Chap 8

  Cô gái đó ung dung mở cửa mà không cần gõ... 

 - Cô không biết lịch sự à? - cậu hơi gắt. 

 - Ôi trời, xin lỗi Tổng Giám Đốc nha~ - giọng nói chanh chua

 - Có chuyện gì? Không thì phiền cô ra ngoài cho. - cậu chỉ chú ý đến đống giấy trên bàn làm việc không thèm nhìn cô ta lấy một chiếc

 - Nghe nói anh đang hẹn hò với Tuấn Khải ở Good Boys, còn hẹn hò ăn sáng? - cô nhếch miệng  

-Liên quan tới cô sao? - cậu cau mày nhìn cô 

- Ô hô~ Vương Nguyên... Tôi trong tương lai có nguy cơ làm vợ anh lắm đó chứ... - cô vừa nói vừa khoanh tay 

 - Hừ - cậu cười nhạt - Cô đủ tư cách làm vợ tôi sao? 

- Anh cứ chờ đó đi, tôi không tin anh không thuộc về tôi - nói rồi cô bước ra khỏi phòng... 

 Còn cậu vẫn bình tĩnh làm việc.

  Buổi tối, tới 12h cậu mới về nhà. Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang nằm ngủ trên bàn ăn, trên đó còn bày những món ăn rất ngon, có rượu, có nến... rất lãng mạn. Tất cả là do anh chuẩn bị vì hôm nay là ngày đầu tiên anh cùng cậu sống chung một nhà, anh muốn tạo bất ngờ cho cậu nhưng mọi việc đâu theo ý anh... Hôm nay công ty có việc đột xuất cậu phải ở lại giải quyết nên tới muộn với về, làm anh thức chờ cậu nhưng anh hôm nay tập vũ đạo và thu âm cũng rất mệt rồi nên thiếp đi lúc nào cũng không hay. 

Cậu bước đến bên bàn ăn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của anh rồi cười cười... Cậu nhìn khuôn mặt trắng trẻo, hồng hào cùng đôi môi đỏ mọng của anh khi ngủ mà say đắm... Cậu hôn nhẹ lên môi anh, anh cũng vì vậy mà giật mình tỉnh giấc: 

  - Em về rồi sao? Để anh đi hâm nóng đồ ăn - anh bối rối 

 - Không cần đâu. - Cậu ngồi xuống, kéo tay anh lại, đặt anh ngồi trên đùi mình  

  - Làm việc cả ngày rồi, em không đói sao? 

- Nhìn anh là hết đói luôn rồi. Sao anh buồn ngủ mà không vào phòng? 

 - Anh tính chờ em về mà không biết mình ngủ từ lúc nào - anh cúi xuống, gãi gãi đầu 

- Lần sau mệt thì cứ ngủ trước đi, đừng đợi em. Còn thức ăn thì cứ kêu nhân viên dọn tới là được rồi. 

- Nhưng anh muốn tự tay nấu cho em

  - Ngốc ạ - cậu kí đầu anh - Mà anh ăn gì chưa? 

 - Hồi nãy anh đợi em lâu quá nên ăn tạm gói mì rồi... 

- Thôi, em đi tắm đã. Anh đi ngủ trước đi. 

- Ừ. 

Cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy anh cuộn tròn trong chiếc chăn, nổi bật trên khuôn mặt trắng mịn của anh là đôi môi đo đỏ cứ chu lên... Trông rất dễ thương aaaaa...  

  Cậu lắc đầu cười cười, rồi tắt đèn và lên giường ngủ, vẫn không quên đặt đầu anh lên tay mình, tay còn lại vòng qua eo, ôm anh... Anh thì tuy đã ngủ rất say nhưng vẫn cảm nhận được cái hơi ấm áp đó nên cứ dụi dụi vào ngực cậu như chú cún... 

* SÁNG HÔM SAU * 

 6h, anh tỉnh giấc. Vừa mở mắt, anh liền tìm ngay người bên cạnh nhưng TRỐNG KHÔNG. Bên cạnh anh chỉ là một khoảng trống.

Không biết đã đi đâu rồi? 

 Đang miên man không biết người đó đã đi đâu thì mùi thức ăn thơm thơm từ đâu đó xộc thẳng vào mũi anh, anh liền đi theo mùi thức ăn mà đến phòng bếp... 

Vừa đến cửa bếp, anh hoàn toàn bất ngờ khi thấy dáng người to lớn, lạnh lùng kia đang đeo một chiếc tạp dề màu xanh, tay cầm chảo, tay cầm chiếc đảo thức ăn, hất lên, hất xuống điêu luyện như đầu bếp... 

Cậu làm gì cũng luôn nghiêm túc, lạnh lùng nhưng càng nghiêm túc, càng lạnh lùng thì từ mọi góc nhìn thì cậu lại càng đẹp hơn khiến anh cứ mải mê ngắm cậu, còn quên mình còn chưa đánh răng -_-'  

  Thức ăn cũng vừa chín, cậu đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy anh đang đứng chôn chân tại chỗ, cậu liền hỏi: 

 - Bảo bối dậy rồi sao? 

 Câu hỏi của cậu bây giờ mới làm anh hoàn hồn: "Ưm". Anh cười thật tươi, chạy đến hôn má cậu: 

- Em giỏi thiệt nha! Còn biết nấu ăn nữa nè - anh cười thật tươi 

- Vậy chẳng phải ai đó có phước sao? - cậu cúi xuống nhìn anh đang trong lồng ngực mình  

  - Đúng là hân hạnh quá đi... 

 - Thôi anh đi đánh răng đi, còn ra ăn. Lát em đưa anh đi làm 

- À...ừ... 

Anh luyến tiếc mà rời khỏi vòng tay cậu và đi vào phòng tắm (làm gì chắc ai cũng rõ rồi -.-) 

Sáng hôm đó, anh cùng cậu đến công ty với bao sự trầm trồ khen ngợi của mọi người: "Hai người họ thật đẹp đôi a","Sói Hoang và Thỏ Trắng kìa",... Có vẻ cậu và anh đều nghe được nên hai đôi má của anh cứ ửng hồng lên.  

  Anh vừa bước tới phòng thu âm, đã thấy anh Tuấn Hạo và Chí Hoành ở đó... Chí Hoành thấy anh liền ngỏ lời chọc ghẹo: 

- Aigio~ có người yêu là quên luôn thằng em này rồi... 

- Lưu Chí Hoành, em nói gì thế? - anh ngượng =)) 

- Không phải sao? - tiếp tục  

  - Thôi, cho anh xin. Tuấn Khải, mau lại đây, em thử bài này coi thế nào. Bài này anh mới viết, anh đã đưa cho các nhóm nhạc khác thử nhưng đều không được. Hi vọng cuối cùng đều đặt vào nhóm em. - anh Tuấn Hạo lên tiếng. 

 - Cảm ơn anh. Tụi em sẽ cố gắng, sẽ không để anh thất vọng - Tuấn Hạo vui vẻ đáp. 

- Được - anh Tuấn Hạo rất đắc ý.  

  Mấy người họ cứ mải mê làm việc mà quên cả thời gian. Mới đó mà đã hơn 7h tối. Đang cùng nhóm, anh Tuấn Hạo và một số nhà sản xuất của công ty bàn về sân khấu cho đợt concert sắp tới thì tiếng chuông điện thoại của Chí Hoành vang lên, cậu vội vã xin ra ngoài để nghe máy: 

- Cục cưng à, hôm nay em về sớm một chút được không? - giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia vang lên  

  - Em đang cùng mọi người bàn sân khấu cho concert sắp tới. - cậu uể oải trả lời 

- Em xin về sớm chút đi... Hay để anh gọi điện xin anh Tuấn Hạo? 

- Thôi, em xin được rồi. Không cần phiền vậy đâu. 

- Anh đợi em ở nhà. Nhớ về sớm, yêu em - người đầu dây bên kia hớn hở  

Chí Hoành bước trở vào phòng, bước tới gần chỗ Tuấn Hạo, nói thầm vào tai anh: 

- Anh, hôm nay em có chút chuyện, anh cho em về sớm. 

- Không thành vấn đề - anh Tuấn Hạo vui vẻ đáp - Cậu cứ về đi, ở đây chúng tôi lo được rồi. 

- Cảm ơn anh, vậy em về trước. 

Nói rồi cậu quay qua chào mọi người.

  Khoảng 20 phút sau, cậu đã có mặt tại biệt thự họ Dịch. Điều làm cậu bất ngờ ở đây là trong nhà không một bóng người. Cậu biết chắc rằng anh đang ở trên phòng nên cũng lên đó luôn. 

Vừa mở cửa phòng anh, cậu thấy một mảng tối thui, đang tính đưa tay bật điện thì có người bước đến, trên tay cầm chiếc bánh kem cùng với những ngọn nến rực rỡ, cất tiếng hát: "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you"  

Vừa hát, anh vừa bước đến gần cậu, nụ cười hiền hậu nổi lên dưới ánh nến: "Vợ à, chúc mừng sinh nhật em" 

Cậu đứng đó, mọi cảm xúc cứ lâng lâng trong lòng cậu: bất ngờ, hạnh phúc, vui sướng và cả xúc động nữa 

Vì bận rộn mà cậu quên mất ngày sinh nhật của mình vậy mà anh, anh còn bận hơn cậu rất nhiều mà anh lại nhớ đến sinh nhật của cậu.

  Hai giọt nước mặt lăn trên hai bên má, cậu lại nở một nụ cười tươi: "Cảm ơn anh, Thiên Thiên"

 - Em mau thổi nến đi - Thiên Tỉ nhẹ nhàng bảo cậu 

Cậu thổi từng cây nên, những ngọn lửa dần dập tắt cũng là lúc đèn phòng anh bắt đầu sáng lên. Cậu đưa tay lấy chiếc bánh trên tay anh rồi đặt xuống một chiếc bàn nhỏ ngay đó, hôn lên má anh một chiếc thật sâu: "Cảm ơn anh nhiều lắm" 

- Đủ rồi sao? - Thiên Tỉ khẽ đẩy người trong lòng mình ra, hỏi

- Anh còn muốn gì nữa? - cậu phụng phịu 

 - Muốn nhiều hơn nữa - anh cười tà 

- Dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi. - cậu lườm nguýt - Anh không định cho em ăn bánh đó à? 

- Được rồi, em muốn ăn, anh sẽ chiều em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro