Chương 7
Chăm con nhỏ khổ lắm chứ đùa, nhất là với đứa hay ốm đau dặt dẹo như con bé Diên nhà Vũ Nguyên. Con bé nay ốm mai ốm, cái gì cũng yếu, chỉ mỗi ốm là tài thôi. Con bé lớn lên với thuốc, đông tây đủ loại. Đến mức Trương Gia Nguyên từ một người chẳng hề biết gì đến thuốc thang mà giờ đã thông thạo cả thuốc dân gian cả thuốc tây rồi.
Đến năm ba tuổi thì con bé bắt đầu ít ốm hơn, có ốm cũng chỉ là mấy cơn cảm vặt vãnh. Sau ba năm gia đình cũng có chút tiền, tuy chưa thoát nghèo nhưng vẫn đủ cơm trắng mà ăn. Giờ họ không cần ăn cơm độn sắn nữa, chỗ sắn trên đồi chỉ để nạo ra phơi cho gà ăn thôi.
Nhà có trẻ con cũng lắm chuyện mắc cười. Mới đầu khi con bé tập nói, Trương Gia Nguyên còn kiên nhẫn tập cho bé gọi "ba", về sau lại tập gọi "ba Vũ", "ba Nguyên". Mà con bé mới tập nói, sao nói mấy từ khó như vậy được, thế nên ngày nào ngôi nhà cũng trong tình trạng thế này. Trương Gia Nguyên ngồi đối diện với bé con, nhẹ giọng kêu: "Ba Vũ."
Con bé bập bẹ nhắc lại: "Ba Dũ."
Trương Gia Nguyên nghiêng ngả cười, lại quay sang Châu Kha Vũ, bắt đầu nhại lại giọng con: "Ba Dũ."
Châu Kha Vũ câm nín, vợ anh cứ như cái đồ trẻ con thế nhỉ. Mà Châu Kha Vũ thì có kém cạnh gì, anh kêu: "Ba Nguyên." Sau đó hất mặt nhìn Trương Gia Nguyên, ra điều kém miếng là không chịu được.
Con bé tròn mắt nhìn anh, lặp lại bằng giọng ngọng líu ngọng lô: "Ba Nguyn."
Châu Kha Vũ nghiêng ngả cười, ngay lập tức bị Trương Gia Nguyên đấm cho một cái. Thế là con bé cứ "ba Dũ", "ba Nguyn" loạn hết cả lên, cả hai đều phải cam chịu trong bất lực. Trương Gia Nguyên cũng không còn hơi sức đâu mà sửa lại cách đọc cho con bé nữa.
Trẻ lên ba là bắt đầu được gửi tới lớp mẫu giáo rồi, bé Diên cũng không ngoại lệ. Ngày đầu tiên đi học, cả Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên đều đưa bé đến trường. Lúc mới đến con bé háo hức lắm, cứ chạy lăng xa lăng xăng. Mà đến khi Trương Gia Nguyên ôm con vào lớp gửi cô giáo, đang định đi về, con bé lại òa khóc ngay được. Châu Kha Vũ đứng gần cửa lớp hơn, ngay lập tức bị con bé túm áo. Bé con nước mắt ngắn nước mắt dài, ngoạc mồm ra khóc lóc thảm thương, khóc tới độ lộ hết cả mấy cái răng sữa mới nhú: "Sao ba lại bỏ con. Ba Vũ ba Nguyên ở lại đi mà."
Một tay con bé nắm áo Châu Kha Vũ, một tay đưa lên lau nước mắt, trông đến là thương. Trương Gia Nguyên xoa xoa đầu con bé, lại móc trong túi ra một cái kẹo đưa cho con: "Ngoan, nín đi ba thương. Con ở đây với cô, lát ba lại đón con nhé."
Con bé lắc đầu không chịu. Châu Kha Vũ lại lấy ra thêm một cái kẹo nữa: "Ngoan, ba với ba Nguyên đi làm kiếm tiền mua kẹo cho con nhá."
Con bé nghe tới kiếm tiền mua kẹo, vừa mếu máo vừa nói: "Thêm cái nữa đi ba."
Châu Kha Vũ phì cười, lại cho con thêm cái kẹo nữa. Đến tận lúc này con bé mới chịu thôi. Nó đưa tay lau nước mắt nước mũi tèm lem, vẫy vẫy tay tạm biệt hai người: "Con chào ba Vũ, con chào ba Nguyên."
Đúng là trẻ con, phàm là những việc không thể giải quyết bằng kẹo thì sẽ được giải quyết bằng rất nhiều kẹo.
Cứ như thế, mỗi ngày đi học con bé lại được cho một cái kẹo. Chỉ ba hôm sau, con bé đến lớp là háo hức chìa tay lấy kẹo rồi chạy tót vào trong, chẳng còn khóc mếu gì nữa.
Con bé ngoan lắm, không hay nghịch ngợm, lúc nào cũng im im một chỗ nhìn ba Nguyên làm việc. Nhưng trẻ con nhiều khi tò mò, có lần Trương Gia Nguyên bắc bếp nấu cơm, rồi lại ra ngoài rửa rau. Con bé luẩn quẩn quanh chân Trương Gia Nguyên, lát sau lại tót vào trong bếp lửa. Trương Gia Nguyên đang lúi húi rửa rau, chợt nghe tiếng khóc của con bé. Cậu vội vàng chạy vào, thấy con bé giơ hai ngón tay lên thổi phù phù, dưới chân là hòn than còn đang đỏ lửa.
Con bé chảy cả nước mắt, bàn chân nhỏ xíu đá cục than vào bếp, bắt đầu tố cáo: "Ba Nguyên, nó làm đau con."
Trương Gia Nguyên nắm tay con xem, thấy hai ngón tay bị bỏng, vội vàng lấy nước cho con ngâm tay vào.
"Con nghịch lửa đấy à?"
Con bé tiu nghỉu cúi đầu, lí nhí đáp: "Dạ vâng, tại nó đẹp."
Ừ, tại nó đẹp nên con gái rượu của cậu bốc hòn than đỏ lên chơi. Cậu lau khô tay cho con, lại lấy mỡ trăn bôi vào vết bỏng: "Từ nay không được nghịch lửa nữa nhé. Có ngày cháy nhà đấy chứ chẳng chơi."
Con bé buồn bã gật gật đầu.
Lại mấy hôm sau, Trương Gia Nguyên trồng rau ngoài vườn, để con bé tự chơi trong bếp. Lúc Châu Kha Vũ đi làm về, anh thấy trong nhà có bóng gì đen đen. Châu Kha Vũ rón rén tới gần, đến nơi mới thấy con gái anh đang ôm nồi cơm củi, tay không bốc cơm nguội ăn ngon lành. Nồi cơm củi bắc trên bếp bị con bé ôm xuống, giờ đã vơi đi cả một góc rồi. Áo quần bé toàn tro bếp, mặt mũi thì lấm lem. Con bé quay ra cười với anh, mấy cái răng nhỏ xíu nhe ra như lấy lòng, sau đó lập tức buông nồi cơm, chạy tới ôm lấy anh nũng nịu: "Ba Vũ về rồi."
Châu Kha Vũ đón lấy con, mặt anh cũng bị nhọ nồi trên tay con cọ cho đen nhẻm. Anh đưa tay lau mặt cho con, mà càng lau thì nhọ nồi càng lan ra đen hết cả mặt. Trông con gái anh bây giờ chẳng khác nào Bao Công tái thế, chỉ còn thiếu mỗi vầng trăng khuyết trên trán nữa thôi.
"Con đang làm gì đấy?"
Con bé dụi dụi vào ngực anh: "Con ăn cơm á ba. Ba Vũ ơi con đói."
Nói xong, con bé lại đưa tay định nhặt hạt cơm dính trên tay bỏ vào miệng. Châu Kha Vũ nhanh hơn một bước, vội vàng phủi hạt cơm đi.
"Hạt này bẩn rồi con."
Con bé tròn mắt nhìn anh: "Dạ? Con vẫn ăn nãy giờ mà, sao bẩn được ba?"
Châu Kha Vũ bế bổng con lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Để lát ba nấu nồi cơm khác nha. Giờ ra đây ba rửa mặt."
Con bé ngoan ngoãn dạ vâng.
Lúc Trương Gia Nguyên đi vào, cậu thấy Châu Kha Vũ đang lau mặt cho con. Hai ba con mặt mũi lấm lem y như con mèo rúc mặt vào trong xó bếp, Trương Gia Nguyên nhìn mà không nhịn được cười. Con bé thấy ba Nguyên liền gọi: "Ba Nguyên nấu cơm nha, con đói."
"Ừ, ba nấu liền đây."
Trương Gia Nguyên đáp xong liền đi nấu cơm. Cơm nước xong xuôi lại tới chuyên mục kể chuyện cho bé. Dạo này con bé thích nghe chuyện cổ tích, đêm nào Trương Gia Nguyên cũng phải kể chuyện cho con bé nghe thì con bé mới ngủ ngon. Một nhà ba người nằm trên giường, Châu Kha Vũ nằm ngoài, Trương Gia Nguyên nằm trong, còn bé con thì nằm giữa.
Hôm nay kể tới chuyện "Cậu bé quả đào". Trương Gia Nguyên đang kể hăng say, đột nhiên con bé hỏi: "Vậy con được sinh ra từ đâu vậy ba?"
Châu Kha Vũ đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe câu hỏi này đột nhiên tỉnh táo hẳn. Anh cười xấu xa, định trêu con bé một phen: "Ba nhặt con ở ngoài bụi tre về á."
Con bé giương đôi mắt to tròn nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin: "Ba Vũ lừa con."
Châu Kha Vũ dùng hết tinh hoa diễn xuất của hai mươi mấy năm vào thời khắc này, anh nghiêm túc nhìn con bé: "Ba nói thật mà."
Con bé đột nhiên òa lên nức nở. Châu Kha Vũ ngớ cả người. Con bé vùi mặt vào hai lòng bàn tay, khóc tới thương tâm. Châu Kha Vũ biết chuyện chẳng lành, vội vàng vỗ vỗ con bé an ủi: "Con đừng khóc mà, ba đùa thôi."
Con bé né tay anh, rúc vào người Trương Gia Nguyên, vừa khóc vừa nói: "Ba Vũ hư lắm. Ba Nguyên đánh chừa ba Vũ đi."
Trương Gia Nguyên lập tức cho Châu Kha Vũ một cái đấm. Sau đó lại ôm con vào lòng, kéo hai bàn tay con bé xuống, đưa tay lau nước mắt lấm lem trên mặt con: "Rồi, ba đánh ba Vũ rồi, con nín đi."
Con bé thút thít liên hồi, như thể một cái đánh này hoàn toàn không bù đắp nổi tâm hồn nhỏ bé vừa tan vỡ. Con bé lại hỏi: "Ba Vũ không xin lỗi con à?"
Châu Kha Vũ thấy con gái rượu cho mình bậc thang, vội vàng bước xuống. Anh xoa đầu con bé, giọng điệu dỗ dành: "Ba Vũ sai rồi. Con cho ba Vũ xin lỗi nha."
Đến tận lúc này con bé mới dần nín lại. Trương Gia Nguyên lườm Châu Kha Vũ cháy cả mặt: "Lần sau mà còn nói chuyện vớ vẩn thì em cho anh no đòn."
Châu Kha Vũ nghe xong lập tức gật đầu lia lịa.
Giường hơi nhỏ, ba người nằm sẽ chật. Vậy nên trước giờ toàn là Trương Gia Nguyên ngủ với con, còn Châu Kha Vũ ngủ một mình một buồng. Đang trong độ tuổi xanh hừng hực, Châu Kha Vũ nào chịu nổi cảnh chăn đơn gối chiếc, cứ thi thoảng lại lần mò sang buồng bên gạ gẫm Trương Gia Nguyên về ngủ với mình. Đêm nay cũng thế, Châu Kha Vũ rón rén lay Trương Gia Nguyên đang nằm cùng con, nhỏ giọng thì thầm: "Nguyên sang nằm với anh xíu đi."
Trương Gia Nguyên nghe anh nũng nịu như con mèo nhỏ, lòng cũng mềm xèo cả ra. Cậu nhẹ nhàng xuống giường, hai vợ chồng thả nhẹ bước chân, rón rén sang buồng bên cạnh.
Vừa nằm xuống giường là Châu Kha Vũ đã ôm chầm lấy Trương Gia Nguyên. Anh dụi đầu vào ngực Trương Gia Nguyên, bắt đầu làm nũng: "Nãy Nguyên đánh anh đau thế."
Trương Gia Nguyên bĩu môi, nhưng tay vẫn xoa nhẹ lên chỗ ban nãy mình vừa đánh: "Thế giờ hết đau chưa?"
Châu Kha Vũ được nước lấn tới, lập tức sáp mặt lại chỗ cậu: "Phải hôn hôn mới khỏi được cơ." Nói xong còn trưng ra vẻ mặt cực kì vô liêm sỉ.
Trương Gia Nguyên thấy mặt anh nhìn ghét quá đi, lập tức đưa tay bóp miệng anh. Môi Châu Kha Vũ bị bóp chu lên, anh ú ớ kêu: "Em làm gì vậy."
Trương Gia Nguyên vỗ mặt anh rồi bình phẩm một câu: "Nhìn mặt anh mắc ghét."
"Sao lại ghét? Ghét vậy thì hôn cái cho yêu."
Nói xong liền mặt dày dán sát mặt vô, không để Trương Gia Nguyên kịp phản kháng đã đặt lên đôi môi ấy một cái hôn vội vàng. Châu Kha Vũ hôn xong, lại sợ bị Trương Gia Nguyên đấm, đang định bỏ chạy. Ấy vậy mà chẳng nhanh bằng Trương Gia Nguyên, cậu giữ gáy anh, bắt đầu một cái hôn khác. Đang trong lúc môi lưỡi dây dưa, buồng bên lại vang lên tiếng gọi: "Ba Nguyên ơi."
Trương Gia Nguyên đẩy Châu Kha Vũ ra ngay tức khắc, lập tức chạy sang buồng bên: "Ba đây."
Con bé ôm gấu bông ngồi trên đầu giường, vẫn còn đang ngái ngủ: "Ba Nguyên vừa đi đâu thế?"
Trương Gia Nguyên dỗ con bé nằm xuống, bịa bừa ra một lí do: "Ban nãy ba kể chuyện "Cậu bé quả đào", trong truyện có nhắc tới yêu quái, ba Vũ sợ ma không ngủ được nên ba phải qua dỗ đấy."
"Eo, ba Vũ gì mà nhát ma thế, kém thật."
"Ừ, ba Vũ nhát ma lắm. Con nhắm mắt vào ngủ đi."
Trương Gia Nguyên vỗ về con bé một hồi, cuối cùng con bé cũng đi ngủ lại. Chút lửa trong lòng vừa đốt lên đã bị dập sạch bách, cậu cũng chẳng thiết tha sang lại buồng bên gì nữa, nằm xuống ngủ lại luôn.
Châu Kha Vũ ở buồng bên thì rầu muốn chết. Anh cảm thấy địa vị trong nhà của mình càng lúc càng lung lay, giờ vợ anh thương con hơn thương anh rồi. Đã vậy vợ yêu còn hạ bệ anh nữa chứ, mặc dù anh nhát ma thật nhưng nào có đến nỗi đấy đâu. Gia Nguyên nói với con như vậy làm anh mất hết cả mặt mũi luôn rồi đấy. Châu Kha Vũ ôm trái tim rỉ máu, hồi tưởng lại cái hôn ban nãy, dùng chút ngọt ngào ấy chữa lành vết thương lòng, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro