我的爸爸们总喜欢坑我

Tên gốc: 我的爸爸们总喜欢坑我
Tác giả: 鲁法

--------------------------------------

"Châu Nguyên Hằng! Gọi ngay phụ huynh của em đến trường, lần này tôi phải lập tức tìm phụ huynh của em nói chuyện."

Tôi ngước mắt nhìn thầy chủ nhiệm bởi vì tôi mà tức đến bốc khói, bĩu bĩu môi, đáp lại một câu: "Vâng."

Nhận lấy điện thoại thầy đưa cho, thành thục nhập vào một dãy số, "138********"

Ngay sau đó là âm thanh của bài 《Phong cách dân tộc đẹp nhất》* đè trên tiếng ù ù của quạt điện, vang vọng cả phòng làm việc. Nhất thời, không khí trở nên có chút khó xử.

*Dành cho những ai không biết bài hát này: https://youtu.be/MCfr6ksmK_4

Đợi một lúc lâu, cuộc gọi vẫn chưa được nhận, nhưng nhạc thì đã phát mấy lần rồi, tôi nhìn chủ nhiệm lớp mất tự nhiên ho nhẹ mấy tiếng, đi ra ngoài hít thở khí trời.

Kết quả thầy vừa đi ra khỏi văn phòng, thì cuộc gọi của tôi được nhấc máy, đưa điện thoại lên tai, tôi nghe thấy giọng nói đậm tiếng Đông Bắc quen thuộc.

"Alo~ Ai đấy?"

"Con đây, Nguyên Nhi ca."

"Con đây? Tôi làm sao mà biết được anh là ai, phải nói đúng ám hiệu với tôi trước đã."

Tôi gãi gãi đầu, có chút bất lực thở dài, sau đó nghe thấy một câu nói truyền đến từ trong điện thoại: "Khoai tây khoai tây, bố là khoai lang."

"Cá thối cá thối, con là tôm thối."

"Được rồi, chúc mừng con trả lời thành công, bạn nhỏ Châu Nguyên Hằng, xin hỏi con tìm Nguyên Nhi ca của con có việc gì."

"Con không tìm bố, con tìm bố Châu."

"Ầy, bố không phải cũng là bố con sao, cứ phải tìm Kha Vũ làm gì."

Cảm nhận được người ở đầu bên kia không vui, tôi nịnh nọt cười cười, "Không phải vì sợ bố trăm công nghìn việc bận rộn đấy sao, năn nỉ năn nỉ đấy, Nguyên Nhi ca."

Nói xong đầu bên kia không nói gì nữa, tôi đoán chắc là đi tìm người rồi, âm thầm thở hắt ra một hơi, dù gì nếu để bố biết được bài kiểm tra toán đầu tiên của lớp 10 tôi chỉ được 50 điểm, những ngày tháng sau này của tôi chắc chắn là toang rồi.

Đang nghĩ, đầu bên kia lại có âm thanh truyền đến, "Hằng Hằng, sao thế?"

Nói chuyện dịu dàng, làm người nghe như được tắm trong gió xuân, đây cũng chính là lí do tại sao mỗi lần tôi kiểm tra không đạt đều tìm bố Châu, vội vàng nói rõ với bố về kiểm tra lần này, đồng thời nhấn mạnh rất nhiều lần chuyện lần này môn tiếng Anh của tôi suýt đạt điểm cao nhất, cảm giác bố không có phản ứng gì mạnh mẽ, cuối cùng nói với bố: "Bố ơi, bố mau đến cứu con với, thầy giáo của bọn con muốn gặp phụ huynh."

Nói xong phát hiện phía bên kia không ai nói gì, tôi thăm dò gọi mấy tiếng: "Bố ơi? Bố còn nghe không?"

Vẫn không ai trả lời tôi, tận đến lúc thầy chủ nhiệm quay lại, mới có một vài âm thanh, chỉ là âm thanh đấy sao cảm giác giống tiếng mài dao thế nhỉ.

Tôi hy vọng là mình nghe nhầm, nhưng đến tận khi điện thoại một lần nữa biến thành tiếng tút tút, cũng không nghe ra bất cứ tiếng gì khác rõ ràng. Chủ nhiệm lớp hỏi tôi: "Gọi xong chưa?"

Tôi biểu cảm phức tạp gật gật đầu, tôi nghĩ hai người họ có lẽ chuẩn bị đến ngay bây giờ rồi.

Gọi điện thoại xong liền bị thầy chủ nhiệm bắt ra ngoài phạt đứng, len lén nhìn thầy vừa rung chân vừa lướt douyin qua cửa sổ, hạnh phúc thật đấy!

"Lúc nào mình mới có thể lớn lên đây."

Dựa vào tường suy nghĩ vấn đề này, vẫn không nghĩ ra đáp án, đã bị tiếng đọc bài mạch lạc ở phía xa làm đứt mạch suy nghĩ, thôi vậy, tôi vẫn là nên lo lắng tiếp sau đây phải làm thế nào thì hơ.

Theo tính cách của hai bố tôi, thật ra tôi bây giờ đã có thể tưởng tượng khoảng thời gian vừa nãy lúc điện thoại im lặng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu tôi không đoán sai, khởi đầu của sự việc đại khái chính là Nguyên Nhi ca của tôi tò mò, hỏi bố Châu tôi rốt cuộc đã nói gì, dựa vào tác phong từ trước đến nay của bố Châu tôi, bố chắc chắn đã nói cho Nguyên Nhi ca rồi, còn về tiếng mài dao đó chắc chắn là bọn họ cầm điện thoại xuống phòng bếp cố ý mài cho tôi nghe, muốn dọa tôi.

May là tôi bị dọa từ nhỏ đến lớn, cũng không quá lo lắng về cái này.

Chỉ là nếu hai người này cùng nhau đến, chắc chắn sẽ lại "chơi" tôi, dù gì từ nhỏ đến lớn, tôi đã nếm trải quá nhiều lần rồi. Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên muốn cảm thán, bản thân lớn được đến chừng này đúng là không dễ dàng.

Bởi vì kể từ khi tôi có năng lực ghi nhớ những việc xảy ra xung quanh, tôi gần như vẫn luôn tồn tại ở tầng đáy của gia đình này.

Lúc 3 4 tuổi, bởi vì gần nhà, vậy nên đi học mẫu giáo đều là tôi tự đi học tự về nhà, tôi hồi đó ngây thơ nghĩ rằng đó là bởi vì các bố tôi quá bận rộn.

Cứ như vậy cho đến một ngày, hai ông bố thân yêu của tôi tay nắm tay nhàn rỗi đi qua cổng trường mẫu giáo, tôi vui mừng tưởng rằng bọn họ đến đón tôi, kết quả ngay giây sau tôi liền nghe thấy Nguyên Nhi ca của tôi nói: "Kha Vũ, anh nhìn xem, đứa trẻ kia giống con trai chúng ta chưa kìa."

Sau đó đầu cũng không thèm quay lại, đi mất.

Tôi: "....."

Đương nhiên rồi, lúc đó cũng không ý thức được chuyện này có gì kỳ lạ, có lẽ do lúc nhỏ đều khác ngốc, dễ bị lừa, còn hai bố của tôi cũng chỉ là rất thông minh, sử dụng điểm này của tôi một cách có hiệu quả nhất mà thôi.

Giống như sau khi tôi lớn lên mới hiểu, công viên hải dương mà hồi nhỏ tôi đi không gọi là công viên hải dương, mà nên gọi là chợ cá, bucket meal hồi nhỏ được ăn không phải của KFC, mà là đồ thuần thủ công của Trương Gia Nguyên, khu vui chơi hồi nhỏ đến chơi không phải khu vui chơi, mà là công viên tiểu khu.

Đương nhiên rồi, những việc đó đều không đáng nói đến, nhưng có một chuyện, đến ngày hôm nay tôi vẫn canh cánh trong lòng.

Có một khoảng thời gian, bố Châu của tôi vì để tôi lúc nhỏ có thể qua đường một cách an toàn, vì thế nắm tay tôi đưa tôi nhìn dòng xe tấp nập, bởi vì trẻ con không quá mẫn cảm với hai chữ tử vong, vậy nên bố tôi vì để nhắc nhở tôi, liền nói với tôi nếu như bị xe đâm phải, mông sẽ bốc cháy.

Có lẽ vì ngữ khí nói chuyện của bố quá mức nghiêm túc, vì thế tôi khắc sâu trong lòng mười mấy năm, đến tận mùa hè năm lớp 6, tôi nghiêm túc hỏi học trưởng đã được học vật lí, tại sao xe tông vào người, mông sẽ bốc cháy, biểu cảm kinh ngạc chấn động của anh ấy cả đời này tôi cũng không quên được, sau này chính bởi vì chuyện này, tôi bị các bạn thân yêu của tôi cười nhạo hai năm liền.

Tôi khổ quá mà.

Nhưng bây giờ nói những điều này cũng không cần thiết nữa, hơn nữa có lẽ bởi vì ở tầng đáy lâu rồi, tôi không hề có một chút ý đồ phản kháng, thậm chí còn khá vui vẻ nằm ở đó, vậy nên thời thanh xuân của người khác đều có thời kỳ phản nghịch, gần như không xảy ra trên người tôi.

Đương nhiên cũng có thể là bởi vì tôi nhỏ tuổi đã phải gánh vác vận hành gia đình này.

Ồ, đây không hề nói đến kinh tế, chỉ là nói đến cuộc sống thường ngày của chúng tôi.

Ví dụ như lúc tôi học tiểu học, Nguyên Nhi ca đột nhiên thích kể chuyện trước khi đi ngủ, lôi bố Châu đi kể hẳn một tuần liền, sau đó bố Châu liền bị mất ngủ, nhưng mà, bố Châu không muốn nhìn Nguyên Nhi ca tụt hứng, vì thế liền để bố kể cho tôi.

Tôi lúc đó tuổi đời còn non trẻ không biết đây sẽ là bắt đầu cơn ác mộng của tôi, rất vui vẻ đồng ý.

Sau đó buổi tối hôm đó, Nguyên Nhi ca đúng giờ đến kể chuyện trước giờ ngủ cho tôi.

"Ngày xửa ngày xưa, trong rừng sâu có một con lừa, nó là một ác bá, có một đồng cỏ của riêng mình, các động vật khác đều không được đến ăn cỏ trên mảnh đất đó.

"Kết quả có một ngày, trong rừng có một con alpaca mới đến, nhìn thấy cỏ trên cánh đồng của nó xanh tươi, liền ăn cỏ trên đất của nó, lừa nhìn thấy tức suýt ngất, bang một cú, đá alpaca lăn mấy vòng."

"Nó ngã trên đất, mấy chú động vật nhỏ bên cạnh chạy đến quan tâm nói một câu với nó: "Đmm, đầu cậu bị lừa đá rồi."

"Hahahahahahahahahahahaha." Nói xong, Nguyên Nhi ca liền cười phá lên, còn tôi bé nhỏ nhìn hành vi cười đến khó thở của bố cạn lời câm nín.

Sau đó ba ngày qua đi, tôi bởi vì ngủ gật trong lớp bị mời phụ huynh.

Có điều sau ngày hôm đó, Nguyên Nhi ca cũng không đến kể chuyện trước khi đi ngủ nữa. Nhưng bạn tưởng rằng đã kết thúc rồi sao, KHÔNG, tối hôm đó bố lại thay đổi hứng thú, vì thế 9 giờ mỗi tối, phòng tôi sẽ đúng giờ vang lên một khúc guitar thấm thía.

Nhưng mấy năm gần đây không được nghe nữa, bây giờ nghĩ đến lại thấy hoài niệm đến kỳ lạ.

Đương nhiên rồi, tuy rằng họ hay "chơi" tôi như vậy, tôi vẫn rất vui, có thể trở thành con trai của bọn họ. Bởi vì so với rất nhiều người, tôi vẫn luôn cảm thấy mình là một người hạnh phúc.

Ít nhất các bố của tôi yêu nhau rất nhiều.

Trong tủ lạnh chất đầy kem, băng cá nhân trong hộp thuốc, nấu cháo điện thoại khi đi công tác, món quà nhỏ khi về nhà, bất ngờ nhỏ vào ngày lễ, khi qua đường tuyệt đối không buông tay, cùng với sự chiều chuộng vô điều kiện.

Trước kia tôi luôn thấy kỳ lạ một chuyện, người dịu dàng như bố Châu, sao lại thích người ồn ào ầm ĩ như Nguyên Nhi ca, vấn đề này làm tôi khó hiểu rất lâu, bởi vì tôi nghĩ mãi không thông.

Sau này, tận đến một ngày bố Châu bị ốm, tôi phát hiện Nguyên Nhi ca chăm sóc bố Châu cả đêm, lúc đó tôi mới hiểu, nếu một người chiều chuộng một người khác, vậy chứng tỏ rằng người khác đó chắc chắn cũng yêu thương người kia giống như vậy.

Vì thế vẫn có chút tiếc nuối, sinh ra hơi muộn, không được chứng kiến tình yêu của bọn họ, có điều nếu như tôi viết những trải nghiệm của họ thành một câu chuyện, cốt truyện có lẽ sẽ là tình yêu song hướng vô điều kiện.

Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ cũng từng tranh cãi, tuy rằng lúc đó còn nhỏ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghe thấy tiếng khóc trong phòng của Nguyên Nhi ca lúc nào cười toe toét, tôi liền biết, có chuyện rồi.

Tôi nhớ trước đây bố Châu có nói với tôi: "Hằng Hằng, con không thể vì em ấy là người lớn, mà cho rằng em ấy lúc khóc không đáng yêu."

Chính bởi vì có câu nói này của bố Châu, vậy nên sau đó mỗi lần tôi nhìn thấy Nguyên Nhi ca xem phim khóc, tôi đều thấy đây là một hành động đáng yêu, nhưng lần này, thật sự không đáng yêu nữa, bởi vì tôi nghe thấy rất khó chịu, rất đau lòng.

Mà bố Châu chỉ ngồi trong phòng khách, không nói gì, giây phút đó tôi sợ họ sẽ rời xa nhau, tôi muốn níu kéo bọn họ, vì thế kéo nhẹ áo bố Châu.

"Bố ơi."

Những điều muốn nói bị chặn lại trước miệng vào giây phút tôi nhìn thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt bố, cuối cùng vẫn là bố Châu nắm lấy tay tôi, an ủi tôi đừng sợ. Bố giơ tay trái của bố lên, chiếc nhẫn bạc xuất hiện trước mắt tôi.

Bố nói với tôi, đây là lời hứa trên ngón áp út của bố, chỉ cần nó ở đây, hai bố sẽ không chia xa.

Vì thế mấy ngày đó, tôi đặc biệt chú ý đến tay họ, rất sợ ngày nào đó vật nhỏ đó sẽ biến mất, sau đó không quá mấy ngày, bọn họ đã làm lành rồi.

Mà lần đó, cũng là lần cãi nhau duy nhất cho đến bây giờ.

Đang nghĩ, phía trước truyền đến tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Nhi ca và bố Châu của tôi.

Ồ, đúng rồi, thuận tiện nhắc một câu, hai ông bố của tôi đều là siêu cấp đại soái ca trên 1m8.

Giây phút nhìn thấy bọn họ, giống như nhìn thấy cứu tinh, tôi cảm động đến mức cằm cũng run lên.

Chỉ là giây sau, Nguyên Nhi ca đột nhiên cười với tôi, tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.

Họ nói chuyện với thầy chủ nhiệm rất lâu, tôi ở bên ngoài cửa sổ liên tục chú ý biểu cảm của họ, bố Châu không có cảm xúc gì quá lớn, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười gật đầu, tôi biết đây là chiêu thức quen thuộc của bố, còn Nguyên Nhi ca ở bên cạnh hình thành sự tương phản to lớn với bố.

Chính vào lúc tôi vừa chuẩn bị phân tích kỹ càng, bọn họ liền bước ra.

"Bạn nhỏ Châu Nguyên Hằng, về nhà thôi."

"Hả?"

Chổi lông gà trong tưởng tượng không hề xuất hiện, bọn họ không chỉ không nói tôi, trên đường về nhà còn vỗ vỗ vai tôi, nói với tôi không sao, cố gắng hết sức là được.

Nói xong còn đưa tôi đến mấy tiệm ăn vặt, còn mua rất nhiều quần áo, về đến nhà cũng hầu hạ ăn ngon mặc đẹp.

Chỉ là bọn họ càng tốt như thế, tôi càng thấy hoang mang.

Có lẽ là trong lòng quá áy náy, tôi giật lấy chổi quét nhà và cây lau nhà trong tay bọn họ, đồng thời dọn dẹp nhà cửa một tuần liền, còn đánh rửa cả bồn cầu luôn, dường như chỉ có như vậy mới giảm bớt được gánh nặng trong lòng.

Chỉ là một tuần qua đi, vào lúc tôi nghỉ giữa giờ khi đang cọ bồn cầu, nhìn thấy nhóm lớp gửi bảng thành tích của đợt kiểm tra tháng vừa rồi, cả người tôi đều đơ ra.

Lúc tôi làm bài không để ý đến hướng dẫn bài thi, thật ra ở đầu bài thi đã viết, 60 điểm là điểm cao nhất, sau khi thu bài không lâu, tôi đã biết được thành tích, ngại không dám nói với các bạn, vì thế dẫn đến tôi vẫn luôn hiểu nhầm rằng lần này tôi làm bài rất kém.

Tôi vui mừng cầm điện thoại chạy đến trước mặt hai vị đang ngồi xem tivi, nói với bọn họ thật ra lần này tôi làm bài rất tốt.

Nhưng họ chỉ tùy ý gật đầu mấy cái sau đó chuyển sang chủ đề khác, tôi không can tâm, bởi vì cảm thấy không nên là phản ứng như thế này, 10 phút sau, họ cuối cùng cũng không chịu nổi tôi lảm nhảm, nói với tôi thật ra họ sớm đã biết chuyện bài thi chỉ có 60 điểm rồi.

Tôi bị sốc, nhưng lại có chút nghi hoặc, "Vậy tại sao chủ nhiệm lớp con lại bắt con phải mời phụ huynh."

Sau đó Trương Gia Nguyên mở wechat của bố, bố cầm danh bạ wechat của tôi so sánh với của bố, cùng một avatar, chú thích tên khác nhau, một bên là thầy chủ nhiệm, một bên là chú hai.

"Vậy nên hai người thật sự sớm đã biết rồi?"

"Đúng thế."

"THẾ HAI NGƯỜI NHÌN CON NGÀY NÀO CŨNG CỌ BỒN CẦU, LƯƠNG TÂM KHÔNG ĐAU À!" Tôi giữ lấy trái tim, cảm giác có thể ngất đi bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cứ cảm thấy tôi hình như hiểu được một số chuyện mà tôi không nên hiểu, ví dụ như hai người quanh năm không dọn dẹp nhà cửa, tại sao từ sau khi biết thành tích của tôi, bọn họ đột nhiên lại bắt đầu dọn dẹp.

Nguyên Nhi ca vỗ vỗ vai tôi, nói với tôi: "Bạn nhỏ, đừng đau lòng, lúc đầu hai bố thật sự đau lòng, chỉ là sau đó thấy con đang cọ rất vui, nên đành mặc kệ con."

Bố nói xong, không nhịn nổi cười ra tiếng. Tôi nhìn hai người cười ngất ngưởng, tôi liền biết, tôi lại bị chơi một vố rồi.

Vứt cây cọ bồn cầu xuống đất, khóc chạy về phòng, "Huhuhuhuhu, con không chơi với hai người nữa."

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro