Chương 61

Cáp Tân bố trí lại nhân thủ ngay trong đêm, gã làm việc nhanh chóng, trời mới tờ mờ sáng, Trương Gia Nguyên đã thấy gã tới tìm mình. 

Trương Gia Nguyên vẫn mặc giáp bên trong, áo ngoài đổi thành vải lụa bóng, mái tóc không búi gọn lên, chỉ tùy ý buộc lại bằng vải, trông hệt như một vị thư sinh nhã nhặn lạc vào trong chiến trường. Y khoác thêm áo lông sói bên ngoài, dáng vẻ quả là muốn đến doanh trại Bắc Địch làm khách thật.

Cáp Tân đứng ngoài cửa, khách khí gọi, "Tướng quân, bên ta đã xong rồi."

"Ừm." Trương Gia Nguyên vén mành ra ngoài, chọn lấy một con ngựa đen lông mượt như tơ, y tùy tiện treo Lang đao lên ngựa, gật đầu với Cáp Tân, "Cứ theo đó mà làm."

Trương Gia Nguyên thúc ngựa đi trước, Cáp Tân đứng sau chắp tay chào y, "Tướng quân bảo trọng."

***

Binh sĩ Bắc Địch đang canh trước cửa đại doanh chợt thấy bóng người thong thả cưỡi ngựa đi đến. Mấy binh sĩ này đều từng gặp Trương Gia Nguyên trên chiến trường, ban ngày trông thấy y vung đao chém người, ban đêm mơ gặp y còn sợ vãi đái, vừa trông một cái là nhận ra ngay. 

Cáp Nhĩ ngáp dài ngồi trong trướng, thấy binh sĩ chạy vào bẩm báo Trương Gia Nguyên đến rồi, chút buồn ngủ đều bay đi sạch. Gã cười nói, "Mời người vào trong đi."

Cứ như vậy, Trương Gia Nguyên còn chẳng cần xuống ngựa, được binh sĩ Bắc Địch dắt tận vào trong đại doanh. Đến trước trướng Cáp Nhĩ y mới từ tốn xuống ngựa, sau đó coi đây như nhà mình, thuận tay vén màn trướng đi vào bên trong.

Cáp Nhĩ vừa trông thấy y liền cười, "Trương tướng quân, lâu quá không gặp."

Trương Gia Nguyên cũng cười đáp lại gã, "Đều nhờ Cáp Nhĩ thế tử ngài ban cho đấy thôi." Y nói đến đây, ánh mắt hơi lóe nên, ý cười cũng nồng đậm thêm chút, "Không đúng, giờ phải gọi ngài là Cáp Nhĩ vương rồi. Thật là, ngài ra tay cũng ác lắm đấy. Có một mũi tên thôi mà hại ta bệnh tật quấn thân, may mà nhờ thư mời tới chơi mới dốc chút sức mòn vác cái xác dậy."

Mấy lời trong bông có kim này chẳng mảy may chọc giận Cáp Nhĩ, thậm chí còn chọc gã cười phá lên, "Đắc tội, đắc tội rồi. Lần này mời tướng quân đến đây chẳng phải là để bồi tội đấy sao. Chúng ta cứ chơi cho thỏa, ân oán gì đó đều bỏ cả đi."

Trương Gia Nguyên cười, "Đều chiều ngài thôi." 

Cáp Nhĩ gọi y tới bên bàn, tươi cười rót một chén rượu mời y, "Đường xa gió lạnh, uống chén rượu nóng cho ấm người nào."

"Ngài cũng tận tâm tận tình quá." Trương Gia Nguyên hài lòng bưng bát rượu lên uống cạn, ngoài mặt chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong bụng lại đang loạn hết cả lên. Mũi y trúng độc không tinh, chẳng ngửi ra được mùi gì kì lạ. Trước khi tới đây Lâm Mặc đã bắt y uống cạn một bình thuốc giải đủ thứ độc, mong là nếu Cáp Nhĩ có bỏ độc trong rượu thì thứ độc đó cũng nằm trong khả năng hóa giải của thuốc mà y đã uống. 

Trong trướng đốt bếp sưởi nóng muốn đòi mạng, rượu mạnh xuống bụng chọc y đổ cả mồ hôi.

Trương Gia Nguyên tiện tay cởi áo lông bên ngoài bỏ sang bên cạnh, quay sang hỏi Cáp Nhĩ, "Vị kia đâu rồi? Cái gì nhỉ-" Trương Gia Nguyên giả bộ suy tư, "À, Thụy vương Châu Kha Vũ. Hắn ta đâu rồi?" 

Cáp Nhĩ cười đáp, "Tướng quân cứ yên tâm, Thụy vương đang được binh sĩ ta tận tình chăm sóc rồi."

Mấy chữ "tận tình chăm sóc" cơ hồ ngấm ý cười, lại khiến Trương Gia Nguyên rét lạnh sống lưng.

Y hận không thể chém tên Cáp Nhĩ này thành trăm nghìn mảnh. 

Trong bụng y ngùn ngụt lửa giận, ngoài mặt vẫn phải ôn hòa nói, "Cáp Nhĩ vương nhẹ tay chút nhé, nếu hắn ta có mệnh hệ gì, ta không dễ nói chuyện với bề trên đâu."

"Tướng quân chớ lo xa, ta nhất định sẽ giữ cho hắn ta một cái mạng." Gã ta đắc ý nói, "Nhưng có thiếu cánh tay cẳng chân nào hay không thì cũng không chắc." 

Trương Gia Nguyên nghe xong câu đe dọa này lại chẳng biểu lộ gì, một mực cong mắt cười với gã, trông có vẻ tùy tiện chẳng hề để tâm.

Cáp Nhĩ đứng lên, "Ra ngoài chơi chút đi tướng quân." Gã đi ra đến cửa, lại đột nhiên hỏi, "Tướng quân đến đây một mình thật đấy à?"

"Chẳng phải trong thư viết chỉ mời mỗi mình ta thôi sao." Trương Gia Nguyên bình thản đứng lên đi theo gã, "Cáp Nhĩ vương chỉ mời mình ta, ta lại dẫn theo hai nữ tướng quân tới ôn chuyện xưa, vậy thì cũng không phải phép."

Cáp Nhĩ thôi không nói nữa, vén mành dẫn y tới bãi săn gã đã chuẩn bị. 

"Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng bắn cung của tướng quân đấy. Nay chúng ta có dịp chơi đùa, chi bằng tướng quân thể hiện chút tài nghệ cho ta chiêm ngưỡng đi."

Trương Gia Nguyên mỉm cười, "Ngài đã muốn thì ta phụng bồi ngài vậy." 

Y đi đến bên giá nhấc cung lên, lòng chửi thầm tên chó Cáp Nhĩ này đúng là thù dai như đỉa. 

Năm y nhược quán, Trương Đằng nổi hứng kéo y đi tầm hoa vấn liễu, ai dè hoa chưa tới tay, liễu còn chưa hỏi thì đã bắt gặp tên Cáp Nhĩ này cường thủ hào đoạt cướp sắc dân nữ rồi. Năm đó tuổi trẻ bốc đồng, y chẳng thèm nghĩ ngợi gì, vớ được cây cung kẻ nào gác trong xó tủ là lôi lên bắn. Một mũi xé gió, găm thẳng vào ngực Cáp Nhĩ. Binh sĩ theo hầu gã thấy cảnh này thì cuống hết lên, vội vàng bưng gã đi tìm đại phu, thế là bọn họ thoát được một mạng. Hai dân nữ kia cũng mới mười tám đôi mươi, được Trương Gia Nguyên cứu mạng thì hết lòng cảm tạ, nguyện cả đời đi theo phụng sự y. Trương Gia Nguyên dễ dãi gật đầu, xách hai nữ nhi này vào trong doanh bồi dưỡng. Hai vị ấy chính là Tiểu Dương và A Kiều. 

Trương Gia Nguyên giương cung hỏi, "Ngài muốn ta bắn gì đây? Săn ưng à?"

"Săn ưng nhiều rồi, chúng ta đổi gió chút." Cáp Nhĩ vỗ tay ra hiệu, binh sĩ Bắc Địch bưng ra một ổ gà con đặt ra phía xa.

Trương Gia Nguyên lạnh lùng nhìn gã. Y thầm nghĩ, tên chó này còn muốn ra oai với y nữa đấy cơ. Gã ta mang ra ổ gà con cho y bắn, ý là nhắc nhở y vào trong hang ổ của gã rồi thì có tài giỏi đến cũng chỉ là thứ gà nhãi nhép thôi. 

"Ngài cũng biết chơi quá." Trương Gia Nguyên chớp mắt một cái, vẻ mặt lại thành ôn hòa dễ mến. Y giương cung, thẳng tay bắn, mũi tên lập tức xiên mấy con gà thành một xâu thịt.

Cáp Nhĩ mỉm cười vỗ tay khen hay. Hắn nói, "Mở màn khởi động chút thôi, phía sau còn nhiều chuyện vui lắm." 

Phía đằng xa lại có kẻ đẩy một cũi sắt ra. Trương Gia Nguyên nheo mắt nhìn, thấy bên trong cũi sắt nhốt một con sói trắng. 

Cáp Nhĩ cười nói, "Trương tướng quân uy danh vang xa, ta cũng là nghe chuyện tướng quân diệt cả đàn sói trắng mà lớn lên đấy. Hôm trước ta dạo chơi một vòng thì bắt gặp con sói này, trong lòng nghĩ tới tướng quân, vậy nên cho người bắt nó về đây rủ ngài tới chơi cùng."

Trương Gia Nguyên cười nhạt. Ba Đan Cát Lâm là vùng đại mạc, đào bảy tấc đất lên cũng chẳng lôi ra được một con sói trắng. Thế mà tên chó Cáp Nhĩ này có thể mặt không đổi sắc nói rằng gã ta đi dạo bắt gặp, đúng là cười chết y rồi. Nói là tùy tiện thấy, chẳng bằng nói là gã đặc biệt chuẩn bị để hành hạ y.

Trương Gia Nguyên vuốt nhẹ cây cung, cười hỏi, "Khi xưa đao ta chém sói nên gọi là Lang đao, giờ Cáp Nhĩ vương lại muốn ta làm ra Lang cung nữa à?"

Cáp Nhĩ nghe y hỏi chợt cười phá lên, "Tướng quân quả nhiên hiểu lòng ta." Gã ta lùi về sau cả khoảng, nhường lại khu đất trống cho y, "Tướng quân chơi vui vẻ nhé."

Phía đằng xa, gã Bắc Địch nhanh tay mở lồng cho sói trắng thoát ra rồi lẩn đi mất. 

Trương Gia Nguyên mặt đối mặt với con sói trắng, hai bên đỏ mắt gằm gè nhìn nhau. Y nâng cung lên, phát hiện vết thương trên ngực lại phản chủ rồi. Có lẽ là do vết thương chưa lành hẳn đã bị y cưỡng chế dùng cung, thành ra giờ bắt đầu rách miệng đổ máu. Trương Gia Nguyên thở dài trong bụng, dây cung căng lên lại chẳng hề nao núng. Y thầm nghĩ, cùng lắm thì nước tới đất ngăn thôi, dù sao cũng đã chẳng thể quay đầu nữa rồi, lúc này mà loạn thì y chỉ còn nước làm mồi cho sói. 

Con sói chậm rãi đi đến gần y, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần, bốn chân nó đã bắt đầu cào cát lấy đà, chuẩn bị sẵn sàng bứt tốc lao tới. 

Trương Gia Nguyên căng cung đợi. Y không vội bắn, thế nhưng động tác giữ căng tên như này lại hết lòng dày vò vết thương trên ngực y. 

Hai bên căng thẳng đợi chờ, con sói trắng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật người vồ tới xé xác y.

Đến rồi.

Trương Gia Nguyên lập tức buông tay, mũi tên xé gió phóng ra găm lên bụng sói. Con sói bị đau giãy giụa mấy cái dưới đất, mũi tên này không đủ làm nó chết, nhưng đã kích phát chiến ý của nó rồi. Nó lồm cồm đứng lên há miệng thở, dãi chảy đầy ra nền cát. 

Trương Gia Nguyên chửi thầm trong bụng, khoảng cách bây giờ không tiện dùng cung, y đành vứt cung sang một bên, rút tên bẻ gãy, cầm đoạn tên gãy lăm le nhìn nó. 

Con sói ngoác cái miệng đầy răng sắc, bổ nhào về phía y. Trương Gia Nguyên lanh lẹ lùi sang bên, ai dè con sói này cũng nhanh không kém. Bắp chân chưa kịp rút đi của y bị nó cắn xé, vải bị giựt đứt một mảnh, răng sói cào rách cả da chân. 

Máu tươi túa ra ướt đẫm, nhỏ tong tong xuống nền cát vàng, Trương Gia Nguyên lại chẳng hề để tâm, một mực vòng ra sau túm lấy cổ sói. Con sói bị y đè nặng, hung tợn giãy dụa, lại bị cánh tay cứng như thép của y ghì thít họng. Dãi sói chảy ra đầy tay, Trương Gia Nguyên kinh tởm nghĩ, có khi mình sẽ bị dại theo nó mất thôi. Y nghiến răng, cánh tay nắm mũi tên gãy dồn sức xuyên thẳng họng sói. 

Máu đỏ hòa lẫn dãi sói bắn đầy lên hai tay y.

Trương Gia Nguyên ác độc nghĩ, y nhất định phải xuyên thủng họng tên Cáp Nhĩ như con sói này thì mới vừa lòng.

Con sói co giật liên hồi, cuối cùng cũng nằm bẹp xuống chết hẳn.

Trương Gia Nguyên nhìn bàn tay nhớp nháp trộn lẫn cả máu cả dãi, đột nhiên có hơi buồn nôn. Y vẩy tay mấy cái, nói với Cáp Nhĩ đang đi về phía mình, "Chơi vui lắm đấy."

Cáp Nhĩ ném cho y một cái khăn lau, tươi cười nói, "Cứ chơi từ từ thôi, phía sau vẫn còn thứ thú vị." 

Trương Gia Nguyên cũng cười. Loại đức hạnh chó má của tên này y cũng coi như nếm đủ, y thầm nghĩ, có khi chốc nữa gã còn dám mang Châu Kha Vũ ra cho y bắn vỡ đầu đấy.

Chẳng biết là cầu được ước thấy hay miệng y vốn dĩ là miệng quạ đen, Cáp Nhĩ cười nói một hồi, chốc lát sau, binh sĩ Bắc Địch đẩy ra một người bị trói trên cột thật. 

Trái tim Trương Gia Nguyên thoáng chốc lạnh cả đi. Con chó Cáp Nhĩ này thế mà lại dám lôi Châu Kha Vũ ra cho y chơi thật.

Cáp Nhĩ vui vẻ hỏi, "Thế nào? Cái này có đủ bất ngờ không?"

Châu Kha Vũ bị trói chặt trên cột, trời lạnh muốn chết mà hắn chỉ được mặc một bộ đồ mỏng, y phục trên người rớm đầy máu. Cả người Trương Gia Nguyên như bị ném vào hầm băng, khóe miệng y cong lên, trông lại không giống như đang mỉm cười, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy y sắp bạo phát. Đáy mắt y lạnh đi từng chút một, nhàn nhạt đáp lời, "Cũng đủ bất ngờ."

Cáp Nhĩ hài lòng, ân cần nhặt cung lên trao vào tay y, "Đủ bất ngờ thì chơi đi. Hai người tới chơi với ta, nhưng ta chỉ muốn thả một người thôi. Nếu hắn ta không chết, kẻ chết chính là tướng quân ngài. Nhưng nếu ngài tiễn hắn ta chầu trời, ta sẽ lập tức cung tiễn tướng quân ra khỏi đại doanh."

Trương Gia Nguyên tức tới mức bật cười thành tiếng. Cáp Nhĩ cũng biết chơi thật, còn muốn mượn trò này ép chết y đây. Nếu y bắn chết Châu Kha Vũ ở đây, dù gã có thả y đi, y cũng sẽ bị tân đế chém đầu trừ tội.

Trương Gia Nguyên vuốt nhẹ mũi tên, khen rằng, "Cáp Nhĩ vương đúng là biết chơi quá." 

Cáp Nhĩ không đáp, chỉ mỉm cười nhìn y.

"Bắn gần quá thì lại không vui, để ra xa chút cho kích thích vậy." Trương Gia Nguyên vừa nói vừa lùi về phía sau, y giương cung lên, nhắm thẳng tới phía Châu Kha Vũ.

Y không nhìn rõ Châu Kha Vũ, nhưng đoán được hắn cũng đang nhìn mình. Vết thương ngoài da thoáng chốc đau tới tận trong tim, y thở dài, đột nhiên sinh ra chút sợ hãi. Liệu Châu Kha Vũ trông thấy y nâng cung hướng về phía hắn thì có sinh hận không nhỉ?

Cáp Nhĩ hỏi, "Sao run thế? Không dám bắn à?"

Trương Gia Nguyên càn rỡ cười, "Chẳng có gì mà Trương Gia Nguyên ta không dám hết." 

Cảm giác đau nứt cốt tủy bị y vo viên nhét lại vào trong ngực, y lẳng lặng quan sát, thấy binh sĩ Bắc Địch túm lại gần bãi săn càng lúc càng đông. Y cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, dây cung càng lúc càng căng, mũi tên phóng thẳng về phía đằng xa đòi mạng.

__________________

Ôi thật bất ngờ =)))))) có lẽ đây sẽ là nìm đau dành cho những ai đọc chương mới sớm 😔

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro