Chương 47
Thời gian chuyển giao quân lương từ kho đến tay Châu Kha Vũ mất những năm ngày, lại thêm vận chuyển đường xá xa xôi, phải mất thêm nửa tháng nữa mới tới được phụ cận Ưng thành.
A Kiều ngồi trong trướng húp cháo loãng, bụng lép kèm kẹp, da bụng sắp dán cả vào da lưng luôn rồi. Nàng húp cạn bát cháo mà bụng dạ vẫn chẳng thấy thay đổi gì, không nhịn được mà hỏi, "Tướng quân, bao giờ quân lương tiếp tế mới đến thế?"
"Chắc sắp rồi." Trương Gia Nguyên đáp. Y bưng chén nước cháo lên, còn chưa kịp húp thì đã bị A Kiều cướp mất. Nàng đưa cho y một chén cháo đặc khác, lại bắt đầu càm ràm, "Ngài học bọn ta húp nước cháo làm gì chứ hả? Ngài không ăn thì lấy sức đâu mà chỉ huy đánh trận? Trên người ngài vẫn còn vết thương đấy!"
Trương Gia Nguyên thầm cãi trong lòng, rõ ràng vết thương đã mọc da non cả rồi đấy thôi. Thế nhưng trông thấy A Kiều hùng hổ dọa người, y cũng biết là nàng lo cho mình nên mới như vậy. Y thôi không cãi ngang nữa, ngoan ngoãn ngồi ăn hết chén cháo mà nàng múc cho.
Y vừa ăn xong, mới đặt bát xuống bàn thì đã thấy Thiệu Huy vén vải trướng vào trong bẩm báo, "Tướng quân, thập hoàng tử mang quân lương tới rồi."
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến." Trương Gia Nguyên lập tức đứng lên. Y đi ra ngoài, thấy ngoài trời mưa tuyết, vội vàng quay vào trong trướng bắt A Kiều tìm ô cho mình.
"Không phải chỉ là mấy bông hoa tuyết thôi à?" A Kiều mở một cái hòm đóng bụi, lôi ra một cái ô cũ mèm, nhưng may là vẫn dùng được. Nàng đưa ô cho Trương Gia Nguyên, nói, "Ngày xưa chúng ta chôn mình trong tuyết cũng đâu việc gì. Sao bây giờ ngài lại sợ mưa tuyết vậy hả?"
Trương Gia Nguyên rũ rũ cây dù cho bay bụi mỏng, đáp, "Không sợ mưa tuyết, ta sợ hắn."
Hắn là ai? Có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì nàng cũng biết người mà tướng quân nhà nàng nhắc đến là Châu Kha Vũ.
A Kiều bĩu môi than, "Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, ngài sợ phu nhân ra mặt như vậy không sợ người khác chê cười à."
"Có thứ còn đáng sợ hơn cả bị chê cười nữa cơ." Trương Gia Nguyên nhìn nàng thở dài, "Có nói ngươi cũng không hiểu".
Hai người đi ra ngoài sân, Trương Đằng và Thiệu Huy cũng đang đứng đợi Châu Kha Vũ. Bốn người đứng đợi bên ngoài, chốc lát sau đã trông thấy thấp thoáng phía đằng xa có bóng người giục ngựa chạy tới chỗ họ. Trương Gia Nguyên nheo mắt nhìn, là Châu Kha Vũ. Hắn đội mưa tuyết thúc ngựa như điên, vừa nhảy xuống ngựa là lập tức lao thẳng đến chỗ Trương Gia Nguyên. Hắn ôm chầm lấy y, động tác rành mạch dứt khoát, chẳng cho y chút cơ hội để kịp chối từ.
Mà vốn dĩ, Trương Gia Nguyên cũng chẳng muốn chối từ hắn. Y ngoan ngoãn đứng im cho hắn ôm mình, một tay y cầm ô che cho cả hai, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua ôm đáp lại hắn. Y nhẹ nhàng xoa lưng hắn như an ủi dỗ dành, nhận được cái ôm chặt càng thêm chặt. Trên áo khoác của Châu Kha Vũ thấm đẫm hơi lạnh, vậy mà cái ôm có được sau muôn trùng xa cách này lại có thể xua tan được hết sương gió nơi đây.
A Kiều sớm đã biết chuyện của hai người họ, rất bình tĩnh giả vờ mắt điếc tai ngơ. Thiệu Huy và Trương Đằng thì lại không ổn lắm, cả hai đều ngây ra như phỗng, nét mặt Trương Đằng vẫn còn kinh hoảng chẳng cách nào che giấu được. A Kiều nhìn không nổi cảnh này, đành hai tay kéo hai người Thiệu Huy và Trương Đằng vào trong trướng trước.
Trương Gia Nguyên vuốt lưng hắn hỏi, "Đã ôm thỏa chưa?"
Châu Kha Vũ dụi đầu lên hõm vai y, đáp, "Chưa thỏa."
Hai người ôm nhau thêm chốc lát, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng lưu luyến buông y ra. Hắn vòng tay qua ôm lấy vai y, cười bảo, "Lần này còn biết che dù nữa cơ đấy."
Trương Gia Nguyên dắt hắn đi vào trong trướng, đắc ý cười. Vậy mà y còn chưa kịp vui xong, Châu Kha Vũ đã nói tiếp, "Nếu lúc ra trận ngài cũng cẩn thận như thế thì ta đỡ phải lo."
Trương Gia Nguyên thành thục giả ngu giả điếc.
Hai người đi vào trong trướng, Trương Gia Nguyên cũng thẳng tay ném cái ô đi. Thứ gì mà vô dụng, chẳng giúp y thoát tội chút nào!
Trương Gia Nguyên ngồi xuống bàn, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống ghế cạnh y.
Châu Kha Vũ nói, "Lần này ta tới đây, trước tiên là tiếp tế lương thực, sau đó là tra xét chuyện quân lương thất thoát. Đợt quân lương trước là do Lưu gia vận chuyển, ta đoán chính bọn chúng là người bòn rút quân lương."
Trương Gia Nguyên rót cho hắn chén trà nóng, bảo, "Ngài đi trời lạnh, uống đi cho ấm người."
Câu này nói ra chẳng liên quan tới việc quân chút nào. Trương Đằng ho khan mấy tiếng, Trương Gia Nguyên đành phải ngượng ngùng tiếp lời, "Ta cũng nghĩ quân lương thất thoát là do Lưu thái phó nhúng tay."
Y thấy Châu Kha Vũ lộ vẻ mệt mỏi vì đi đường xa, lại nói tiếp, "Điện hạ đi đường xa vất vả, mọi chuyện khoan hãy bàn đã. Để sáng mai ngài ấy thoải mái tinh thần rồi chúng ta nói chuyện sau."
Trương Gia Nguyên vừa mới dứt câu, Tiểu Dương đã vén màn trướng đi vào. Nàng chịu sương tuyết một đường, vừa trông thấy y đã lệ nóng doanh tròng, xem chừng là muốn vừa khóc vừa nhào đến ôm chầm lấy y.
Châu Kha Vũ nhìn nàng đăm đăm.
Tiểu Dương thầm oán trong lòng, sao mà vị điện hạ này nhỏ nhen thế hả? Đây là tướng quân nhà nàng đấy! Ôm một cái thì có mất miếng thịt nào không?!
Mũi chân Tiểu Dương không tình nguyện xoay về phía A Kiều, nàng đổi hướng ôm chầm lấy A Kiều đứng bên cạnh Trương Gia Nguyên, sướt mướt nói, "Ta nhớ ngươi chết mất!"
A Kiều: "..." Bắc quân không có người hèn như vậy!
Trương Gia Nguyên nán lại hàn huyên với Tiểu Dương đôi câu, sau đó tỏ ý muốn đưa Châu Kha Vũ đi chọn chỗ ở. Trương Đằng vừa nghe vậy đã vội vàng tranh việc, "nhiệt tình" muốn dẫn Châu Kha Vũ đi. Trương Gia Nguyên cũng chẳng nghĩ ngợi gì, thấy biểu ca của mình mang lòng săn sóc như vậy thì càng bớt lo lắng.
Trương Đằng dẫn Châu Kha Vũ sang khu khác, đợi đến khi hai người cách xa trướng tướng quân rồi mới nghiêm mặt hỏi, "Hai người có quan hệ gì?"
Châu Kha Vũ hơi ngây người, sao thái độ của vị này thay đổi nhanh quá vậy?! Hắn lễ phép đáp, "Ta và tướng quân là lưỡng tình tương duyệt."
"Không tin!" Trương Đằng lạnh mặt bày tỏ, "Chắc chắn là ngài lấy sắc dụ dỗ nó!"
Quá đáng, rõ ràng là người nhà huynh lấy sắc dụ dỗ ta!
Châu Kha Vũ mỉm cười, "Huynh đánh giá ta cao như vậy, ta cũng thấy vui lắm đấy."
Trương Đằng nói, "Ngài mới gặp nó được bao lâu chứ? Tình cảm này không chắc chắn!"
Châu Kha Vũ cũng cương quyết đáp, "Bọn ta rất chắc chắn về tình cảm của mình."
Trương Đằng vẫn nhất định cắn chặt không buông, "Không chắc chắn! Ngài với nó thì có gì chứ? Ta còn ngủ với nó rồi đây!"
"Ta cũng ngủ với ngài ấy rồi."
"Cũng không bằng ta. Ta ngủ với nó từ khi nhỏ tới tận lúc lớn luôn đấy!" Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Trương Đằng cực kì kiêu ngạo.
Châu Kha Vũ khiêm tốn đáp, "Ta ngủ với ngài ấy, còn có thể ngủ ra đứa nhỏ nữa cơ."
Trương Đằng giật mình thảng thốt, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng lập tức vỡ tan.
Châu Kha Vũ vô tội chớp chớp mắt, thấy Trương Đằng nhanh như gió bão vung nắm đấm về phía mình, miệng gào lên, "Sao ngươi dám!"
Trương Gia Nguyên ngồi trong trướng xem thư gửi về từ các doanh đóng xung quanh, còn chưa xem xong một tờ đã thấy A Kiều vừa chạy vào vừa hét, "Tướng quân, điện hạ và Trương Đằng đánh nhau rồi!"
Trương Gia Nguyên vội vàng đứng lên, "Sao lại thế được? Ban nãy vẫn còn tốt đẹp lắm cơ mà?"
Y vừa nói vừa vội chạy ra xem chuyện, đúng là thấy Trương Đằng đang nhiệt tình đấm Châu Kha Vũ thật. Thiệu Huy đứng bên cạnh chẳng cách nào kìm lại được Trương Đằng đang nổi điên, trông thấy y vội vàng gào to cầu cứu, "Tướng quân! Ngài mau tới giúp ta một tay!"
Trương Gia Nguyên bực mình quát, "Hai người làm cái trò gì vậy hả?!"
Trương Đằng đỏ mắt nhìn y, lúc này mới chịu buông nắm đấm. Châu Kha Vũ ỉu xìu tội nghiệp đứng một bên, trông tủi thân cực kì.
Trương Gia Nguyên trông thấy mà đau cả đầu, "Ca, trong quân doanh cấm đánh nhau. Đêm nay huynh gác thành cùng với Thiệu Huy đi."
Trương Đằng sững sờ, mãi sau mới nghẹn ngào thốt lên, "Gia Nguyên, rốt cuộc ai mới là biểu ca của đệ vậy hả?"
Trương Gia Nguyên mắt điếc tai ngơ, Thiệu Huy hiểu ý liền kéo Trương Đằng đi thẳng.
Châu Kha Vũ đi tới bên cạnh Trương Gia Nguyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y bảo, "Đừng giận, ta không sao."
Trương Gia Nguyên cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, thấy hắn không bị sao mới dần an tâm. Y khó hiểu hỏi, "Ban nãy hai người vẫn êm đẹp lắm mà? Sao tự nhiên lại lao vào đánh nhau thế."
Châu Kha Vũ vạn phần ủy khuất đáp, "Ai mà biết được chứ, chắc là vì huynh ấy không thích ta. Dẫu sao thì cảm giác cây cải xanh nhà mình bị người ta đào mất chắc chắn không dễ chịu."
Trương Gia Nguyên hiểu tính Trương Đằng, nghe Châu Kha Vũ nói vậy lại càng hoang mang, "Thế thì cũng không đến mức phải đánh nhau đâu chứ?"
Châu Kha Vũ tự thân kiểm điểm suy ngẫm hồi lâu, lại nói, "Ừm, vậy thì chắc là vì ta nói điều không vừa ý huynh ấy đi."
Trương Gia Nguyên mơ hồ cảm thấy không ổn. Y hỏi, "Ngài nói gì với huynh ấy rồi?"
"Cũng không có gì." Châu Kha Vũ không giấu diếm, chân thành thật tâm đáp, "Trương Đằng nói huynh ấy ngủ với ngài từ nhỏ đến lớn, ta chỉ đáp lại rằng ta ngủ với ngài còn có thể ngủ ra đứa nhỏ nữa cơ."
Trương Gia Nguyên: "..."
Tên này thật sự rất thiếu đòn đấy!
Trương Gia Nguyên lạnh giọng khen, "Đánh hay lắm."
Y thấy Thiệu Huy và Trương Đằng còn chưa đi xa, lập tức lớn tiếng gọi, "Thiệu Huy, đêm nay ngươi nghỉ ngơi đi, để Châu Kha Vũ gác thành cùng biểu ca ta."
Trương Đằng vô cùng vừa ý, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Châu Kha Vũ: "..."
________________
Hôm nay với ngày mai tui đi đàn đúm gòi nên ngày mai không có chương mới nha cả nhà, hẹn gặp lại cả nhà vào 29 nhóoooo 😗
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro