Chương 9:
Tác giả có lời muốn nói: Như đã nói H sẽ không miêu tả kỹ, và với vốn từ nghèo nàn của mình, hy vọng đã truyền tải được cảm xúc của hai người bọn họ.
Fameeting 7 năm kỷ niệm TFBOYS.
Vương Nguyên biết là đã có chuyện gì đó sảy ra với Thiên Tỉ, vì từ hôm mà Thiên Tỉ trở về sau một ngày biết mất đó thì hoàn toàn thay đổi, cậu lúc thấy hắn thì cười rõ tươi, nhưng hắn chỉ cần quay lưng đi, thì nụ cười ấy hoàn toàn biến mất, mà thây vào đó là sự hoang mang lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Lúc đầu hắn không để ý đâu, nhưng dần dần lại nhận ra sự bất ổn nên hắn mới để tâm mà chú ý.
Mặc cho hắn hỏi thế nào, cậu cũng đều trưng ra vẻ mặt cười tươi nói với hắn " không sao đâu", khiến hắn gần như muốn điên lên mà đè cậu xuống hỏi cho bằng được mới thôi
Nhưng Fanmeeting càng lúc càng đến gần, lịch tập luyện dồn dập, cùng với một Vương Tuấn Khải thích dính người cứ bám dính làm hắn ngay cả cơ hội nói chuyện riêng nghiêm túc cũng không có chứ đừng nói là đè cậu.
Vương Nguyên thở dài một tiếng ,nhìn người đang thất thần nhìn điện thoại cách hắn không xa kia, rất muốn hung hăn tiến đến, hôn cậu một hơi cho vơi đi nổi bất an ở trong lòng.
Vương Nguyên không hiểu tại sao từ lúc thức dậy cho đến bây gìơ lòng hắn lại bồn chồn bất an đến lạ, nhất là thời gian khai mạc càng lúc càng đến gần chỉ còn được tính bằng phút, sự bất an đó càng lúc càng tăng chứ không hề giảm bớt.
Hít thở thật xâu, cố gắn ám chế những cảm súc không đáng có đó, Vương Nguyên tự trấn an mình, chỉ cần meeting kết thúc, sẽ ngay lập tức có cơ hội bên Thiên Tỉ, đến lúc đó muốn tra hỏi thế nào tùy ý hắn định đoạt, còn không sợ cậu không khai hay sao. Vương Nguyên vì suy nghĩ của mình mà cười rất chi là biết thái.
Nhưng cũng nhờ như vậy mà sự chú ý của hắn cũng bị dời đi không ít.
Mở màng của buổi diễn là một bài diễn văn thật dài, nói lên cảm xúc của TFBOYS dành cho fan trong những năm qua, những Tổng kết kết quả đã đạt được trong chặn đường 7 năm hoạt động, sau đó là lời hứa những năm sắp tới, và kết thúc bằng lời cảm ơn chân thành sâu sắc, dưới giọng đọc truyền cảm của Thầy Hà, đã thành công lấy đi không ít nước mắt của fan hâm mộ.
Sau đó dưới ánh đèn mờ ảo của sân khấu, bọn họ, những nhân vật chính của đem nay từ từ xuất hiện. Mỗi người đứng một góc của sân khấu hướng về nhau hát lên một bản Ballat nhẹ nhàng, được viết riêng cho ngày hôm nay.
Rôi cứ từng bài hát làm nên tên tuổi của TFBOYS cứ thế vang lên dưới giọng ca cuống hút của ba người bọn họ, lúc sôi động, lúc lại sâu lắng vô cùng.
Lúc trong phòng chờ để chuẩn bị cho màn đơn ca và solo dancer tiếp theo của từng thành viên, Vương Nguyên mới có cơ hội ở bên cạnh Thiên Tỉ một chút, lại nhân cơ hội khộng ai để ý, lại cúi xuống hôn cậu trấn an
-" Cố lên, tiếp tục là phần biểu diển của em rồi"
-" Cảm ơn" Thiên Tỉ đáp lại bằng một lời nói khách sáo đầy xa cách
Không đúng, cảm giác này rất không đúng, dường như sẽ có chuyện gì đó lớn lắm sắp sảy ra. Bên ngoài vang lên tiếng động lớn, tiếng vỗ tay ầm ầm, phần diễn của Vương Tuấn Khải đã kết thúc. Thiên Tỉ nhanh chóng đứng dậy, bước ra sân khấu. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về cậu. Phần diễn của Thiên Tỉ cũng rất thành công, khiến Vương Nguyên thở ra nhẹ nhỏm, có lẽ, hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Buổi diễn vẫn tiếp tục với song ca cùng khách mời, chơi trò chơi như mọi năm, tặng quà cho fan...vv
Và kết thúc chính là phát biểu cảm nghĩ của từng thành viên trong nhóm. Vương nguyên cảm thấy fanmeeting năm nay khá thành công, tuy môtip vẫn cũ rích như vậy, nhưng hắn cảm nhận cứ đà này, hẹn ước 10 sẽ không còn xa nữa. Nhưng có một việc đã hoàn toàn đánh tan cảm xúc của hắn.
Thiên Tỉ trong một bộ vest trắng ôm sát cơ thể tuyệt đẹp, đứng giữa sân khấu, mọi ánh đèn đều chiếu rọi vào cậu cứ như một vị thần giáng thế xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn, nhất là của Vương Nguyên, nhưng giọng nói ấm áp trầm khàn của cậu lại từng từ từng từ đánh thẳng vào trái tim của hắn, tạo thành một sợi dây trói buộc khiến hắn không tài nào thở nổi .
-" Xin chào mọi người, có lẽ mọi người rất ngạc nhiên tại sao tôi vẫn còn đứng đây đúng không, rõ ràng buổi lễ đã kết thúc sau màng chào của Vương Nguyên rồi mà. Nhưng sở dĩ tôi đứng đây, chính là để tuyên bố một việc liên quan đến mọi người, cũng như TFBOYS sau này" Thiên Tỉ dừng một chút, nở một nụ cười đồng điếu sáng rực như ánh dương.
Fanmeeting 7 năm TFBOYS sẽ tan rã
Câu nói đó bổng nhiên vang trong đầu Vương Nguyên
Không, không thể được, rõ ràng cậu đã hứa....
Vương Nguyên toan bước lên sân khấu để ngăn Thiên Tỉ lại, nhưng "phặt" một tiếng, cánh tay đã bị Tuấn Khải giữ lại.
Vương Nguyên khó hiểu nhìn anh: " Anh làm gì vậy, mau buông" Vương Nguyên thấp giọng nói.
-" Đừng làm rối mọi chuyện nữa"
- " Ý anh là sao? Có phải anh biết chuyện gì?
Vương Tuấn Khải cười khinh một cái: " Anh thì biết chuyện gì chứ!"
Vương Nguyên muốn nói lại thôi, vì bên ngoài đã ổn định hơn nên lại vang lên giọng nói của Thiên Tỉ
-" tôi xin tuyên bố, rút khỏi TFBOYS"
Ba giây im lặng sau đó là bắt đầu bùng nổ, ngạc nhiên đến ngẫn người, tức giận la ó, khóc lóc cầu xin, hả hê mãn nguyên...vv. Tất cả mọi cảm súc đều hiện rõ trên mặt từng người. Thiên Tỉ cúi gập người:" XIN LỖI, THẬT LÒNG XIN LỖI" trước hàng ngàn Fan, Thiên Tỉ cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Vương Nguyên trong hậu đài tức giận gạt tay Vương Tuấn Khải ra,lạnh lùng bỏ về phòng KTX. Hiên tại hắn có cảm tưởng muốn giết người, nếu còn chần chừ ở lại, hắn tin hắn sẽ thật sự làm tổn thương Thiên Tỉ. Tốt nhất hiện giờ, trước khi hắn bình tĩnh lại, cậu đừng xuất hiện trước mặt hắn, nếu không hắn không biết mình sẽ làm gì cậu đâu.
Nhưng dường như Thiên Tỉ không nhận ra điều đó, hay nói đúng hơn cậu đã lơ đi, cậu hiện tại biết rõ, Vương Nguyên rất tức giận nhưng vẫn muốn gặp anh lúc này.
Kiếp này của hai người, cứ sữa lại như vậy đi, ít nhất không ảnh hưởng đến Tuấn Khải.
Thiên Tỉ đứng trước cửa phòng KTX chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Vương Nguyên ngẩn mặt lên nhìn cậu, gương mặt như ác quỷ ám ảnh cậu suốt năm năm, nhưng hiện tại nó không còn đáng sợ nữa.
-" Nói rõ lý do, tôi có thể tha thứ cho cậu" giọng nói lạnh tanh, không nghe ra một tia cảm súc
-" Không có lý do gì cả" Thiên Tỉ nghiêng đầu, trách đi cái nhìn của Vương Nguyên.
Vương Nguyên cười lớn một tiếng, như ác quỷ tiến gần đến cậu, Thiên Tỉ chân muốn nhũn ra, nhưng vẫn cố gắn kiên cường đứng đó, chời đợi cơn giận giữ của Vương Nguyên ập đến
-" Tôi hỏi lại lần cuối, có phải cậu không nói đúng không"
- " Tôi không muốn bị cậu ....bám lấy" cuối cùng cũng nói ra câu nói tàn nhẫn nhất.
Nếu lúc này Vương Nguyên còn bình tĩnh chú ý, sẽ thấy rõ sự đau thương trên gương mặt cậu, nhưng rất tiếc, hắn đã bị cơn tức giận che mắt.
Chỉ hai ba bước liền tóm chặt lấy cậu, hai tay siết chặt hai bờ vai Thiên Tỉ như muốn bóp nát nó, để cho cậu nhớ rằng, một khi đã chọc giận Vương Nguyên này đều sẽ chịu trừng phạt.
-" Đây là cơ hội cuối cùng, đã sảy ra chuyện gì?" Vương Nguyên nắm chặt cằm cậu, không cho cậu lãng tránh ánh mắt của hắn.
Thiên Tỉ đau lòng nhận ra ánh mắt của Vương Nguyên lúc này chỉ đầy sự thù hận.
Vương Nguyên thô bạo hôn lên đôi môi kia, dùng chính sự tức giận của mình để cắn nát nó.
Thiên Tỷ chỉ lẵng lặng đứng yên chịu thừa nhận, càng khiến Vương Nguyên tức giận hơn nữa, hai tay thô bạo xé rách quần áo trên người cậu. Mạnh mẽ không một tia nhu tình, ném mạnh cậu lên giường. Làm cái việc mà từ lâu hắn đã mơ ước.
Hắn cắn chặt vấy bờ vai Thiên Tỉ, máu tuông ra xối xả, Thiên Tỉ đau đớn đén nhăn mày, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng cơn hành hạ, nếu làm như vậy mà Vương Nguyên bớt đau khổ thì cậu nguyện ý.
Không làm tiền diễn, cứ thế thô bạo mà tiến vào, cả hai đều phải chịu đau đớn tột cùng, nhưng đau đớn đó không thể nào bì được với trái tim hai người.
Sự lộng phá mảnh liệt như muốn giết chết Thiên Tỉ, nhưng răng vẫn cắn chặt không kêu đau.
Một dòng máu ấm nóng chảy ra.
-" Thiên Tỉ, em nhớ rõ cho tôi, em là của tôi"
Xin lỗi
-" Thiên Tỉ, em sẽ hối hận"
Xin lỗi
-"Thiên Tỉ, Tôi hận em"
Em xin lỗi
Cứ từng câu nói lại là một tiếng xin lỗi trong lòng cùng với sự xâm phạm mãnh liệt đau đến tâm tê phế liệt .
Mãi cho đến khi Vương Nguyên mệt mỏi nằm gục trên người cậu, sự hành hạ mới dần lui xuống
Thiên Tỉ đưa hai tay run rẩy ôm chặt lấy Vương Nguyên nước mắt tuông trào như mưa.
Xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi Vương Nguyên. Ngoài xin lỗi ra em không biết phải nói gì nữa.
Đến lúc Vương Nguyên tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, người bên cạnh đã không còn, chỉ còn lại mảnh giấy nhỏ ghi ba chữ duy nhất " ĐÃ HẾT NỢ"
Vương Nguyên cười gằn, siết chặt mảnh giấy đến nhàu nát :" Đã hết nợ sao?" Nước mắt không cần kiềm lại nữa, để mặc nó chảy dài trên mặt nóng hổi.
PS: hết đoạn ngược cao trào, chỉ còn khoảng 5 chương nữa, ngược nhẹ và ngọt ngào kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro