tear

Hôm nay mưa trút xuống giữa nên trời miên man rồi cứ dai dẳng không chịu dứt. Thật giống với ngày hôm ấy, cậu nhỉ?!

Tiết trời lạnh hơn hẳn mọi khi, khiến tôi giật mình nhận ra mùa thu nay đã khác so với vài năm về trước. Vậy mà tôi vẫn ngỡ, thu nào cũng giống thu qua.

Có ai lại đang buồn kìa...là tôi hay là cậu? Có thấy không, những thoáng cảm xúc vô tri cứ ẩn hiện mơ màng không rõ, trĩu nặng cùng những hạt mưa, tí tách, tí tách, nhỏ giọt.

Nước mưa mặn lắm vì nó là linh hồn của biển và còn là nước mắt của bầu trời, nhưng nó cũng chát lắm vì chất chứa bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu nỗi lòng chua xót của con người.

Tôi từng nghĩ, mưa xuống cuốn trôi đi những ngày mệt mỏi, để linh hồn ai lại được tìm về nơi chốn yên bình nhất, cảm nhận sự sống chầm chậm diễn ra. Mãi sau này mới biết, thật ra vì lòng người u buồn quá đỗi, cơn mưa kia chỉ là tiếng khóc "tắm mát" những linh hồn đang cô độc một mình thôi.

Dưới mưa sẽ không ai nghe thấy tiếng người nức nở, cũng không ai bắt gặp những giọt nước mắt lăn dài. Mưa, lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro