(21)

"Vui vẻ có rất nhiều loại, gặp cậu là loại vui nhất."

Châu Kha Vũ không đợi được Trương Gia Nguyên. Người kia không trả lời tin nhắn, không bắt điện thoại, cũng không đến sân ga. Mọi người vui vẻ vây xung quanh Châu Kha Vũ, ôm cậu chúc mừng, đeo vào cổ cậu tận mấy vòng hoa lan rực rỡ. Trước sự chào đón nồng hậu này, Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng mỉm cười. Mẹ Châu giúp cậu ôm không biết bao nhiêu là bó hoa, Mẹ nói Mẹ ra xe trước, con ở lại với các bạn tí đi. Châu Kha Vũ vừa hay cũng muốn ở lại.

Trong đám đông không có Trương Gia Nguyên.

Có lẽ cậu ấy đang trên đường tới. Châu Kha Vũ nghĩ thầm.

Nhưng đến lúc tất cả đều đã về rồi, chỉ còn lại một Phó Tư Siêu đứng cạnh cậu giữa sảnh sân ga, Trương Gia Nguyên vẫn không đến.

Lâu lắm rồi Châu Kha Vũ không nói chuyện với Trương Gia Nguyên. Từ lúc cậu bước vào giai đoạn tập trung cao độ cho cuộc thi, điện thoại mỗi ngày đều nằm chơ vơ trong góc phòng, phần trăm pin qua bao ngày cũng chẳng giảm. Đêm qua mệt lử về phòng Châu Kha Vũ mới thấy một loạt tin nhắn đổ dồn về máy. Mọi người chúc cậu thi tốt, chúc cậu may mắn, chúc cậu bình tĩnh, chúc cậu một đường tiến thẳng về vinh quang. Rồi lại một loạt tin nhắn chúc mừng cậu giành được vòng nguyệt quế, chúc cậu giành được cầu truyền hình về cho trường. Trương Gia Nguyên từ hôm nghe Châu Kha Vũ nói cậu sắp phải luyện thi gắt gao lắm thì chẳng nhắn gì nữa. Châu Kha Vũ kéo mãi kéo mãi, cũng không có tin nhắn nào mới đến.

Sáu tuần trôi qua, bỗng dưng Châu Kha Vũ chẳng có gì cả.

Phó Tư Siêu lôi kéo mãi Châu Kha Vũ mới chịu ra xe, trên đường về lại bắt đầu kể hết những chuyện xảy ra trong thời gian cậu vắng mặt. Những chuyện lông gà vỏ tỏi đời nào mà Châu Kha Vũ để vào tai, nhưng hôm nay cậu lại chăm chú nghe không sót một thứ gì. Tên của Trương Gia Nguyên được Phó Tư Siêu nhắc đến không biết bao nhiêu lần, Châu Kha Vũ nghe mãi vẫn không thấy đủ.

Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên.

Rất nhớ Trương Gia Nguyên.

---

"Vườn hồng ngày xưa đã úa tàn..." vang lên lần thứ năm, Thầy Phan đen mặt đứng trước cổng trại lớp mình chủ nhiệm, nhìn đám học sinh của mình đang say sưa múa may đến quên hết cả lịch trình hội trại. Trương Gia Nguyên thành thục múa quạt, còn liên mồm hú hét "hây, hây, hây". Thầy Phan bóp nhẹ thái dương, cảm thấy phương pháp giáo dục của mình có lẽ có chỗ chưa đúng lắm.

"Tụi bây dừng lại cho Thầy!"

"Tắt nhạc."

"Mười hai giờ trưa không chịu ăn cơm mà bây làm cái gì vậy. Trời chưa có tối, vẫn đang phần lễ chưa có tới phần hội."

"Trương Gia Nguyên!"

"Dạ Thầy!"

Đám nhỏ rốt cuộc cũng chịu dừng lại mấy động tác nhảy trông là muốn tiền đình. Trương Gia Nguyên gãi trán cảm thấy tình hình không ổn, liền bắt đầu dạ dạ vâng vâng với Thầy. Ừm, nói chung là cũng do tụi nó cả. Mặc dù hội trại là một ngày chủ yếu để sinh hoạt vui chơi, tự do phá phách, nhưng Đằng Tấn chia rất rõ ràng hai phần lễ và hội. Buổi sáng của hội trại vẫn là những hoạt động mang tính hình thức một chút, ví dụ như là trang trí trại nè, dọn dẹp vệ sinh xung quanh trại nè, cùng nhau thể hiện tình bạn bằng cách quây quần trò chuyện nè, còn có cả ban giám khảo đi vòng vòng chấm điểm các lớp cơ. 11 Lý trang trí xong trại từ sáng sớm, lại dọn dẹp sạch bách xung quanh. Thay vì ngồi quây quần trò chuyện thể hiện "lớp hồn", Trương Gia Nguyên đề nghị tụi nó nên nhảy múa chút để làm dấy lên bầu không khí tuổi trẻ. Cách thể hiện tinh thần tập thể này rất hiệu quả, trong khi các trại khác điềm đạm sinh hoạt lớp, 11 Lý đồng lòng múa quạt trước sự thảng thốt của ban chấm điểm. Ai cần quan tâm ba cái thành tích thi đua đấy chứ, Trương Gia Nguyên bĩu môi, một đám đông hưởng ứng.

11 Lý có thể không quan tâm thành tích, nhưng tụi nó không thể làm ngơ trước cơn giận của Thầy chủ nhiệm.

"Tình hình không ổn!", Trương Đằng bấm tay nói nhỏ.

"Để tao."

Trương Gia Nguyên cười hì hì tiến lên phía trước nói gì đó với Thầy, rồi lại khoác tay Thầy vui vẻ nói chuyện, vừa nói vừa đi về phía khu vực của giáo viên. Thầy Phan chỉ kịp cho tụi nó một ánh mắt cảnh cáo rồi cũng đồng ý rời đi. Trương Gia Nguyên một lúc sau quay lại, vẻ mặt khoái chí tung đôi crocs trắng sang một bên rồi bước vào trại. Tụi nó thắc mắc Trương Gia Nguyên làm cách gì mà hay thế, Trương Gia Nguyên nói:

"Tao dẫn Thầy đi nhậu với mấy Thầy khác. Thầy xỉn rồi, nằm trên võng ngủ mất tiêu. Nhưng mà tao cũng hứa với Thầy là tụi mình không có nhảy bài "vườn hồng" nữa."

"Chán thế", tụi nhỏ đương nhiên là không thích lời hứa này rồi.

"Chán gì mà chán. Tao có hứa là tụi mình không được nhảy bài khác đâu. Cho bố con beat cháy thiệt cháy nào Trương Đằng!"

"Tuân lệnh cơ trưởng!", Trương Đằng từ lúc nghe tới lời hứa nhảm nhí của Trương Gia Nguyên đã biết nên làm gì tiếp theo, tay nhanh chóng kéo tìm một bài hot hit khác.

Mười hai giờ trưa, hội trại Đằng Tấn tổng ăn cơm trong tiếng nhạc remix nonstop giật đùng đùng.

---

Trương Gia Nguyên mệt lả cả người, tựa lưng vào Lâm Mặc thở phì phò. Mấy trò chơi tập thể ban chiều quả là rất tốn sức. Trương Gia Nguyên trò nào cũng có mặt, nếu không tham gia chơi đến thắng hết điểm, thì cũng đứng bên cạnh hò hét cổ vũ các bạn lớp mình. Lâm Mặc đẩy nhẹ cái đầu dính đầy mồ hôi của Trương Gia Nguyên ra xa, lại nhìn thằng bạn bình thường đã sẵn hoạt bát vui vẻ, hôm nay lại càng sung sức náo loạn hơn hẳn mọi khi. Nén một tiếng thở dài, Lâm Mặc kéo đầu Trương Gia Nguyên tựa vào vai mình như cũ. Đồ hâm hấp, tao lại chẳng biết mày đang buồn nẫu hết cả lòng.

Trương Gia Nguyên chẳng được ngồi lâu, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị cho Trương Đằng tham gia show trình diễn trang phục tối nay. Trương Đằng đang được trang điểm, Lâm Mặc lúi húi cài nốt mấy hột nút trên áo cho cậu. Trương Gia Nguyên ngồi cạnh cứ nói lui nói tới cách để Trương Đằng bắn tên lửa nước lên trời. Chủ đề năm nay là trang phục thể hiện cá tính của từng lớp. 11 Lý thống nhất để Trương Đằng đại diện cho sự hoang dã và ngang ngược của mình với tạo hình thổ dân chuẩn bị nghênh chiến. Ngoài bộ đồ được cắt xẻ táo bạo bởi cây kéo thần Lâm Mặc, Trương Đằng còn được trang bị một chiếc khiên đính đèn led, và một cây giáo có gắn tên lửa nước ở đầu mũi. Kế hoạch vạch ra là Trương Đằng sẽ bước lên giữa sân khấu, dậm cây giáo ba lần rồi bắn tên lửa, Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc sẽ ở hai bên cánh gà phối hợp bắn pháo giấy.

Một tiết mục hết sức hoàn mỹ. Tụi nhỏ hài lòng vô cùng với màn vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hú hét ầm ĩ khi tên lửa nước bật phóng lên trời từ khán giả toàn trường.

Mã Triết đứng lẫn trong đám đông, xem xong một màn diễn khí thế chỉ trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Ai dám để người yêu anh mặc đồ thiếu vải như vậy?"

Ở một góc khác, Lưu Chương bá vai bạn cùng lớp của mình, sang sảng nói như hét: "Đàn em Lâm Mặc của tao làm cái gì cũng giỏi!"

Phó Tư Siêu giữ rịt lấy cánh tay Ngô Vũ Hằng vì giật mình bởi tiếng nổ từ tên lửa nước, một lúc sau mới bắt đầu ú oà cảm thán tuyệt vời quá này kia.

Nhìn chung mọi người đều vui.

Nhìn kĩ hơn thì cũng không hẳn là mọi người lắm.

---

Màn đêm buông xuống rất nhanh. Sau màn chạy lửa trại truyền thống như mọi năm, đám học sinh lần lượt về trại sinh hoạt lớp. Tiếng đàn ca múa hát vang lên mọi ngõ ngách trong sân trường. Sinh hoạt trong lớp chán chê, tụi nhỏ bắt đầu kéo nhau sang các lớp khác giao lưu kết bạn. 11 Lý sau một hồi nhảy nhót đến phờ cả râu mèo cuối cùng cũng quyết định lôi kéo 11 Toán "góp gạo thổi cơm chung". Chẳng có trò nào kích thích hơn Sự thật và Mạo hiểm cho một đêm không ngủ. Một vòng tròn lớn bày ra ở một góc sân trường. Có người trông như đang bị ép tiết lộ bí mật, tim lại điên cuồng muốn cho ai đó trong vòng tròn biết được tâm tư thầm kín của mình. Có người nhìn như không hề tình nguyện một chút nào, lại âm thầm sung sướng khi được công khai ôm lấy người mình thầm thương trộm nhớ. Sương đêm lạnh lẽo bao trùm lên bầu không khí chập chờn những ẩn ý, nhưng lại bị nhiệt huyệt của tuổi trẻ hừng hực hun nóng đến đỏ ửng cả má, đến hồng cả tai.

"Châu Kha Vũ, sự thật hay mạo hiểm?"

"Sự thật."

"Mày có người trong lòng rồi đúng không?"

"Đúng."

...

"Trương Gia Nguyên, sự thật hay mạo hiểm?"

"Sự thật."

"Tin nhắn gần nhất mày gửi cho ai? Lúc nào? Có nội dung gì?"

"Gửi Lâm Mặc. "Khuya rồi, tao chỉ lo cậu ấy không ngủ đủ giấc.""

...

...

...

"Châu Kha Vũ, sự thật hay mạo hiểm?"

"Mạo hiểm."

"Được đấy. Gọi điện cho người trong lòng mày, nói mày uống say rồi."

"Tụi mình đã đủ tuổi để uống đâu mà say. Mày ra đề kiểu gì vậy Vương Chính Hùng?"

"Vậy thì, gọi điện cho người trong lòng mày, rồi nói gì cũng được."

Châu Kha Vũ chậm chạp mở khoá điện thoại. Lướt nhìn sang tin nhắn cuối cùng người kia gửi cho cậu đã cách đây ba tuần. Thật ra mà nói, chuyến đi này Châu Kha Vũ cũng không phải không có gì. Gặp được Trương Uyển Thanh, càng tiếp xúc với cô, Châu Kha Vũ càng rõ ràng hơn điều đang cựa quậy trong tim mình.

Trương Uyển Thanh xinh đẹp, cô có đôi mắt rạng rỡ như ánh nắng. Cô thông minh, năng lực học tập cũng tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, luôn vui vẻ tươi cười như một mặt trời nhỏ. Mỗi lần Trương Uyển Thanh nhờ Châu Kha Vũ giảng bài, cậu đều đồng ý. Châu Kha Vũ đã từng nghĩ chỉ có Trương Gia Nguyên mới lúc nào cũng tươi sáng và rực rỡ như thế. Cậu nghĩ chỉ có Trương Gia Nguyên mới lúc nào cũng lăng xăng bên cạnh mình như vậy. Trương Uyển Thanh lại rất giống Trương Gia Nguyên.

Âm báo kết nối điện thoại cuối cùng cũng vang lên, Châu Kha Vũ dịu giọng lên tiếng:

"Này, có nghe thấy không?"

Không ai trả lời.

"Sao không đến đón anh?", Châu Kha Vũ nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại. Đám nhóc hiếu kỳ túm lấy tay nhau nín thở lắng nghe động tĩnh phía bên kia.

Màn đêm yên tĩnh đột ngột vỡ oà, Châu Kha Vũ vẫn nói với điện thoại, nhưng tầm mắt đã di dời về phía người vẫn luôn ngồi đối diện mà không thèm nhìn mình lấy một lần nào.

"Anh không say."

"Nhưng mau đến đón anh đi."

Tiếng tút tút dập máy vang lên, không có manh mối nào để đoán được rốt cuộc người trong lòng Châu Kha Vũ là ai, tụi nhỏ thất vọng phẩy tay đòi lượt chơi tiếp theo.

Châu Kha Vũ vẫn nhìn về phía ngồi đối diện, dù ánh đèn sân trường có hơi hiu hắt, cậu vẫn thấy được vệt đỏ lan từ má lên đến tai người kia.

Đám nhóc lại lần nữa hào hứng huýt sáo kéo nhau đứng dậy đi theo Lâm Mặc sang khu trại của khối 12 thực hiện thử thách mời một người nhảy chung. Châu Kha Vũ lặng lẽ tụt lại đằng sau bấm số điện thoại mới gọi vừa nãy một lần nữa. Có người đang di chuyển theo đám đông từ từ chậm bước chân rồi dừng hẳn. Châu Kha Vũ chỉ nhìn đằng sau đã muốn đến ôm vào lòng.

"Gia Nguyên ơi", Châu Kha Vũ nửa nói vào điện thoại, nửa gọi với, "Anh đợi lâu lắm rồi, những hai ngày liền. Gia Nguyên tới đây với anh đi."

Đúng là Trương Uyển Thanh rất giống Trương Gia Nguyên, và ngoài kia còn không biết bao nhiêu người cũng rất giống Trương Gia Nguyên nữa.

Vậy mà Châu Kha Vũ chỉ nhớ Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ cũng chỉ thích Trương Gia Nguyên.

Lúc bận rộn cũng thích, lúc rảnh rỗi cũng thích.

Lúc rảnh rỗi cũng nhớ, lúc bận rộn lại càng nhớ.

---------------
P/s 1: Mình chỉ muốn nói, Hanahaki ở chap trước chỉ là một chiếc chi tiết crossover giữa em Trương Chuyên Lý và anh Trương Tiểu Thuyết Gia trong "Nước lọc và trái tim có bão" thôi.
Xin lỗi vì đã khiến mọi người hiểu lầm nhé T^T.


P/s 2: Chúc mừng Đằng tử . Cuối cùng chị cũng có cơ hội se duyên được cho em <3 ~ 



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro