(10)

"Chị?", Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt nhìn chị quản lý, người-mà-không-một-ai-muốn-gặp, nhất-là-đang-trong-kì-nghỉ-phép, Mạch Khê.

"Chị Mạch Khê, tại sao chị lại ở đây?", Trương Gia Nguyên có hơi cao giọng khi xác nhận đây đúng là bà chị quản lý hung dữ của mình rồi.

"Hả? Trương Gia Nguyên? Trương Gia Nguyên em xin nghỉ phép để chạy đến Bắc Kinh nhàm chán này hả?", Mạch Khê giật bắn người suýt đánh rơi đám túi to túi nhỏ đang tay xách nách mang khi có người tiếp cận mình, là Trương Gia Nguyên, giọng cô cũng không tự chủ mà cao lên một chút.

"Em nghĩ chị không có thấy Bắc Kinh nhàm chán chút nào đâu.", Trương Gia Nguyên đưa tay xách lấy hết túi to túi nhỏ, "Mua sắm mạnh tay quá nhỉ? Bộ chị kế toán cuối cùng cũng hết nghỉ đẻ rồi hả?"

Mạch Khê lắc lắc đầu, hai tay giờ đã thảnh thơi liền ôm lấy cánh tay Trương Gia Nguyên, vui vẻ nói: "Em có mà mơ. Bả kêu nếu còn hối thúc bả nữa là bả bỏ xứ đi luôn."

Trương Gia Nguyên thở dài, "Rồi tiền đâu mà chị dát hàng hiệu từ đầu đến chân vậy?"

"Bố Mẹ chị giàu mà em.", Mạch Khê nói như kiểu đấy là một sự thật hiển nhiên mà ai cũng phải biết: Nhà chị có tiền.

"Ừ ha em quên mất chị Mạch Khê đi làm vì đam mê. Không như em, chỉ là một người làm công ăn lương nhỏ bé bị giai cấp tư sản bóc lột.", Trương Gia Nguyên quả thật quên mất bà chị quản lý mỗi ngày đều áo phông quần vải, tóc búi loạn một cục rồi dắt vội bất kể cây viết nào vơ được gần đấy này là con nhà giàu hàng thật giá thật. Mạch Khê chính là kiểu tốt nghiệp ra trường phải tự mình khởi nghiệp thành công, vì nếu không kịp thành công thì sẽ phải về kế thừa sản nghiệp gia đình. Nhà xuất bản và cả toà soạn mà Trương Gia Nguyên đang làm chính là một trong những "sản nghiệp" mà Mạch Khê bị ép phải tiếp quản. Trương Gia Nguyên không rõ bà chị giàu đến cỡ nào, mà cậu cũng không quan tâm lắm về mấy chuyện này. Mạch Khê ngày ba bữa đều xách chén đũa đến chỗ cậu ăn chực, Trương Gia Nguyên lần nào mở cửa nhìn thấy cô đầu bù tóc rối đứng trước cửa đều hỏi một câu thay cho lời chào: "Bộ toà soạn phá sản rồi hả? Em bắt đầu đi tìm việc mới còn kịp không?"

Mạch Khê cười hì hì trước lời hờn dỗi của Trương Gia Nguyên: "Ông trời con của chị, ai dám bóc lột em, chị xử người đó."

Là chị á, chính chị đó chị, Trương Gia Nguyên liếc mắt thể hiện thái độ hết cách. Mạch Khê lại tiếp tục cười hì hì cầu hoà.

Trương Gia Nguyên cùng Mạch Khê chầm chậm dạo phố. Hai người quyết định ghé vào một tiệm trà chiều nghỉ chân, chọn một bàn nhỏ bên ô cửa kính rất lớn, ngồi ở đây có thể nhìn thấy dòng người tấp nập qua lại.

"Em còn tưởng chị chạy đến đây bắt em.", Trương Gia Nguyên cười méo xệch, "Em nghĩ mình trốn kĩ lắm rồi chứ."

"Trùng hợp thôi. Chị của em là một người rất uy tín đấy nhé. Đồng ý cho em nghỉ phép thì chính là sẽ không bao giờ làm phiền em tận hưởng thời gian của riêng mình đâu.", Mạch Khê nhấp một ngụm trà, trà anh đào ngòn ngọt, chua chua, "Còn em thì sao?"

"Trương Gia Nguyên là một người rất biết giữ lời hứa. Hai tháng nữa em sẽ có mặt ở toà soạn đúng giờ!", Trương Gia Nguyên giơ tay chào kiểu lính, nói xong lại ngẩn người nhìn dòng xe nối đuôi nhau trên đường.

Hai người im lặng chậm rãi thưởng thức trà anh đào ngòn ngọt chua chua, Trương Gia Nguyên nghĩ vẩn vơ gì đấy, rồi lại quay sang nhìn Mạch Khê một lượt từ đầu đến chân.

"Chị Mạch Khê, áo phông quần vải của chị đâu mà lại mang nhầm quần áo của Mẹ chị đấy?"

Trương Gia Nguyên đã từng gặp qua Mẹ của Mạch Khê, xinh đẹp sang trọng, vô cùng hoàn mỹ.

"Gì, này là chị vừa mới mua hết đó. Bộ chị mặc không đẹp hả?", Mạch Khê xoay người cố gắng nhìn hình phản chiếu của mình qua tấm kính trước mặt. Cô đã chọn rất lâu đó có được không.

"Đẹp, có khi nào chị không đẹp đâu. Nhưng hôm nay trông chị lạ quá em nhìn không quen. Chị có việc phải đi đâu hả?"

Mạch Khê đằng hắng mấy lần, giống như đang đấu tranh có nên nói ra hay không.

"Chị tính về Bắc Kinh để dự đám cưới của một người nhưng không kịp, nên tối nay chị đến thăm gia đình của người ta.", Mạch Khê cuối cùng cũng quyết định nói ra sau khi uống cạn tách trà.

"Ái chà, lên đồ lồng lộn như thế này, em cá một tháng nghỉ phép chị Mạch Khê về đây vì đám cưới của người yêu cũ."

"Không, là đám cưới của người yêu chị.", Mạch Khê nhìn Trương Gia Nguyên đang trợn tròn mắt, "Em nghe không sai đâu, là đám cưới của người-yêu-chị. Kì nghỉ lần này của em còn một tháng thôi nhé. Mười ba tháng hai hẹn gặp em ở Seattle."

---

Những màn chào hỏi xã giao trong tiệc rượu là không thể thiếu. Cặp vợ chồng mới cưới còn là tâm điểm của buổi tối hôm nay, khách khứa ai cũng đến chúc mừng rồi thăm hỏi mấy câu. Trương Uyển Thanh cười đến cứng đờ cả miệng, Châu Kha Vũ bên cạnh cũng không mấy khá hơn.

"Cô Trương, bà Trương muốn gặp cô cùng cậu chủ ạ.", vị quản gia tóc đã bắt đầu lấm tấm bạc ghé người nói nhỏ với Trương Uyển Thanh, nói xong lại nghiêm chỉnh đưa tay mời hai người đi theo mình.

Trương Uyển Thanh lén lút đá mắt với Châu Kha Vũ, rồi lại vô cùng thân thiết choàng lấy tay người bên cạnh, bắt đầu diễn một màn yêu đương mặn nồng.

"Uyển Thanh"

Mỗi lần nghe thấy giọng của người phụ nữ này gọi tên mình, Trương Uyển Thanh đều cảm thấy rùng cả mình.

"Bà nội", Trương Uyển Thanh vui vẻ nhào tới thân thiết ngồi một bên bà Trương, tay còn xoa xoa bóp bóp nhiệt tình, "chú Triệu hồi nãy còn gọi con là "cô Trương", con bây giờ đã là cô Châu rồi."

"Bà nội", Châu Kha Vũ đứng một bên lễ phép cúi đầu.

"Kha Vũ ngồi đi con, lại đây. Tới đây ngồi cạnh ta", bà Trương đưa tay vẫy nhẹ. Châu Kha Vũ nghe lời ngồi xuống bên cạnh, bà Trương vỗ vỗ mu bàn tay của anh, vô cùng thân thiết.

"Bà nội, sao bà nói tối nay là tiệc gia đình. Hại con và Daniel không kịp chuẩn bị chu đáo để đón tiếp mọi người rồi.", Trương Uyển Thanh nhu hoà nói, giọng còn có vẻ hờn dỗi, nói xong còn quay sang tìm kiếm sự đồng tình của Châu Kha Vũ.

"Hôn lễ lần trước của hai đứa chỉ mời một số người thân thuộc. Hôm nay ta muốn cả cái Bắc Kinh này chính thức biết nhà họ Châu và nhà họ Trương đã kết thông gia rồi.", bà Trương lại vỗ nhẹ mu bàn tay Châu Kha Vũ, mỉm cười.

"Thế bà nội càng phải nói để con và Daniel chuẩn bị chứ ạ.", Trương Uyển Thanh vui vẻ chuyển sang đấm nhẹ vai cho bà Trương.

"Tụi mình yêu nhau không phải ngày một ngày hai, được cả mười năm rồi, em còn muốn chuẩn bị cái gì chứ?", Châu Kha Vũ cười cười nhìn Trương Uyển Thanh đầy ẩn ý, đoạn nói: "Bà nội đừng nghe em ấy, Uyển Thanh lúc nào cũng lo xa lo gần, cái gì cũng muốn chu toàn hết sức, cái gì cũng muốn cáng đáng trách nhiệm, con nhắc mãi em ấy cũng không nghe."

Bà Trương nhìn hai đứa cháu có dấu hiệu bắt đầu đấu khẩu, đành vỗ nhẹ mỗi đứa một cái như đánh yêu, lại cười xoà: "Mới nghe thì có vẻ như Kha Vũ đang cằn nhằn, nhưng bà già đây biết được chồng con đang nói đỡ cho con đấy nhé Uyển Thanh. Nhìn hai đứa yêu thương nhau như thế này, bà yên tâm rồi."

Trương Uyển Thanh lại vui vẻ kể mấy chuyện vụn vặt thường ngày của cuộc sống hôn nhân, Châu Kha Vũ ngồi cạnh lâu lâu lại đệm vào một vài chi tiết. Một nam một nữ, kẻ tung người hứng, vô cùng hoà hợp nói chuyện trăm năm.

Bà Trương hài lòng gật gù lắng nghe, rồi nhẹ giọng nói với vị quản gia vẫn luôn túc trực ở một bên khi Trương Uyển Thanh và Châu Kha Vũ đã rời đi: "Triệu quản gia, ngày mai gọi luật sư Lý đến gặp tôi."

---

"Em không ngờ tình cảm của chúng ta mười năm qua vẫn còn như lúc ban sơ, chưa bao giờ thay đổi.", Trương Uyển Thanh thâm tình quay sang nói với Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ còn chưa kịp làm cái vẻ mặt "cậu bị thần kinh à" thì Trương Uyển Thanh đã ghé gần nói tiếp: "Lần nào nghe đến chuyện Daniel và em yêu nhau, em cũng đều nguyên vẹn muốn ói như lần đầu."

Nói rồi, Trương Uyển Thanh còn len lén làm động tác nôn mửa, cô hơi dụi đầu vào vai Châu Kha Vũ, tự bật cười với chính mình.

---

"Trương Gia Nguyên, em còn nhớ câu chuyện chị kể ban chiều không?", Mạch Khê tựa người vào cửa sổ, ly rượu trên tay sóng sánh theo từng nhịp cô lắc nhẹ.

"Chuyện người yêu chị vì muốn thừa kế tài sản nên phải cưới người khác làm bình phong qua mắt người trong nhà?", Trương Gia Nguyên đứng xoay người ngắm trăng tròn đang treo lơ lửng ngọn cây phía xa. Cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe Mạch Khê lôi kéo muốn cậu đến dự tiệc cùng, nói có mấy câu Trương Gia Nguyên đã đồng ý.

"Chính xác là vì muốn lấy lại hồi môn mà Mẹ mang theo lúc gả đến nhà này.", Mạch Khê lại tỉ mỉ giải thích một lần nữa.

Trương Gia Nguyên nghe đến đây chỉ biết gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu nhấp nhẹ một ngụm vang trắng, lại tiếp tục ngắm trăng.

Mạch Khê đột nhiên đứng thẳng người, rồi lại giựt cổ tay áo Trương Gia Nguyên: "Em nói em là một người biết giữ lời hứa phải không?"

Trương Gia Nguyên không nghĩ nhiều, ừ một cái.

"Hứa với chị phải giữ bí mật chuyện này. Giấy tờ còn chưa ký, đại sự chưa thành."

"Chị nói cái gì đấy chị Mạch Khê?", Trương Gia Nguyên rốt cuộc cũng không nhìn trăng được nữa, cậu xoay người khó hiểu nheo mắt hỏi.

Mạch Khê dùng tay không bận cầm ly rượu nắm lấy tay Trương Gia Nguyên, dùng lực kéo Trương Gia Nguyên xoay hẳn lưng về phía cửa sổ, đối diện với cầu thang gỗ trước mặt.

"Giới thiệu với em", Mạch Khê nén giọng nói nhỏ, đầu lại hất nhẹ về phía hai người đang thân thiết khoác tay nhau đi xuống mấy bậc cầu thang, "người yêu của chị và chồng mới cưới của cô ấy."

Trước mặt Trương Gia Nguyên, là Châu Kha Vũ và vợ mới cưới của anh. Trương Uyển Thanh đang dụi đầu vào vai Châu Kha Vũ, bật cười vui vẻ.

---------------

*insert meme "không ngờ tới phải hong"*

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro