Chương 15
Trời vừa sáng, hai người đã lập tức lên đường.
Châu Kha Vũ dậy sớm quen rồi, nhưng Trương Gia Nguyên thì lại không thoải mái lắm. Đêm qua khó ngủ, hơn nữa y không yên tâm về Châu Kha Vũ, ngủ cũng không dám ngủ sâu, giờ còn phải dậy sớm, tất nhiên sẽ uể oải. Trương Gia Nguyên thở dài một hơi trong lòng, chẳng lẽ sức khỏe luyện được trong bao nhiêu năm rong ruổi sa trường lại bị rượu chè ở Giang Nam bào mòn hết thật? Có khi cái cơ thể này của y cũng mục ruỗng sớm thôi.
Hai người đi một mạch không ngừng, có sẵn bánh trong tay nải nên cứ thế mà ăn trên lưng ngựa, chẳng cần dừng lại nghỉ chân. Thẳng tới chiều, hai người tới một khu rừng lớn.
Châu Kha Vũ nhìn quanh, thúc ngựa đi đến gần Trương Gia Nguyên, nói nhỏ, "Chiều rồi, ta thấy khu rừng này rộng lắm, đi một buổi chiều không hết được đâu. Nơi này rừng núi hoang vu, nhỡ đâu gặp kẻ xấu thì ta và ngài cũng khó lòng đối phó."
Trương Gia Nguyên phóng mắt nhìn khu rừng, ngẫm nghĩ, "Nhưng giờ mà quay về thì cũng muộn, chi bằng thúc ngựa cho nhanh để qua được khu rừng này trước khi trời tối thì hơn."
"Kịp không?"
"Kịp."
Trương Gia Nguyên khẳng định, sau đó lập tức thúc ngựa lao như tên bắn. Châu Kha Vũ cũng không làm khác được, đành thúc ngựa chạy theo.
Đi được nửa già khu rừng, Châu Kha Vũ cứ thấy lòng dạ không yên. Hắn đi sát bên Trương Gia Nguyên, bất an bảo, "Ta cứ thấy chỗ này quái quái sao ấy."
Trương Gia Nguyên cũng cảm nhận được, từ khi đi được nửa khu rừng y đã nghe được tiếng bước chân người, số người không ít. Hơn nữa, thi thoảng còn lọt vào tiếng binh khí va leng keng. Hình như việc cố chấp đi vào khu rừng này không được sáng suốt cho lắm thì phải.
Trương Gia Nguyên thả chậm ngựa, nhỏ giọng, "Phía trước có người, điện hạ đoán xem là ai."
"Cần gì phải đoán." Châu Kha Vũ siết cương ngựa, thở dài, "Chắc chắn là gặp sơn tặc. Nạn đói hoành hành, tất nhiên sẽ sinh thổ phỉ."
Hắn vừa dứt lời, một toán người lập tức ùa lên. Đám người kia cầm đao, màu y phục lốn nha lốn nhốn, kẻ xanh người vàng, ở giữa bọn chúng là một tên bụng béo mặc y phục may bằng vải bố màu đen, hình như gã là kẻ đứng đầu đám người này thì phải.
Gã ta huênh hoang hô lên một câu, "Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua đường này phải để lại tiền mãi lộ." Dứt lời, ánh mắt gã soi xét nhìn Trương Gia Nguyên, sau đó cười lên khằng khặc, "Nếu không có tiền thì để lại vị mỹ nhân này cho ta cũng được."
Châu Kha Vũ nghe mà đổ cả mồ hôi. Trương Gia Nguyên ghét nhất người ta khen y xinh đẹp, ghét nhất người ta gọi y là đại mỹ nhân. Tối hôm qua hắn lỡ khen y một câu mà còn bị đạp xuống giường, nếu hắn mà không phải hoàng tử đương triều thì có khi y đã cắt cổ hắn xuống từ lâu. Nhưng mà tên sơn tặc này thì có là cái thá gì đâu, gã ta chẳng có gì để Trương Gia Nguyên phải kiêng nể cả. Nhìn ngón tay Trương Gia Nguyên vuốt dọc vỏ Lang đao, hắn biết hôm nay tên sơn tặc này tới số rồi.
Châu Kha Vũ thì thầm với Trương Gia Nguyên, "Giết hay không giết?"
Trương Gia Nguyên lặng lẽ quan sát, đám người này có binh khí, mặt mũi hung ác, trông không giống dân nghèo buộc phải cầm đao cướp bóc. Ngược lại, trông bọn chúng giống lũ sơn tặc chiếm đóng ở đây từ trước, giờ nhân nạn đói nên giả dạng làm dân nghèo đi cướp hơn. Đám người này, đáng giết. Hơn nữa, tên chó kia vừa gọi y là đại mỹ nhân, càng phải giết.
Lang đao khát máu trượt ra khỏi vỏ, Trương Gia Nguyên lạnh lùng cười, "Giết chứ, sao lại không?"
Vừa dứt câu y liền thúc ngựa lao vào đám người kia. Lưỡi Lang đao lướt qua đến đâu, máu tươi lập tức văng tới đó. Đám sơn tặc cũng nổi cáu rồi, bọn chúng cậy đông, ra sức chém vào con ngựa của y. Con ngựa bị đau, hí dài lên mấy tiếng, Trương Gia Nguyên đành phải bật người xuống ngựa. Chân y vừa chạm đất, lập tức bị đám người kia quây vào. Năm, sáu lưỡi sáng loáng lướt qua mặt y, ba bốn cái nữa xiên ngang đâm chéo. Tuy Trương Gia Nguyên võ công cao cường, nhưng cùng lúc bị cả chục người vây vào thì tay chân cũng bị kìm kẹp, khó mà phát huy.
Khi y đang bị vây vào thế nguy, Châu Kha Vũ lập tức cưỡi ngựa chạy tới, con ngựa hất văng ba bốn tên sơn tặc bên cạnh, suýt nữa thì đá văng cả Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên vội lùi ra mấy bước, giận dữ gằn lên, "Điện hạ ngại cái mạng ta dài quá à? Muốn giết ta tới vậy rồi hả?" Nếu ban nãy y không kịp tránh ra thì có lẽ bây giờ y đã bị con ngựa đá bay lên tận mấy tầng mây rồi.
Trương Gia Nguyên nói xong, lập tức vung tay cắt đứt yết hầu một tên sơn tặc, như là cảnh cáo Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, trông thấy mà kinh. Hắn vội vàng giải thích, "Không có, ta không có ý đó mà." Dứt lời liền chìa tay về phía Trương Gia Nguyên, "Vương gia mau nắm tay ta đi, chạy thôi."
Trương Gia Nguyên cũng là người thức thời, lập tức nắm lấy tay Châu Kha Vũ, nhún người nhảy lên ngựa. Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, mấy tên sơn tặc đã nhanh tay túm lấy y phục y, mấy tên cùng nhau hợp sức kéo mạnh một cái. Châu Kha Vũ không ngồi vững, cũng không giữ nổi Trương Gia Nguyên, thành ra cả hai đều bị kéo rơi xuống đất.
Trương Gia Nguyên tức tới mức muốn nổ cả phổi, "Ngài chả được cái tích sự gì hết!"
Châu Kha Vũ cúi người tránh thoát một thanh đao đâm đến trước mặt, lập tức buông tay Trương Gia Nguyên ra, chật vật cười đáp lại, "Ta muốn diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân chút thôi mà. Xem ra là ta không đủ năng lực rồi, sau khi về nhà ta nhất định thành tâm kiểm điểm lại."
Trương Gia Nguyên lầm bầm mấy tiếng, Lang đao liền lúc phải chống đỡ mấy lưỡi đao khác, tay y cũng hơi run lên. Châu Kha Vũ cầm Thái Tuế, lưỡi kiếm luồn lách cắt cổ tay mấy tên sơn tặc, giải nguy giúp y. Nhưng hắn còn chưa kịp vui, một lưỡi đao đã chém đến bên Trương Gia Nguyên. Dù bây giờ y có thu đao về chắn ngay thì cũng không kịp, thấy vậy, Châu Kha Vũ đành phải giơ tay ra đỡ giúp y một đao này. Đao sắc chém lên da thịt, lập tức bật ra máu tươi.
Châu Kha Vũ ôm lấy vết thương, phì cười, "Giờ ta mới bảo vệ mỹ nhân thành công này."
Trương Gia Nguyên nhìn vết thương tuôn máu ào ạt của Châu Kha Vũ, bực dọc mắng, "Ngài chính là đồ ngu!"
Hai người đứng sát lại gần nhau, bảo trợ cho nhau. Đao kiếm múa liên hồi, mỗi lần hai người xuống tay đều nhằm yết hầu đối phương mà cắt, chẳng mấy chốc y phục đã nhuốm đầy máu tươi.
Hai người chém giết hồi lâu mà đám sơn tặc vẫn chẳng vơi đi bao nhiêu, cánh tay cầm kiếm của Châu Kha Vũ đã tê cả đi, vết thương chảy máu đang bòn rút sức lực của hắn. Hắn vội chém thêm vài ba nhát, sau đó tiến sát lại kề lưng với Trương Gia Nguyên, nói, "Vương gia, bọn chúng nhiều người quá, đấu không lại đâu. Tay ta tê hết cả rồi, phải mau tìm cách thoát thôi."
Trương Gia Nguyên cũng chẳng khá hơn hắn là bao, cánh tay nâng Lang đao của y cũng sắp mất luôn cảm giác. Lưỡi Lang đao vung lên chém bay một tên sơn tặc đi, y nói, "Mở đường máu, chạy thôi!"
Hai người đạt được sự hiểu ý, Lang đao và Thái Tuế vung lên như gió bão, mạnh mẽ giết ra một đường máu.
Lang đao không nhẹ, tay Trương Gia Nguyên vung lên vung xuống liên hồi, cực kì mất sức. Y cắn răng, quay sang hỏi Châu Kha Vũ, "Ngài biết đường không?"
Châu Kha Vũ chật vật cắt đứt yết hầu một tên sơn tặc, lưỡi Thái Tuế nhuộm đỏ máu, mơ hồ đáp lại, "Không biết đường, chúng ta cứ chạy bừa đi. Ta tin ta với ngài đủ may mắn mà, chắc không tới mức cùng đường mạt lộ đâu."
Hai người vừa giết vừa chạy như điên, thế mà may mắn không mỉm cười với họ. Chạy lăng xăng thế nào, cuối cùng hai người lại chạy tới bên mép vực.
Trương Gia Nguyên thật sự hết nói nổi, "Điện hạ, miệng ngài nói chuyện xấu linh quá."
Châu Kha Vũ mệt mỏi lau đi vệt máu dính trên mặt mình, cũng bất lực không kém. Hắn thở dài oán trách, "Ta đâu có ngờ được đâu. Xem ra hôm nay không phải ngày lành của chúng ta rồi."
Hai người bị dồn tới mép vực, gã bụng phệ cũng chạy tới, gào lên, "Hai tên chó, hôm nay ta nhất định phải giết được hai ngươi!"
Gã ta mới bị Trương Gia Nguyên chém đứt tay, hận ý bốc lên đầu, chẳng còn thiết tha mỹ nhân chó má gì nữa.
Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn vực sâu thăm thẳm, chợt phì cười, "Vương gia, gã muốn giết chúng ta kìa. Ta không muốn chết dưới đao của kẻ khác đâu." Hắn ngưng lại đôi chút, nụ cười bên môi phóng khoáng mà ác liệt, "Vương gia, ngài dám liều không?"
Trương Gia Nguyên cũng cười, y nâng Lang đao lên, bất kham nói, "Dám!"
Cùng lắm thì chém ra thêm một đường máu nữa, y không tin hai người không thoát ra được. Thế nhưng Lang đao mới nâng lên còn chưa kịp vung, Châu Kha Vũ đã kéo y vào lòng, dứt khoát ôm eo y nhảy xuống vực.
Gió lạnh thốc vào mặt, Trương Gia Nguyên hoàn toàn ngơ ngác.
Mũi Thái Tuế găm vào vách đá, phát ra những tiếng đinh tai nhức óc. Hai người trượt xuống một đoạn dài, cuối cùng lưỡi kiếm mắc vào một khe hẹp, chậm chạp ngừng lại.
Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ ôm eo, để tránh khỏi cảnh rơi xuống vực tới mức thịt nát xương tan, y cũng đành dùng hai tay ghì chặt lấy hắn. Máu từ vết thương trên tay Châu Kha Vũ túa ra càng lúc càng nhiều, chảy ướt đẫm cánh tay, máu tươi trượt xuống nhỏ lên cả người Trương Gia Nguyên
Trương Gia Nguyên nghiến răng nghiến lợi, nỗi tức giận tuôn ra theo từng câu từng chữ: "Châu Kha Vũ! Đầu óc ngươi chắc chắn là bị chó ăn rồi!"
Vết thương trên cánh tay đau nhói, giờ còn phải chịu sức nặng của hai nam nhân trưởng thành, khiến Châu Kha Vũ khó lòng chịu nổi. Hắn thở dài, bất lực đáp, "Vương gia nhỏ tiếng chút đi, ngài mà còn nói nữa là rơi xuống vực thật đấy."
Hắn chậm rãi hít thở, nói tiếp, "Ban nãy ta thấy bên dưới có phiến đá rộng nên mới nhảy xuống, nhưng mà tài hèn sức mọn nên trượt qua mất rồi. Nhưng mà không sao, dưới vực này có sông, rơi xuống không chết được."
Hắn nói xong, còn thật lòng mỉm cười an ủi.
Trương Gia Nguyên bất lực muốn chết.
Cánh tay Châu Kha Vũ vừa đau vừa tê, máu tươi túa ra chảy xuống lòng bàn tay, khiến tay nắm chuôi kiếm của hắn bị trượt ra một đoạn. Hai người đung đưa trên không, mũi kiếm không chịu nổi sức nặng của cả hai, nó tách ra một khe hẹp, đất đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, mũi kiếm cũng chầm chậm trượt ra.
Châu Kha Vũ thở dài một hơi, đau lòng hỏi, "Chúng ta sắp rơi xuống rồi, vương gia có gì muốn nói với ta không?"
Trương Gia Nguyên lập tức gào lên, "Tên chó điên, cả đời này ta mong không dính phải ngươi thêm lần nào nữa!"
Y vừa dứt lời, mũi Thái Tuế cũng trượt hẳn khỏi khe nứt, hai người đung đưa thêm chút, sau đó cùng rơi xuống vực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro