Chương 3: An thần


Một chiều chớm đông, trời Đà Lạt mù sương lất phất, không khí se lạnh vừa đủ khiến ai nấy đều phải khoác thêm một chiếc áo len mỏng. Khang đứng trước hiên nhà, tay xoa xoa vai, miệng lẩm bẩm:

– Không biết mời hàng xóm tới ăn tiệc nướng có bị chê là... mùa đông mà dở hơi không nữa.

Ba mẹ cậu đứng sau đang bày biện bàn ghế ra khoảng sân trước nhà. Những xiên thịt đã được ướp sẵn từ sáng, nước sốt nồng mùi hành tỏi, thơm lừng. Mẹ cậu hào hứng:

– Khang, con sang nhà bên cạnh mời bạn Nguyên qua ăn tiệc nhé! Lần trước nhà mình mới chỉ biếu bánh, giờ là lúc mời lại cho phải phép.

Khang gật đầu, trong lòng hơi hồi hộp kỳ lạ.

Không hiểu sao, từ buổi học đầu tiên cho đến những buổi đi chung đường về sau đó, Nguyên cứ như một dấu hỏi lớn trong đầu cậu. Ít nói, nhưng mỗi câu đều có sức nặng. Nhìn thư sinh, nhưng lúc học thể dục lại sút cầu môn mạnh như tiền đạo. Lạnh lùng thì có, nhưng vẫn nhớ chia đôi bánh bao cho Khang lúc cậu bỏ quên ví. Một cậu bạn mà cậu chẳng thể hiểu nổi, cũng chẳng dứt được sự tò mò.

Cậu băng qua con dốc, dừng trước cánh cổng sắt sơn xanh lá quen thuộc. Bầu trời khi ấy xám nhẹ, gió khẽ lay từng cánh hoa giấy. Cậu toan đưa tay bấm chuông thì khựng lại.

Cửa... hé mở.

Trong lòng Khang chợt rộ lên cảm giác không lành.

– Nguyên? – Cậu gọi thử, bước vào vài bước – Mình là Khang nè...

Không ai trả lời.

Cho đến khi cậu rẽ qua gian phòng khách, mắt cậu chạm phải một hình ảnh khiến tim như rơi khỏi lồng ngực.

Nguyên nằm nghiêng dưới sàn nhà, ánh sáng lờ mờ hắt từ cửa sổ in bóng cậu lờ mờ dưới nền gạch lạnh. Tay anh buông thõng, và bên cạnh là một lọ thuốc nhỏ đã mở nắp, vương vãi vài viên trắng tròn.

Khang sững người đúng ba giây. Rồi như bị đánh thức, cậu lao tới bên anh:

– Nguyên! Nguyên ơi! Tỉnh dậy đi!

Không đáp lại.

Nguyên vẫn nhắm mắt, thở đều nhưng yếu. Sắc mặt trắng bệch.

Tim Khang đập thình thịch, tay run run lôi điện thoại ra gọi cấp cứu. Cậu hét lên với nhân viên tổng đài, giọng khàn đi vì sợ:

– Có người... bạn cháu, uống thuốc gì đó, bất tỉnh rồi! Địa chỉ là...

Chưa bao giờ cậu thấy sợ đến thế.

Chỉ mười phút sau, chiếc xe cấp cứu lao tới đầu hẻm. Khang dẫn bác sĩ vào, cùng họ đưa Nguyên lên xe. Cậu xin ba mẹ cho đi theo, mặc cho ba mẹ đang bối rối vì khách khứa đã sắp tới. Mẹ cậu chỉ nhìn cậu rồi gật nhẹ:

– Con cứ đi đi. Ở đây có ba mẹ lo.

Khang ngồi cạnh cáng cấp cứu, tay siết lại trong vô thức. Đôi mắt cậu không rời khỏi gương mặt Nguyên – lúc ấy im lặng và yên bình đến lạ, như đang ngủ. Nhưng cậu lại thấy tim mình nặng trĩu.

Tại sao một người như cậu ấy lại nằm đây?

Sau khi được kiểm tra tại bệnh viện, bác sĩ bước ra, đưa cho Khang một cốc nước ấm:

– Em yên tâm, bạn em không sao đâu. Do dùng thuốc an thần quá liều – chắc bạn ấy bị mất ngủ kéo dài, mệt mỏi quá nên không để ý.

– Vậy là... không phải tự tử?

Bác sĩ lắc đầu:

– Không có dấu hiệu nào cho thấy như vậy. Nhưng tình trạng thần kinh đang hơi yếu, có thể do căng thẳng học tập hoặc chuyện cá nhân. Em nên nhắc bạn mình nghỉ ngơi hợp lý.

Khang thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn chông chênh.

"Thư sinh, trầm tính... mà lại mất ngủ đến mức phải dùng thuốc an thần." Cậu nhìn bàn tay Nguyên lặng lẽ trên giường bệnh. Đầu cậu đầy ắp câu hỏi không lời đáp.

Nguyên tỉnh dậy sau đó hai tiếng. Khi mở mắt, anh nhíu mày vì ánh sáng đèn trần. Khang lúc ấy đang ngồi trên ghế cạnh giường, gục đầu xuống bàn tay, ngủ gà ngủ gật.

– Khang...?

Cậu giật mình bật dậy:

– Cậu... cậu tỉnh rồi à?

Nguyên khẽ gật đầu, mày vẫn nhíu lại vì cơn nhức đầu âm ỉ. Bác sĩ tới kiểm tra một lúc, thấy ổn nên cho xuất viện ngay trong ngày, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm.

Khang đỡ cậu ra ngoài, im lặng cầm tay lái xe máy điện, để Nguyên ngồi phía sau. Đường về lặng như tờ. Hai người không nói gì, chỉ có tiếng xe điện rít khẽ trên mặt đường dốc.

Gió lùa qua hai bên má, lạnh buốt.

Nguyên chống cằm vào lưng cậu, mắt lim dim. Một lúc lâu sau, anh lên tiếng, giọng khàn khàn:

– Mặt mình sắp bị cậu nhìn đến lõm vào luôn rồi.

Khang giật bắn, đỏ mặt quay ngoắt ra phía trước:

– Mình... đâu có nhìn...

– Có. Nhìn trong gương chiếu hậu.

Cậu vội cụp mắt xuống, siết chặt tay lái:

– Mình lo thôi mà. Cậu làm mình sợ gần chết.

Nguyên mỉm cười. Lần đầu tiên sau cả một ngày dài mơ hồ và lặng lẽ, nụ cười ấy hiện lên, mỏng nhẹ mà khiến tim người khác mềm đi:

– Biết lo là tốt. Nhưng... nhìn kỹ quá cũng đáng sợ đó.

– Mình không cố ý mà...

– Ừ, mình biết. Cậu đáng yêu lắm. Đáng sợ là mình thôi.

Lần này đến lượt Khang im bặt. Gò má cậu đỏ bừng. Gió cũng không xoa dịu nổi.

Phía trước là dốc nhà. Những bóng đèn vàng bắt đầu bật sáng, phản chiếu qua lớp sương mỏng. Nhà cậu đã có tiếng cười rộn ràng của buổi tiệc, thịt nướng thơm lừng bay tới tận đầu hẻm.

Nguyên ngồi sau, nhẹ khép mắt, như thể cơn buồn ngủ thực sự đã kéo tới – không còn là nỗi mỏi mệt của thuốc, mà là cảm giác an toàn hiếm hoi.

Còn Khang, cậu vẫn im lặng lái xe, nhưng lòng thì đang hỗn độn. Dường như, kể từ buổi chiều ấy, thế giới của cậu đã bắt đầu xoay quanh một người – người con trai có ánh mắt đượm buồn, và một giấc ngủ chưa trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro