, tôi muốn Cậu."

Lộc Hàm hốt hoảng, thiếu chút nữa mà ngồi phịch mông xuống đất.

Đôi mắt hạnh trợn tròn. Thế Huân nhận ra ý đồ của Cậu, đưa tay đè lại vai Lộc Hàm .

"Nhặt tiền, cho ai dùng?"

"Không khiến anh xen vào."

"Đây là tiền của tôi."

Lộc Hàm giơ giơ lên.

"Được lắm, trả lại cho anh!"

Trong mắt Thế Huân dấy lên một tia hiểm ác, anh túm chặt cổ tay Lộc Hàm .

"Trả lại tôi? Được, Cậu buông tay."

Lộc Hàm giãy giụa mấy cái, nhưng lực của người đàn ông này lớn như vậy, căn bản là không cách nào giãy thoát được. Ngón tay Lộc Hàm buông lỏng, những tờ tiền rơi xuống bên chân Thế Huân.

"Anh nhặt đi."

Đôi mắt hẹp dài của Thế Huân nhíu lại, trên trán căng ra rõ ràng là không kiềm chế được. Gương mặt tập hợp những nét đẹp hoàn hảo nhất, đôi môi mỏng tạo thành một ý cười tà, cầm tay Lộc Hàm lôi thốc dậy.

Cuối cùng Cậu nhìn mặt đất, trong lòng không khỏi đấu tranh, hay là nhân lúc đứng dậy cầm tiền nhặt lên.

Thế Huân rất cao, một bước cũng đã bằng hai bước của Lộc Hàm . Cậu chạy chậm bị anh đuổi kịp kéo về trước xe, lại dễ dàng bị nhét vào bên cạnh ghế lái. Mạc Mạch hoảng hốt hét lên.

"Lộc Hàm !"

Hai tay Cậu bổ nhào muốn đi mở cửa xe, bàn tay Thế Huân rất to, cũng không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà tóm gọn sau gáy Lộc Hàm , đem cả người Cậu kéo vào lồng ngực. Trên người anh có mùi nước hoa phảng phất đi vào mũi Cậu, khi hơi cúi đầu cũng có thể nhìn đến bên trong cổ áo anh, nhìn đến lồng ngực bên trong là bắp thịt vững chãi.

Lộc Hàm vội vàng nuốt nước miếng, với hành động thân thiết quá mức như này thật không thể thích ứng.

"Ngô, ngô thiếu, tôi đảm bảo, lần sau sẽ không tiết lộ với bên ngoài anh là cháu trai tôi nữa."

Cậu cho rằng, nói ra mối quan hệ này, anh có thể lo lắng.

Nhưng Thế Huân, anh là ai?

Ai dám khiêu khích anh, đó chính là muốn chết!

Một cánh tay Thế Huân đặt trên ghế phó lái.

"Chị Cậu với ba tôi cũng chỉ là đang khởi động những bước đầu, nếu không có sự đồng ý của tôi, cô ta có nằm mơ cũng không thể tiến vào ngô gia."

Lộc Hàm rũ mắt xuống, nhìn từng ngón tay đang dần bò lên cánh tay mình. Chị đã nói với Cậu không chỉ một lần, nhìn thấy Thế Huân nhất định phải khách khí, nếu có thể nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn, thế nhưng, dựa vào cái gì muốn nhẫn nhịn lại bị anh ăn đậu hũ.

Lộc Hàm không chút nghĩ ngợi, hung hăng vỗ mạnh vào mu bàn tay đang trườn lên kia.

Âm thanh đó rõ ràng cực thanh thúy, chỗ da thịt vốn màu đồng của người đàn ông nhanh chóng hiện lên dấu vết của năm đốt ngón tay. ,

Ngón tay Lộc Hàm cũng tê dại, Thế Huân đem mu bàn tay đến bên miệng thổi thổi, thổi một hơi, thần tình mị hoặc gợi cảm. Lộc Hàm nhìn đến động tác này của anh, không hiểu tại sao phía sau lưng lại toát mồ hôi lạnh. Cậu định bụng lui người về phía sau, cằm lại đột nhiêm bị anh bóp chặt, một động tác lôi kéo dứt khoát, Thế Huân đem tay mình đến bên miệng cô.

"Thổi khô cho tôi, nếu không, tôi sẽ tạo thêm một trăm dấu như vậy trên thân thể cô, có tin không?"

Khớp hàm Lộc Hàm bị anh bóp chặt đến đau nhức, cậu nhìn chằm chằm vào mu bàn tay anh, vừa định hung hăng cắn anh một miếng thì di động trong túi vang lên.

Đó là nhạc chuông cậu cài đặt duy nhất cho Tiêu Đằng, cậu muốn thò tay lấy, nào ngờ Thế Huân phản ứng nhanh hơn cậu một bước, bàn tay anh chui ngay vào bên trong túi quần cậu, Lộc Hàm đong đưa đầu.

"Buông tôi ra!"

Đầu ngón tay Thế Huân đảo qua lại trong túi quần cậu, sau khi lấy di động liền nhìn đến tên hiện trên màn hình, trên mặt anh tràn ngập ý cười không tốt, kết thúc cuộc gọi.

"Anh dựa vào cái gì mà ngắt điện thoại của tôi?"

Thế Huân bật chức năng chụp ảnh, tay anh kéo cằm cậu qua. Anh làm một động tác, đưa chân phải thon dài kéo lên, di chuyển đến bên người Lộc Hàm , nhanh tay nhấn nút chụp ảnh, lúc buông tay, bởi theo quán tính mà đầu cậu gục ngay trên bụng người đàn ông.

Lộc Hàm ngồi dậy, Thế Huân đem màn hình tới trước mặt cậu, cho cậu tự liếc nhìn, trong đó là hình ảnh không khỏi khiến người ta suy nghĩ, định nhấn nút gửi đi, người nhận thình lình hiện lên tên Tiêu Đằng.

cậu sợ đến mức ngồi bất động.

"Đừng..."

"Cậu nói xem, sau khi tôi gửi đi, hắn ta sẽ nghĩ cậu như thế nào?"

Lộc Hàm giơ hai tay lên.

"Ngô thiếu, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, trả lại di động cho tôi được chứ?"

"Đổi mặt nhanh ghê, nhưng mà, muộn rồi!"

Trong từ điển của Thế Huân, thời gian chỉ có hạn không hề có đợi chờ.

Ngón tay anh chạm nhẹ, Lộc Hàm dường như sắp nổi điên, cậu gần như Thú nhỏ bổ nhào tới, anh nhẹ di chuyển vai, đem di động Lộc Hàm ném ra sau ghế ngồi sau.

Lộc Hàm đương nhiên chỉ bắt được khoảng không.

"Đồ điên!"

"cậu muốn thấy dáng vẻ lúc điên của tôi hả?"

Sau đó vẻ mặt Lộc Hàm nhăn lại, di động trượt từ trên ghế xuống, rơi chỗ nào cũng không rõ. cậu cúi người xuống, chiếc mông vểnh lên, tay trái ở trên đệm sờ tới sờ lui. Ánh mắt liếc qua, thấy phong cảnh như vậy, đương nhiên là không chịu buông tha.

Anh giơ cánh tay, tiến về phía mông cậu vểnh lên mà vỗ vỗ hai cái.

" Ngồi cẩn thận, tôi còn muốn lái xe."

Ngón tay Lộc Hàm chạm đến di động bên cạnh, thiếu chút nữa là nhặt lên được, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bỗng chốc đỏ bừng, ngoài cửa sổ, từng đơt náh đèn flash bỗng nhiên chớp tới, Thế Huân hạ cửa kính xe.

"Ngô thiếu, chúc mừng ngài lại đoạt giải quán quân."

"Ngô thiếu, trận đua tiếp theo ngài sẽ đến chứ?"

Lộc Hàm vội muốn ngồi trở lại, nhưng ý định không được thực hiện, Thế Huân lại đưa tay vỗ vỗ mông cậu.

"Trò chơi kích thích cực hạn như vậy, khẳng định không thể thiếu tôi."

Cuối cùng cậu cũng tìm được di động, ngồi nghiêm chỉnh lại, ngoài cửa sổ còn có người đang chụp ảnh, Lộc Hàm vội giơ tay che khuất mặt mình. " Mau đóng cửa xe".

"Không."

"Ngô thiếu, van anh, tôi không giỡn nổi với anh, như vậy còn không được sao?"

Nam nhân cười cười, đem cửa sổ xe nhấn lên.

Lộc Hàm bận kiểm tra tin nhắn, quả nhiên ảnh chụp đã được gửi đi.

Trong lòng bàn tay chấn động, điện thoại của Tiêu Đằng lập tức gọi đến. Lộc Hàm nào dám nhận điện thoại lúc này, vội vàng để điện thoại lại trong túi. Thế Huân khởi động xe, mắt cậu đặt xuống dưới lòng bàn chân, số tiền còn vung vãi phía dưới nền xe, cậu vội dùng chân gom chúng lại một chỗ.

Thế Huân xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy động tác của cậu, trên mặt không nén được nụ cười thỏa mãn.

Lộc Hàm hướng mặt về phía ngoài cửa sổ, cậu buồn nôn muốn chết.

Điện thoại trong túi quần không ngừng rung, như thể nếu cậu không tiếp nhận thì không bỏ qua.

Trong lòng Lộc Hàm tràn ngập bực bội, mãi cho đến khi một âm thanh báo hiệu có tin nhắn truyền đến bên tai. cậu nghĩ, chết thì chết, vôi lấy ra lại hiện lên tin nhắn của chị gái.

Mở tin nhắn, nội dung bên trong chỉ có một câu đơn giản: Chúng ta đã về nước, hôm nay muộn rồi, hôm khác sẽ đưa em đi dạo.

Lộc Hàm khẽ cười, Thế Huân nhìn thấy, đưa tay đoạt lấy di động.

"Sao anh lại cướp đồ của tôi?"

Anh quét mắt lên màn hình điện thoại, đôi mắt sắc bén không khỏi nhíu lại, như đôi mắt chim điêu, gương mặt nổi lên vẻ hung ác nham hiểm. Anh cười lạnh, không nói gì, một cước giẫm chân ga, Lộc Hàm nhìn thấy đồng hồ tốc độ đã nhảy qua vạch 200 mã.

cậu vội vàng kéo dây an toàn.

"Cho tôi xuống xe!"

Thấy anh không nói lời nào, cậu lại hét lên.

"Anh dẫn tôi đi đâu?"

Khóe miệng nam nhân khéo vẽ một đường tà mị.

"Tìm chỗ cho cậu ngủ."

"Tôi có chỗ rồi."

Xe chạy lướt qua sườn núi đi về phía đường lớn, sau khi chuyển qua mấy vòng đi tới một khu biệt thự.

Địa hình ở đây hẻo lánh, đại đa số là người giàu bỏ tiền mua làm khu nghỉ an dưỡng. Lộc Hàm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhận ra ở đây là...

"Sao anh dẫn tôi đến nơi này?"

"Cho hai chị em cậu đoàn tụ, không phải quá tốt sao?"

Thế Huân một cước giẫm phanh lại, thân thể Lộc Hàm như lao về phía trước.

"Xuống xe!"

cậu ôm chặt dây an toàn.

"Tôi không."

"Đi xuống!"

"Anh điên rồi, ở đây không thể bắt được taxi."

"Có thể cậu đang đánh thức người bên trong đó."

Sắc mặt Lộc Hàm căng thẳng.

"Anh muốn làm chuyện phá hoại, sao không tự mình làm?"

Thế Huân nghiêng người qua, đem những ngón tay đang bám chặt kia gỡ ra, ngón tay thành thạo cởi dây an toàn của Lộc Hàm , sau đó cũng không chút thương tiếc nào đẩy cậu ra khỏi xe.

Sau khi Thế Huân đóng lại cửa xe, cầm di động Lộc Hàm giơ giơ lên. cậu vừa muốn cướp lại, người đàn ông đó đã nhanh chân nhấn ga, xe đã sớm đi thật xa.

Lộc Hàm túm được là khoảng không, nắm chặt hai tay thành nắm đấm nhỏ, tức giận đến mức hận không thể đấm trúng mặt Thế Huân.

cậu quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự phía sau lưng. Ngôi biệt thự ba tầng đồ sộ ẩn mình trong bóng đêm, trừ ánh đèn bên trong vườn, bên trong tất cả đèn đều được tắt ngúm.

Lộc Hàm đứng lại ven đường khá lâu, lại chỉ thấy xe lên núi mà không có đến một chiếc đi xuống. Cô ôm chặt thân mình, hơi lạnh khiến cô run lẩy bẩy. Cô sẽ không nhấn chuông cửa. Đúng vậy, Đường gia so với Phong gia mà nói, chính xác là không thể so sánh chứ đừng nói đến môn đăng hộ đối, dùng trên trời- dưới đất để hình dung cũng đã là cất nhắc Đường gia rồi. Chị gái cậu cũng là lấy hết mọi dũng khí mới có thể tiếp thu tình yêu này, Lộc Hàm không muốn khiến chị mình khó xử.

Nếu đêm khuya mà cậu lại đến quấy rầy, ngô Triển Niên tất nhiên sẽ thấy người lôc gia thật phiền phức. cậu không muốn chị mình vì điều đó mà phải cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng ở đây lại cách xa trung tâm thành phố, dù cô có đi bộ đến sáng mai cũng chưa chắc về đến nhà. Lộc Hàm ngồi sụp xuống, trong lòng hận không thể cắn Thế Huân một trăm miếng .Người điên kia vẫn còn cầm theo điện thoại của cô. Mà đối với Thế Huân mà nói, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.

Những tiết tấu nhanh của điệu nhạc kích động toàn bộ quán bar, những vũ nữ uốn éo thân mình, lợi dụng eo nhỏ đong đưa mà bộ ngực nhảy lên xuống. Cùng ánh đèn hòa trộn, những chiếc quần cực ngắn, những hình ảnh trắng nõn phía dưới càng khiến người ta khí huyết phun trào, ngọn lửa giễu cợt trong thân như muốn bùng lên.

Thế Huân đem gì đó vứt lên trên đài, vươn tay ôm lấy một cô gái .

Đôi môi hôn lên mặt anh, cô gái kia kiềm chế không được tiếng thở dốc còn nặng hơn anh. Một đôi tay nhỏ bé không thể chờ đợi mà xốc áo anh lên, trên người Thế Huân rất nóng, trong nháy mắt đôi bàn tay dán chặt vào người anh, không thể chịu đựng mà lên tiếng.

"Thật thoải mái."

Đôi môi nam nhân gợn sóng, môi của ả trượt dần từ chân mày, lướt qua sống mũi cao thẳng, tiến đến khẽ cậy mở cánh môi. Đúng lúc Thế Huân nghiêng mặt, một giọng nói mị hoặc truyền đến.

"Gấp cái gì?"

"Ngô thiếu, "

Cô nàng nhỏ giọng làm nũng, ánh mắt đảo qua mặt bàn, nhìn thấy di động kia, ả cầm lên.

" Bây giờ còn ai dùng điện thoại nắp gập này nữa"

Thế Huân để cho ả ngồi lên đùi mình, anh đưa tay nhận lấy, trên màn hình hiển thị hai mấy cuộc gọi nhỡ , đoán chừng người tên Tiêu Đằng sắp phát điên rồi.

Cánh tay cô nàng kia vuốt ve bả vai Thế Huân, anh mở điện thoại, nói với cô gái bên cạnh.

"Thích tự sướng không?"

"Có cô gái nào lại không thích chứ?"

Thế Huân ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ả.

"Hôn anh."

ả ta vừa nghe, trong mắt rõ ràng lóng lánh.

"Ngô thiếu, muốn em hôn ngài sao?"

Thế Huân khóe miệng ẩn giấu nụ cười, anh nghiêng người, nâng đầu cô ả, để cả người ả nằm trên đùi mình, bị anh đè xuống, , hắn một nghiêng người, nâng nữ nhân đầu, nàng cả người nằm ở trên đùi hắn, bị hắn đè ép đi xuống. Thế Huân chọn đúng góc độ, nhấn nút chụp.

Sáng sớm hôm sau.

Thế Huân đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, vuốt lại máy tóc màu đỏ sậm, đây là thói quen của anh. Anh đeo kính râm, đổi chiếc xe khác rồi đi ra ngoài. Bánh xe lăn đến trên núi, rất nhanh, biệt thự trên đỉnh núi đã hiện ra trước mắt.

Người đàn ông bước khỏi xe, tầm mắt bị một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn hấp dẫn.

Lộc Hàm ôm chặt hai tay, dựa vào hàng rào trước cửa. Thế Huân tháo kính râm, đồ ngốc này, không lẽ đứng đây cả đêm qua?

Anh giương mắt nhìn về phía biệt thự trước mặt, ánh mắt thu hồi, chân hướng Lộc Hàm đá đá. "Tỉnh tỉnh."

Lộc Hàm khẽ cựa mình, tròng mắt chậm rãi mở ra, sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, cậu từng chút đứng lên. Nhưng đôi chân gần như tê cứng, không thể nhúc nhích, cả người lại gần như ngã vào nam nhân đứng trước mặt.

Thế Huân đứng nguyên đó không động tĩnh.

"Còn nói mình không thích ôm ấp."

Lộc Hàm đẩy anh ra, thân mình còn chưa lùi lại đã bị Thế Huân túm cánh tay. Anh mở cửa đi vào trong, mỗi một bước đi, lòng bàn chân Lộc Hàm tựa như bị gai nhọn đâm, đôi chân cậu hoàn toàn tê dại.

"Anh chậm chút đi, buông tay ra."

Thế Huân đi thẳng đến trước cửa, nhấn chuông.

Lộc Hàm xoa bóp chân mình.

"Di động của tôi đâu?"

cậu không ngờ ngô Triển Niên tự mình ra mở cửa. Ngay lúc mở cửa đó, đầu óc Lộc Hàm chuyển động rất nhanh.

"Anh.. chào anh rể."

Ngô Triển Niên mỉm cười.

" Sao hai người lại cùng nhau đến, nào, vào đi."

Lộc Hàm nhìn thấy chị gái – loc Duệ tay đang bưng bánh mì cắt lát ra, cậu rất sợ Thế Huân lại là ra chuyện khác người, vội ngẩng đầu đánh mắt sang bên anh.

Một tiếng anh rể vừa rồi của cậu rõ ràng là chọc giận anh.

Nam nhân đem hết tức giận kìm nén chôn vùi, ngũ quan tuấn mỹ cũng bị nét nham hiểm mà trở nên mơ hồ. Nhưng sau khi đi vào được chừng hai ba bước, cậu lại thấy nụ cười bên môi Thế Huân .

"Ba, sao ba không thuê người làm?"

Loc Duệ thả khay trong tay xuống, nhìn Thế Huân, cẩn thận mở miệng.

"Chắc cũng chưa ăn sáng? Cùng ăn nào."

Thế Huân gật đầu.

"Được."

Lộc Hàm cảm thấy cực kỳ không thích hợp, người đàn ông này cũng đâu phải người lương thiện, vừa rồi còn là dáng vẻ hận không thể một phút mà ức hiếp hai chị em cậu, nhưng giờ lại...

Ngô Triển Niên kéo ghế ngồi vào.

"Ba thích thanh thịnh, lại nói loc Duệ nấu ăn cũng rất ngon, thế giới của riêng hai người chúng ta thật tốt."

Loc Duệ tầm mắt chạm đến khuôn mặt Lộc Hàm , ánh nhìn cực kỳ phức tạp.

"Tôi đi chiên thêm mấy quả trứng, em trai, vào giúp chị một tay."

"Dạ."

cậu không hiểu rõ, đi theo chị gái vào phòng bếp.

Ánh mắt quét qua gương mặt như có ý cười không tốt của Thế Huân.

Loc Duệ khép cửa phòng bếp lại, lôi Lộc Hàm qua một bên.

"Hôm nay chị đang định đi gặp em."

"Có chuyện gì vậy?"

Loc Duệ lấy di động từ trong túi, mở tin nhắn cho cậu nhìn.

Lộc Hàm đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn tới, kinh ngạc há hốc miệng.

"Đây không phải là em!"

"Tối qua em ở đâu?"

Loc Duệ thấp giọng hỏi.

"Sáng nay chị mới nhận được, có gọi điện cho em mà không thấy em nhấc máy."

"Em..." Lộc Hàm nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại, trong ảnh gương mặt người con trai rất rõ ràng, Thế Huân ôm một cô gái, nút buộc áo bị giật xuống, hơn phân nửa bộ ngực lộ ra ngoài, nhưng hắn lại chỉ chụp đến cằm của cô gái, mặt đều bị cắt. "Em sao có thể cùng hắn ta được..."

"Nhưng ảnh chụp lại được gửi từ số di động của em."

Lộc Hàm sốt ruột giải thích. "Di động của em bị hắn ta cướp, Thế Huân, người này chắc tám phần có bệnh, anh ta không phải người tốt."

"Em chớ nói nhảm."

"Thật đó!"

Loc Duệ đem ảnh chụp xóa đi, cô đi đến trước bếp làm món trứng ốp.

"Chuyện của chị và Triển Niên, Thế Huân không có phản đối, cậu ấy làm được như vậy, chị rất vui."

"Hắn ta không phản đối?"

Lộc Hàm cảm thấy quá bất ngờ. "Đó là hắn ta quá giỏi giả tạo."

"Em trai, mặc dù cậu ấy là một công tử, nhưng lại rất có giáo dục, chị hi vọng hai người có thể hòa hợp. "

Lộc Hàm đứng ở bên cạnh, cảm thấy thật sự mệt mỏi. "Chị, em muốn đi rửa mặt."

"Đi đi."

cậu bước ra khỏi phòng bếp đi đến nhà vệ sinh, nhìn thấy có bàn chải còn chưa mở, Lộc Hàm đánh răng, rửa mặt xong xuôi, bàn tay nhỏ bé thuận tiện vuốt lại mái tóc mất trật tự.

Làm xong tất cả, cậu mở cửa, còn chưa kịp bước ra ngoài, Thế Huân đã đẩy cửa bước vào, cánh cửa lại được khép lại lần nữa. Lộc Hàm trợn tròn đôi mắt. " Anh dùng điện thoại của tôi chụp những thứ ảnh đấy, sao anh lại có thể làm được chuyện đó?"

Thế Huân đi qua cậu, mở vòi nước chậm rãi rửa tay.

"Tôi còn nhắn tin nữa."

"Anh nói cái gì?" Lộc Hàm đi tới bên người anh.

"Mau đem điện thoại trả tôi."

"Ở trong xe tôi."

cậu xoay người vừa muốn đi ra, Thế Huân một phen đẩy cánh cửa. "cậu có chìa khóa xe sao?"

"Ngô đại thiếu, tôi cầu xin anh còn không được sao?"

"Được chứ, cậu quỳ xuống cầu xin đi."

Toàn thân Lộc Hàm lúc này có cảm giác như cứng ngắc. "Là anh ném tôi lại trước cửa nhà, lại còn cướp di động của tôi, anh còn tôi quỳ để cầu xin anh?"

"Cũng đâu phải cậu chưa từng quỳ."

Lộc Hàm nghe không hiểu thâm ý.

"Tôi đã quỳ trước anh bao giờ?"

"Không hiểu phải không, "

Thế Huân đi đến bên cậu, đem cậu vây lại trong khoảng không gian hai cánh tay anh. "Nói như vạy, người đàn ông của cậu trước tới giờ khi muốn cậu đều dùng một tư thế, cho nên cậu mới chưa quỳ bao giờ?"

Đầu óc cậu hoạt động, đôi mắt trong suốt dần bị phẫn nộ thay thế. Thế Huân từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lộc Hàm . Thì ra anh ta muốn cậu quỳ, không phải thực sự là quỳ bằng hai đầu gối, mà là...

Lộc Hàm cắn chặt khớp hàm, "Thả tôi ra."

"Dừng lại, cậu nói với chị cậu, cậu chuyển qua ở cùng tôi đi."

Lộc Hàm nghi ngờ tai mình có vấn đề. "Anh nói gì?"

"Ở cùng tôi."

"Ngô đại thiếu, có phải tối qua anh phát sốt, không cẩn thận mà nóng đầu?"

Thế Huân không có nói tiếp, anh buông tay ra, Lộc Hàm thoát khỏi ngực anh chạy trốn, anh mở cửa bước ra ngoài. Loc Duệ đem trứng ốp trần qua nước sôi mang đến, Thế Huân ngồi xuống, thái độ Loc Duệ không khỏi lấy lòng, "Tôi đảo sữa cho cậu."

"Không cần, " Thế Huân nhận cái ly. "tôi tự mình làm được rồi."

Lộc Hàm đưa mắt nhìn hai người, chỉ biết cúi đầu không nói lời nào.

Ngô Triển Niên ăn hai miếng trứng, sau đó lấy lát bánh mì. "Lộc Hàm , tìm được việc chưa? Có gì cần nói với anh, anh nói Thế Huân sắp xếp cho em một công việc trong công ty."

Lộc Hàm vừa nghe, vội vàng lắc đầu. "Anh rể, không cần đâu ạ, em tự mình tìm được rồi."

"Tốt nghiệp xong tìm việc là là đau đầu nhất, em đừng quá khách khí với anh."

"Em biết, cảm ơn anh rể."

Thế Huân cầm ly, động tác đưa ly đến bên miệng khéo léo che đi nụ cười lạnh của anh. Ngô Triển Niên tiếp tục hỏi. "Bây giờ em ở đâu?"

"Em thuê phòng cùng bạn."

"Vấn đề tiền, có cần anh giúp không?"

Lộc Hàm nghe thấy chữ tiền, lưng lập tức dựng thẳng, vội vàng lắc đầu, "Không cần."

"Ở Lận An thị, tùy tiện thuê một căn phòng cũng mất mấy nghìn một tháng, cậu chỉ là một nhân viên thực tập, lo được số tiền này sao?" Thế Huân hợp thời xen vào.

Lộc Hàm rất nhạy cảm, cậu biết, Thế Huân đơn giản là đang nói cậu dựa vào Loc  Duệ, dựa vào ngô gia, "Mấy người chúng tôi cùng thuê, chia đều, có thể chịu được."

Loc Duệ tiếp câu chuyện.

"Em trai, vậy em nhanh tìm một công việc ổn định đi."

"Em biết."

"Kỳ thực, chỗ của tôi có thể ở"

Thế Huân cầm một miếng bánh mì cắt lát, xé một góc đưa đến bên miệng.

"Sau này đều là người một nhà, cậu đâu cần ở bên ngoài tốn tiền đâu?"

Khóe miệng anh tinh xảo nhấm nuốt mấy cái, trong mắt lộ ra một tia kỳ quái, TMD, cái này ai làm vậy? Khó ăn!

Ngô Triển Niên hiển nhiên nhận thấy thân mật. "Điều này cũng đúng, có Thế Huân chăm lo cho em, anh cũng cũng yên tâm."

Lộc Hàm thân đổ mồ hôi lạnh, Phong Triển Niên rốt cuộc có biết con trai của mình là con sói không?

"Anh rể, thực sự không cần, " cậu nhanh chóng cự tuyệt. "Nhà tốt như vậy, em ở lại lãng phí, thêm nữa dọn nhà cũng phiền phức."

Loc Duệ nghĩ đến tấm hình kia, nhìn nhìn Thế Huân, anh cầm chiếc ly trong suốt, xông đến trước mặt Lộc Hàm ."Nghe nói cậu có bạn trai, gần đây đang ở mở công ty?"

Lộc Hàm sắc mặt hơi căng, chị gái không khỏi nhíu mày.

"Em có bạn trai ?"

"Em..."

cậu rất không thích cảm giác như thế, Thế Huân mỗi câu đều như phun thẳng lên mặt cậu. Như là nếu như chỉ cần Đường Duệ ở cùng với ngô Triển Niên sau này hai nhà sẽ dính dáng đến mối quan hệ tiền bạc không rõ.

"Dạ, em vốn định lựa thời gian thích hợp sẽ nói cho chị biết."

Ngô Triển Niên cười, "Lộc Hàm cũng đâu phải trẻ con nữa, kết giao bạn bè trong đại học cũng là chuyện bình thường."

Bữa cơm sáng này như nghẹn trong cổ họng cậu, Thế Huân cùng ngô Triển Niên nói về vài chuyện ở công ty. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn về phía Lộc Hàm "Ở đây rất khó gọi xe, để tôi đưa cậu về."

cậu ngoan ngoãn buông ly sữa đứng dậy.

Hai người ngồi trên xe, Lộc Hàm tìm bốn phía, "Di động của tôi đâu?"

Thế Huân cũng không biết từ đâu lấy ra di động đặt vào tay Lộc Hàm .

"Cho cậu, vừa mới bị vỡ chút."

cậu mở mục tin nhắn, thực bụng vẫn còn ôm một tia hi vọng, cho rằng với thân phận cao cao tại thượng của Thế Huân sẽ không đến mức làm chuyện xấu xa vậy, nhưng anh thật sự đã gửi tin nhắn.

Lộc Hàm khóc không ra nước mắt, hộp tin nhắn chất đầy thư đến.

"Hàm  Hàm, sao lại thế này, tối qua phóng đãng ?"

"Hàm Hàm, nam nhân này là hàng hạng nhất nha, cậu phá hỏng rồi sao?"

"Hàm Hàm, cậu không về à! Đồ tốt không muốn chia sẻ, tớ hận cậu!"

Mà tin nhắn của Tiêu Đằng chỉ ngắn gọn, nhanh chóng trả lời điện thoại.

Lộc Hàm nắm chặt di động, lúc này không dám cùng Thế Huân liều mạng, rất sợ lại bị anh ném lại trên đường.

Xe một đường đi như bay về phía trước, Lộc Hàm chưa dám trả lời tin nhắn ngay. Có một số việc, vẫn là đối diện trực tiếp nói sẽ thích hợp hơn.

Thế Huân đem mọi biểu cảm trên khuôn mặt cậu thu vào đáy mắt. Sau khi trở lại trung tâm thành phố, ánh mắt Lộc Hàm vẫn nhìn về phía cửa sổ. "Anh tùy tiện cho tôi xuống ven đường được rồi."

cậu tận lực nhìn phía dưới chân, chiếc xe được thay đổi, ngày hôm qua cũng xem như cậu không cúi đầu.

Thế Huân đâu có nghe theo lời cậu, chiếc xe vẫn bay nhanh về phía trước cho đến khi đến đúng mục đích. Tầm mắt Lộc Hàm chuyển từ màn hình di động nhìn ra, vừa nhìn tới, cậu trợn tròn đôi mắt, "Sao anh có thể biết nơi này?"

"Đây không phải nơi bạn trai cậu chuẩn bị mở công ty sao?"

Lộc Hàm núp sau ghế lái. "Mau lái đi."

"Tôi với cậu chưa từng làm gì, sao phải chột dạ?" Thế Huân gõ ngón trỏ theo nhịp trên tay lái.

"Còn không xuống?"

Lộc Hàm nhìn ra phía cửa xe, Thế Huân thấy cậu còn đang do dự. "Được lắm, bây giờ, hoặc là cậu xuống xe, hoặc là cùng tôi về nhà."

Vừa nghe thấy thế, Lộc Hàm vội vàng mở cửa xe, nhưng chân vừa chạm mặt đất đã thấy Tiêu Đằng từ bên trong đi ra.

Lộc Hàm muốn quay lại cũng không còn kịp, Tiêu Đằng đi hai bước qua.

"Hàm Hàm"

cậu mím chặt đôi môi cánh hoa, tiến lên kéo cánh tay Tiêu Đằng ."Đi thôi."

Tiêu Đằng chú ý tới chiếc xe dừng lại bên ven đường. "Đây là?"

Đúng lúc này cửa sổ xe hạ xuống, Thế Huân đẩy đẩy kính râm từ sống mũi, anh một chút đã nhớ kỹ biệt danh mà mọi người gọi Lộc Hàm . "Hàm Hàm, tôi đi trước, hôm khác lại tới giúp cậu dọn nhà, phòng ở tôi đã nói người chuẩn bị xong."

"Anh nói nhăng nói cuội gì đấy?" Lộc Hàm giận không kìm được, "Đồ điên, tôi đâu có trêu chọc anh?"

"Sau này, ăn xong rồi nhớ chùi mép, mặc dù tôi trải qua với vô số người, nhưng không phải cậu chơi xong là có thể tùy tiện vứt bỏ."

Lộc Hàm chỉ tay vào anh. "Anh!!!"

cậu đâu chơi đùa anh chứ? !

Thế Huân cố ý kéo kính râm xuống, ngón tay nâng lên chĩa về phía cậu.

"cậu muốn tiền, tôi lại quên để trên xe khác, mai cậu đến lấy đi."

Đây chính là không đem cậu ném vào đống lửa thì hắn không bỏ qua mà.

Lộc Hàm tức giận đến xông đến, đúng lúc Thế Huân kéo hạ cửa kính xe, giẫm chân ga rời đi.

Tiêu Đằng vẻ mặt thâm trầm, vừa lúc Lộc Hàm xoay người đã thấy anh bước nhanh vào trong. Tiêu Đằng đang cùng một cậu bạn thuê một cửa hàng ở mặt tiền, Lộc Hàm đi theo phía sau Tiêu Đằng bước vào bên trong phòng làm việc. .Vừa mới bắt đầu tu sửa nên bên trong cực kỳ lộn xộn, âm thanh thu dọn vang lên khắp phòng.

"Ảnh chụp kia, cậu gái trong đó không phải em, di động của em bị Thế Huân cướp mất."

"Vậy giữa em và hắn ta là quan hệ gì?"

"Là chị em, chị em và ba hắn ta đang yêu nhau, hắn ta cảm thấy khó chịu nên trút giận lên em. ."

Tiêu Đằng giương mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Tối qua em ở đâu?"

"Hắn ta vứt em lại bên ngoài cổng nhà chị em, sau đó em ngồi ngoài cổng suốt cả đêm."

Tiêu Đằng lặng nghe, liếc mắt dừng trên sắc mặt Lộc Hàm , trong mắt anh tràn ra đau lòng. Bỏ lại mấy đồ linh tinh, anh vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cô.

"Đồ ngốc này, gọi điện để anh đến đón em."

"Em đã nói điện thoại của em bị tên điên kia cướp mất mà."

Nghe giọng Lộc Hàm có vẻ ủy khuất, Tiêu Đằng đem cô ôm chặt trong ngực, cũng không truy cứu chuyện ảnh chụp.

"Trời lại thế này, có phải đông cứng luôn không?"

Được bạn trai ôm vào lòng an ủi, sắc mặt cậu vui vẻ

"Không sao, thân thể em rất khỏe."

Tiêu Đằng ôm cậu đến bên ghế salon bên cạnh, đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào mực chiếc áo da màu đen ngắn, một đôi giày cao gót nâng đở đôi chân thon dài. "Ô, hai cậu ở đây chàng chàng thiếp thiếp sao."

Viên Viện là đối tác của Tiêu Đằng, thời đại học ba người đều học chung lớp. Cô đi qua hai người, Lộc Hàm có thể ngửi thấy mùi nước hoa thanh nhã phảng phất.

"Này, mỹ nữ, mỗi ngày cậu đều trang điểm xinh đẹp lượn qua lượn lại trước mặt bạn trai tớ, không sợ tớ sẽ ghen sao?"

Viên Viện để túi lên mặt bàn. "Cậu bày trò, gặp hai người mình tránh xa còn không kịp nữa là, thật buồn nôn quá đi."

Tiêu Đằng ngước mắt nhìn.

" Chuyện thế nào rồi."

"Không có gì , nhiệm vụ then chốt bây giờ chính là kiếm tiền."

Hai tay Lộc Hàm được Tiêu Đằng đặt trong lòng bàn tay,cậu liếc nhìn bốn phía. "Hiện giờ bên ngoài có nhiều công ty chuyển phát nhanh như vậy, hơn nữa lại là trung gian, nếu linh hoạt khéo léo, sớm muộn cũng có thị trường của chính mình. Chúng ta cứ dần dần tiến bước, tớ cảm thấy nơi làm việc này cũng rất tốt, còn có mấy công ty lớn, nếu có thể bàn bạc thì tốt rồi. "

Viên Viện hai tay chống trên mặt bàn.

"Yên tâm đi, có Tiêu soái của chúng ta ở đây, chuyện gì cũng làm được."

Trong trường học Tiêu Đằng vốn là nhân vật phong vân, hơn nữa lại là chủ tịch hội học sinh, ngay thời điểm đó năng lực chuyên môn cũng rất khá. Vừa ra trường hăng hái, không cam lòng làm công cho kẻ khác, cùng Viên Viện hợp tác mở công ty này.

"Hàm Hàm, em có muốn tới công ty giúp một tay không?"

Lộc Hàm cánh tay đặt trên vai Tiêu Đằng."Em có thể làm gì chứ, em còn muốn an an ổn ổn đi tìm một công việc, nhưng mà, cuối tuần em sẽ qua đây."

Viên Viện lại đùa. "Như vậy cũng không sao, sau này tụi mình có không kiếm được miếng ăn đã có cậu nuôi."

"Cậu đi chết đi."

Lộc Hàm ngồi thêm một lúc,mắt nhìn khoảng không.

"Em phải đi đây, chiều nay còn có cuộc hẹn phỏng vấn, em muốn về chuẩn bị một chút."

Tiêu Đằng muốn đứng dậy, "Anh đưa em về."

"Không cần, em ngồi xe buýt về được rồi, bên này anh còn có nhiều việc, anh bận mà."

Lộc Hàm vội vàng kéo cửa đi ra ngoài.

Viên Viện mở điều hòa, Tiêu Đằng bắt đầu thu dọn trong phòng. Cô cầm điện di động qua bên ghế sô pha ngồi nghịch, được một lúc, chợt thấy nóng nên đem áo khoác ngoài cởi ra.

Tiêu Đằng ôm theo một đống đồ tạp ra ngoài, ánh mắt Viên Viện chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, áo khoác được hắn ném qua một bên, xắn cổ tay áo để lộ bắp tay cường tráng. Viên Viện đứng dậy đi đến, một tay cô chống trên bàn, nửa người trên cúi thấp.

" Muốn nghỉ ngơi chưa?"

Tiêu Đằng xoay người, vừa muốn đứng lên, mặt thiếu chút nữa đụng Viên Viện đang cuộn trào mãnh liệt,vẻ mặt anh lộ rõ xấu hổ. Cổ áo bên trong của Viện xẻ thấp, anh đưa mắt nhìn ra nơi khác. "Chút việc nhỏ này tôi không thấy mệt."

"Chúng ta vẫn nên thuê người đi."

Gia cảnh Viên Viện không tệ, chịu không nổi khổ.

"Thuê một dì quét dọn, sau đó thuê thư ký và tài vụ đầy đủ."

"Dù có muốn thuê cũng cần phải có thời gian " Tiêu Đằng đứng thẳng người, "Ngày mai bắt đầu, em ở lại công ty, tôi ra ngoài lo việc."

"Không thì thuê mấy nhân viên nghiệp vụ ?"

"Bây giờ còn chưa đi vào quỹ đạo, trước hết hãy cứ dựa vào sức mình đi."

Viên Viện bàn tay hướng đến bên vai Tiêu Đằng. "Tự mình làm cũng đâu cần chịu khổ vậy." Tiêu Đằng nhìn động tác tay cô ở trên vai anh mà bóp nhẹ hai cái, mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Viện Viện dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói hết, vòng đi qua ghế sô pha.

Gần đây Lộc Hàm rất bận rộn phỏng vấn, nhưng tìm việc đâu có dễ. Khi đi đến công ty Tiêu Đằng cũng chỉ có Viện Viện một mình ngồi chơi game trên máy tính.

"Tiêu Đằng đâu?"

"Chạy đi làm việc rồi."

"Thế nào ?"

Viên Viện dời mắt khỏi máy tính. " Có thể thế nào. Tìm được không ít công ty, nhưng những công ty lớn đều đã hợp tác với những công ty chuyển phát của riêng mình, xem chừng khó thỏa thuận."

Lộc Hàm đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Trời mưa lớn thế này, mình còn tưởng anh ấy sẽ không đi ra ngoài."

"Hàm Hàm, lần này Tiêu Đằng rất liều mạng, toàn bộ tài sản nhà anh ấy đều dốc hết vào đây, thế nhưng ..." Viên Viện hơi cúi đầu. "Cậu xem đó, mấy thứ chất trong nhà kho, tất cả đều không dùng đến."

Lộc Hàm bước ra ngoài công ty, những hạt mưa tí tách theo chiều gió rơi đến bên chân cô, cô lấy di động gọi cho Tiêu Đằng.

"Alo, Hàm Hàm"

"Tiêu Đằng, anh đang ở đâu?"

"Anh ở khách sạn Thái Hoa."

Lộc Hàm không có hỏi nhiều, hôm nay tự cho phép mình xa xỉ. Cô đón xe taxi đi đến chỗ Tiêu Đằng nói. Đi vào phòng khách, cô tiếp tân mặc sườn xám cúi đầu chào Lộc Hàm . Lộc Hàm không được tự nhiên, vừa đi được mấy bước đã thấy Tiêu Đằng ngồi bên trong.

Cô bước nhanh đến. "Tiêu Đằng, anh tới đây làm gì?"

"Không phải nói em đừng tới rồi sao?" Tiêu Đằng cử động, đôi bàn chân tê rần, xem ra đã ngồi chờ khá lâu. Lộc Hàm đưa tay kéo anh. "Chúng ta đi thôi."

"Không được, anh vất vả lắm mới liên lạc được với khách hàng này, không thể rời đi như này được."

"Rốt cuộc thì hẹn lúc mấy giờ?"

Tiêu Đằng buông lỏng cà vạt, khuôn mặt anh tuấn hơi trầm, anh mặc một bộ tây trang màu đen chuẩn mực, so với hình tượng phong vân thời còn trong giảng đường đại học đã trưởng thành không ít. "Nói là một giờ."

"Một giờ?" Lộc Hàm không khỏi cất giọng, "Bây giờ đã là buổi tối rồi."

Tiêu Đằng như không muốn Lộc Hàm nhìn thấy tình huống như này.

"Em về trước đi, xong việc anh sẽ gọi cho em."

Lộc Hàm đứng đó không động đậy, trong lòng sinh ra cảm giác vô lực. Đặt hai chân vào xã hội, quả thật khó có thể thích ứng.

Tiếng bước chân từ cửa vang vọng.

"Ngô thiếu."

Giọng nói của cô tiếp tân truyền đến, vốn là như tiếng gió xuân thoảng qua nhưng lại khiến sau lưng Lộc Hàm cứng đờ. Cô chậm rãi xoay người, ngay lập tức nhìn thấy Thế Huân xoay nắm cửa bước vào. Anh thong thả bước về phía trước, thân ảnh cao ngất dừng lại trước cửa, tạo thành một bóng đen. Mặc dù chưa có hành động tiếp theo, nhưng khí chất cường đại của người đàn ông này đủ để hold toàn bộ.

Lộc Hàm vội vàng xoay người,chỉ sợ anh nhìn thấy.

Nhưng tiếng bước chân từng đợt đập thẳng vào tai cô, tựa như không muốn đi xa, ngược lại cứ tiến tới gần.

Thế Huân đi tới trước mặt bọn họ, nghênh ngang ngồi xuống.

Ánh mắt Lộc Hàm căng thẳng, " Chúng tôi hẹn khách hàng, mời anh đi cho."

"Cô hung dữ như vậy làm gì? Tối hôm qua chưa ăn sao?"

Thế Huân đặt đôi chân dài xuống. Tiêu Đằng xám mặt lại, anh đứng dậy kéo tay Lộc Hàm . "Chúng ta đi."

"Chờ một chút. "

Thế Huân đập nhẹ ngón tay trên mặt bàn mấy cái. "Khách sạn này là của tôi."

Lộc Hàm bỗng nhiên dừng bước, mắt hạnh trợn tròn.

"Cho nên anh cố ý, cố ý bắt anh ấy phải đợi hàng mấy tiếng đồng hồ?"

"Chính là tôi cố ý. "

Thế Huân không chút nào che giấu sự đắc ý, mắt nhìn Tiêu Đằng nắm chặt bàn tay, Thế Huân nửa người dựa vào ghế sô pha. " Đúng là tôi cố ý, thì thế nào? Cuộc trao đổi này, các người có muốn hay không? Một công ty chỉ mới kinh doanh ở thành phố Lận An này, hãy hỏi thử xem Thế Huân tôi có đồng ý hay không?".

Những lời này, nói rõ chính xác là gây thù hận, Lộc Hàm tức giận đến mức ngực phập phồng. "Vậy chúng tôi từ bỏ! Tiêu Đằng, chúng ta đi."

Nhìn chút thì, rất có khí thế, đầu óc ngay thẳng.

Khóe miệng Thế Huân nhẹ nhếch lên, chậm rãi cầm tạp chí trên bàn lật xem. "Tôi khuyên mấy người, sớm đóng cửa công ty đó đi, lấy thêm được chút tiền, khỏi đến khi đó cả vốn cũng không lấy lại được."

Lộc Hàm nắm tay Tiêu Đằng, đi được hai bước, lại cảm giác Tiêu Đằng đứng lại không di chuyển. Cô quay đầu nhìn vào mắt anh. "Tiêu Đằng?"

Người con trai đó như chìm trong bóng tối, che khuất biểu cảm. Chỉ là trong đấu tranh như vậy, Lộc Hàm cũng có thể thấy được, một Tiêu Đằng khi còn trong trường học, ngay từ những ngày đầu đã bộc lộ rõ bản lĩnh hơn người, anh có khí chất kiêu ngạo tư bản. Thế nhưng, chỉ mới bước ra xã hội, lại gặp một nhân vật như Thế Huân. Tiêu Đằng đẩy tay Lộc Hàm . "Hàm Hàm, em đi về trước đợi anh."

"Em không, chúng ta cùng đi."

Tiêu Đằng hiển nhiên đã ý thức được tình thế trong lời nói của Thế Huân. "Ngoan, về nhà chờ tin tức của anh."

Lộc Hàm dĩ nhiên là đau xót Tiêu Đằng, không muốn anh ở trước mặt Thế Huân mà thua kém, nhưng bọn họ nên sớm chuẩn bị cho tình huống này. Cô do dự một chút rồi xoay người muốn đi. Thế Huân bỗng nhiên đem tạp chí trong tay đập đập trên mặt bàn. "Chuyện tôi và cậu nói, có liên quan đến cô ấy. Quyền lợi quan trọng nhất đi rồi, chúng ta còn nói cái gì nữa?"

Tiêu Đằng tiếp lời. "Cô ấy không phải là người của công ty chúng tôi."

"Nhưng cô ấy lại là người của cậu."

Thế Huân theo ánh mắt Tiêu Đằng mà quét qua gương mặt Lộc Hàm .

"Hai người không phải yêu nhau sao, đã là yêu thương đối phương thì phải hiểu được hi sinh gì đó chứ."

"Thế Huân, anh đùa cái gì?" Lộc Hàm nhịn không được tức giận biểu hiện ra mặt.

Thế Huân chỉ phía đối diện, ý bảo bọn họ ngồi xuống. Chuyện đã đến nước này, Lộc Hàm thẳng thắn kéo tay Tiêu Đằng cùng anh ngồi xuống.

"Công ty của các người, cho đến bây giờ cũng chỉ nhận được những đơn hàng của khách lẻ, 5 đồng 10 đồng phí chuyển phát, còn chưa đủ công một chuyến đi, sớm muộn gì cũng không thể chịu nổi. Tôi không chỉ có khách sạn này, còn có tòa nhà văn phòng, có biết mỗi ngày có bao nhiêu phát chuyển nhanh chuyển đến không?"

Lộc Hàm ngăn lại lời anh. "Anh làm ăn bận rộn thì có quan hệ gì với chúng tôi? Anh có lòng tốt mà đem một chén canh cho chúng tôi sao?"

"Dì nhỏ à, tốt xấu gì thì chúng ta sẽ trở thành người thân thích, cô gặp khó khăn, nhất định tôi sẽ giúp cô."

Loại chuyện hoang đường này, có đánh chết Lộc Hàm cũng không tin

"Anh có điều kiện gì?"

"Điều kiện rất đơn giản. " Thế Huân cũng không quanh co thêm nữa.

"Đem cô cho tôi."

"Anh nói cái gì?" Tiêu Đằng siết chặt nắm tay. "Anh nói chuyện tôn trọng người khác chút."

" Tôi đủ tôn trọng cô ấy, nhìn cách xưng hô của tôi thì..." Thế Huân dang hai tay, đặt trên tay cầm mà gõ theo nhịp thành tiếng. "Dì nhỏ, so với việc hai người yêu nhau, đau khổ mà lại không ở cùng một chỗ, chi bằng cô vì cậu ta mà làm chút việc đi, ít nhất có thể giữ lại sự nghiệp cho cậu ta. Như vậy còn tốt hơn việc cậu ta tìm người đàn bà khác dựa dẫm để thăng chức."

Lộc Hàm nghe xong, càng siết chặt tay Tiêu Đằng. " Anh quá coi thường chúng tôi rồi."

"Cho đến bây giờ tôi chưa từng để cậu ta vào trong mắt..."

"Vậy là tốt nhất, tạm biệt."

"Nhưng tôi muốn cô, vậy nên không thể không để ý đến bạn trai cô được. " Thế Huân giang tay ra, thưởng thức những ngón tay dài của mình. Anh nhận ra nó thật đẹp, ngón tay so với người khác đều dài và đẹp hơn, anh cứ như là tự kỷ, cũng bởi vì anh có tư cách này. "Cho nên, sau này tôi sẽ đặc biệt quan tâm cậu ta."

Lộc Hàm nghe thấy mấy câu này đáp trả. "Anh cho rằng anh ở Lận An này có thể một tay che trời sao?"

Thế Huân ngước mắt nhìn chằm chằm cô.

"Tôi có làm chuyện gì phạm pháp sao?"

Anh nghiêng nữa người về phía trước, cũng không nhìn đến Tiêu Đằng đang ngồi bên cạnh cô.

"Thêm nữa,tôi có thể một tay che trời hay không, cô thử sẽ biết."

Lộc Hàm cắn chặt đôi môi cánh hoa, Tiêu Đằng nghe nói, đưa tay ôm chặt vai cô. Giọng nói không giấu được tức giận, trợn mắt nhìn thẳng hướng anh. "Thế Huân, anh đừng mở tưởng có ý định với Lộc Hàm !"

Người đàn ông híp mắt lại, áp khí quanh thân tựa như không ngừng kết tụ. Lộc Hàm có dự cảm không tốt, cô đưa mắt nhìn thấy Thế Huân đứng dậy. "Tiểu tử, tôi đợi cậu đứng được độ cao như tôi, dùng ánh mắt như này nhìn tôi. Nhưng mà tôi sợ,sợ đến kiếp sau cũng không đợi được ."

Lộc Hàm kéo cánh tay Tiêu Đằng, "Chúng ta đi nhanh đi."

Thế Huân bỗng nhiên cao giọng. "Cô không muốn thấy bộ dạng một tay có thể che trời của tôi sao? Tôi cho cô xem một chút."

Anh vươn tay lấy bộ đàm phía dưới gầm bàn. "Đóng hết cửa lại cho tôi."

Gần như cùng lúc, Lộc Hàm nhìn thấy cánh cửa xoay tròn kia ngay lập tức ngừng chuyển động, ngay sau đó, ngay cả cửa ra vào cũng bị đóng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hunhan