chương 13
Sáng hôm sau - Tại bệnh viện
Tuyết đã ngừng rơi. Những ánh nắng đầu tiên len qua cửa kính, chiếu nhẹ lên khuôn mặt của Huy làm cho khuôn mặt cậu như bừng sáng. Căn phòng y tế sáng lên, sạch sẽ đến mức khiến mọi thứ như vừa trải qua một cơn mưa lớn và giờ đang bắt đầu lại.
Huy nằm thẳng, đôi mắt cậu hơi động đậy. Mắt cậu hơi chớp lại vì ánh sáng chiếu rọi lên mắt. Đôi mắt cậu dần mở ra, nhìn xung quanh nhưng đôi mắt cậu chỉ mờ mờ nhìn được.
Chiếc ghế cạnh giường vẫn còn đó. Trên đó, Quân đã gục ngủ lúc nào không hay, đầu dựa vào thành giường, chiếc áo khoác quân phục được đặt trên người Huy như một lớp chăn thứ hai. Có lẽ anh đã đặt nó lên cậu khi thấy nhiệt độ hạ thấp vào đêm. Còn anh chỉ nằm đó, khoác chiếc áo mỏng.
Huy không nói gì. Cậu chỉ nhìn.
Không còn những cơn đau buốt như hôm qua. Không còn sự lạnh lẽo trong tâm can. Nhưng lồng ngực vẫn nhói lên mỗi lần thở - nhói theo kiểu của người vừa bị kéo từ ranh giới sinh - tử trở về.
Một lúc sau, Huy khẽ nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ vào tà áo khoác đang phủ lên ngực mình. Ở đó còn vương lại hơi ấm rất nhạt - đủ để nhận ra ai là người đã để nó ở đó.
" Cứ tưởng là sẽ nằm lại trên đống tuyết đó chứ..." - Huy nghĩ thầm, cơ mặt hơi dãn ra.
Đúng lúc đó, Quân khẽ cựa mình. Anh mơ màng tỉnh dậy, đầu ngẩng lên ngay khi cảm thấy chuyển động bên giường. Mái tóc hơi xuề xòa vì mới tỉnh dậy.
Ánh mắt họ gặp nhau.
" Cậu tỉnh rồi à. ” - Giọng Quân khàn đặc, nhưng nhẹ như thở ra. Dường như chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến anh yên lòng.
Huy nhìn anh một lúc lâu, rồi thì thầm:
“ Ừm…Cảm ơn anh tối qua đã giúp ngài đại tá. ”
Quân thở ra, như trút được cả khối đá lớn đè trên người. Anh đứng dậy, rót nước ấm từ bình ra ly, đưa đến cho Huy.
“ Uống chút nước đi. Cơ thể cậu có vẫn chưa bình ổn đâu! ”
Huy đưa tay nhận lấy, nhưng hơi run rẩy. Quân liền đưa tay ra đỡ cốc, giúp cậu uống từng ngụm chậm rãi.
Cả hai không nói thêm gì. Nhưng sự im lặng ấy không khó xử - nó mang một vẻ yên bình đến lạ kỳ.
Sau khi uống xong, Huy để cốc nước vẫn còn hơi ấm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn còn vương tuyết trắng. Vài nhóm binh sĩ đang đi tuần tra phía xa, lặng lẽ như những bóng xám trên nền tuyết.
Huy cười nhẹ nhàng qua khung cửa sổ - " Lần thứ hai tỉnh lại ở doanh trại. "
Quân nghe thấy lời cậu, khẽ mỉm cười. Một nụ cười có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng lẩn khuất đâu đó vẻ ngập ngừng như thể đang che giấu điều gì.
“ Ừ. Nhưng lần này… cậu sống sót giỏi hơn rồi. ” - Anh ngồi xuống lại ghế, giọng nói mang ý cười.
Huy quay sang nhìn anh, đôi mắt màu xám tro toát ra vẻ mệt mỏi nhưng lại sáng lên như vừa được kéo ra khỏi giấc mộng dài. Cậu không đáp, chỉ cười khẽ - nụ cười dịu nhẹ như ánh nắng ban mai sau cơn bão tuyết.
Quân lại nhìn cậu, một chút lặng đi. Dưới ánh sáng dịu dàng ấy, khuôn mặt cậu giống đến đau lòng…
Giống đến mức khiến Quân quên mất hiện tại ai đang ngồi với anh.
Cùng lúc đó
Cửa phòng được mở ra. Một y tá bước vào theo sau là một bác sĩ trung niên đeo kính, tay cầm bảng dữ liệu điện tử.
“ Cậu Huy, cậu tỉnh rồi à. Rất tốt. ” - Bác sĩ bước tới, nét mặt thoải mái nhưng giọng nói vẫn giữ sự cẩn trọng thường thấy.
Ông kiểm tra thiết bị theo dõi, sau đó giọng ông nghiêm túc:
" Cậu có biết cơ thể cậu rất yếu không ? Cơ thể suy nhược gần như cực độ, tĩnh lực thì yếu,..."
Đột nhiên ông dừng lại sau đó từ từ nói - " dị năng: Không có "
Huy nghe thấy, cậu không phản ứng gì chỉ khẽ cười khổ - " Đó là cái giá thôi thưa bác sĩ. "
Bác sĩ hơi bất ngờ về những gì cậu nói:
“ Tôi không biết cậu trải qua những gì nhưng hiện tai cậu đã vượt qua được nguy kịch. Đừng vận động quá nhiều, cơ thể cậu còn rất yếu. ”
Huy khẽ gật, giọng nói vẫn nhỏ:
“ Vâng… Cảm ơn bác sĩ. "
Bác sĩ gật đầu nhẹ, sau đó căn dặn thêm một số điều với Huy sau đó cũng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro