Chương 2 :Thanh mai trúc mã
Một thân váy cưới tinh xảo đứng trước cánh cửa của khách sạn nơi tổ chức lễ thành hôn của mình, Nhược Đình cố nắm chặt lấy bó hoa cưới trong lòng thầm nghĩ " Không được hồi hộp, không được hồi hộp". Nhưng đứng đợi mãi ở cánh cửa lớn khảm vàng đó mà không thấy có động tĩnh gì, trong lòng cô sinh ra một nỗi sợ hãi. Bỗng một tiếng "két" vang lên cánh cửa lớn cũng được mở ra, tim của Nhược Đình cũng đập chậm lại, cô một mình bước trên con đường trải thảm hai bên tràn ngập hoa tươi. Ánh đèn chói loá khiến tầm nhìn của cô bị giảm đi, có phải đích đến có Chi Sinh đang mỉm cười đứng đó đợi cô.
Trong lòng bỗng trào lên một cỗ hạnh phúc, cô mang lòng yêu anh từ ngày còn học cấp 3. Bạn học gọi anh và cô là cặp "Tiên đồng Ngọc nữ" vì gia thế tiếng tăm cũng như vẻ bề ngoài xuất chúng. Anh như một tín ngưỡng trong lòng cô, một người có thể thừa hưởng gia sản đồ sộ của Cố gia nhưng lại một mực chối từ mà đi theo con đường Y học cứu người. Hỏi rằng ai lại không đem lòng yêu một người có tấm lòng nhân hậu như thế chứ.
Nghĩ ngợi hồi lâu cũng đi đến điểm đích nhưng lạ thay chú rể đâu? Chú rể của cô đâu? Tại sao chỉ có mình cô như vậy? Tay chân bắt đầu run rẩy, không lẽ anh không muốn lấy cô làm vợ? Không thể nào, không thể nào lại như vậy, cô sững người lại nước mắt lưng tròng. Một thân một mình đứng trên sân khấu rộng lớn, hàng trăm con mắt dồn về phía người con gái mỏng manh ấy. Uyển Uyển đi từ cửa phụ vào rón rén đến bên Bạch lão gia
"Lão gia nghe nói Cố thiếu gia sẽ không đến ạ".
Vừa nghe dứt câu Bạch lão gia một tay bẻ làm đôi ly pha lê chứa rượu vang đỏ còn đang sóng sánh trong ly, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Tên đó là cái thá gì mà lại để con gái ông bơ vơ trong chính lễ cưới của mình, nó nói vì vấn đề công việc nên tất cả mọi chuyện từ xem váy cưới, đặt tiệc cưới, mời khách cũng là do Nhược Đình nhà ông chuẩn bị. Đến sát ngày tổ chức lễ cưới mới cùng con bé đến chụp một cái ảnh cưới. Cố lão gia mới được gia nhân thông báo mặt cũng tái lại, thằng bé này từ khi mẹ nó mất nó luôn chống đối lại người trong gia đình này. Có lẽ lần này cũng không phải ngoại lệ, nó định bức chết người bố này nó mới chịu an phận đúng không?
"Hỗn xược". Một tiếng đập bàn lớn kéo sự chú ý của tất cả mọi người, Cố gia gia mặt mày cau có nhìn thẳng vào Cố lão gia, gương mặt tức giận đến cực điểm. Ông quát lớn: "Ngươi có gọi được đứa con trai ngang ngược của ngươi trở về không? Có việc gì mà quý giá hơn giờ khắc thiêng liêng này? Nó hẳn là muốn cho ông nội nó chết vì tức mới vừa lòng".
Khách mời bắt đầu xôn xao không lẽ chú rể đào hôn rồi, tiếng xì xầm bàn tán không ngớt. Bạch Nhược Đình một thân váy trắng đứng như chết lặng, nước mắt lăn dài từ bao giờ không hay. Ngỡ rằng hôm nay cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, cưới được người mình yêu ấy thế mà lại một mình đứng đây nghe lời ra tiếng vào. Bạch lão gia không chịu được thêm giây phút nào nữa đứng dậy lên sân khấu, nhìn thẳng vào đứa con gái mà mình hết mực yêu thương nay lại phải chịu tủi nhục. Ông chìa bàn tay đã nhiều vết chai sạn qua tháng năm
"Nhược Đình, con có muốn cùng bố về nhà không?"
Nhìn bàn tay của bố Nhược Đình như vỡ vụn, run run đặt tay vào lòng bàn tay bố tay kia lau đi giọt nước mắt. Cô nhìn bố rồi nói: "Bố, chúng ta về nhà"
Thấy giọt nước mắt của con gái rơi mà lòng người làm bố đau thắt lại, ông liếc đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào đám người họ Cố mà hét lớn: "Huỷ hôn"
Tiếng nói dõng dạc không thừa không thiếu dù chỉ một chữ, rồi ông dắt tay đứa con gái nhỏ đi trên con đường rải đầy hoa tươi. Bỗng cánh cửa chính lại được mở ra một lần nữa, trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người Cố Chi Sinh đã xuất hiện. Anh mặc áo Blouse trắng, quần âu đen cùng đôi giày da bóng, miệng mỉm cười đưa tay chỉnh lại cái kính gọng vàng giọng ôn tồn lên tiếng: "Cố Chi Sinh, đã có mặt".
#hine
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro