C51,52: Tự do
Phi Nhung ngây người. Nghe như sét đánh ngang tai. Cô nhìn Minh Hoàng bằng khuôn mặt vô hồn, đôi mắt vô cảm. Bây giờ cô không biết nên lộ ra cảm xúc gì mới phải, nếu cô khóc thì thật yếu đuối, còn tỏ ra tức giận thì không ổn.
Cảm giác của cô bây giờ rất kì lạ, có chút nhẹ nhõm, nhưng cũng nặng nề hơn rất nhiều. Cả người cô như có luồng điện chạy từ chân lên tới não. Khó chịu cực kì.
Minh Hoàng đứng đó nuốt nước bọt. Cậu đang chờ xem cô sẽ tỏ ra thế nào khi nghe tin Cẩn Mai có thai. Thật ra khi nói với Phi Nhung điều này thì trước đó cậu đã suy nghĩ rất kĩ xem có nên hay không.
Cậu sợ cô sẽ buồn, nhưng không nói thì không được, vì cậu không muốn cô suốt ngày sống trong lo âu căng thẳng, hơn nữa cô cũng là vợ của Mạnh Quỳnh mặc dù chỉ trên giấy tờ. Cô có quyền biết chuyện đó.
Giờ đây nếu Phi Nhung vui thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu cô khóc hay tức giận thì điều đó có nghĩa cậu vừa mới gây ra tội lỗi không thể nào tha thứ được. Vậy nên cậu chỉ mong cô cười hoặc là tỏ ra dửng dưng với điều đó.
Cô bần thần một hồi, khi Tuấn Lãng vỗ vai cô thì cô mới sực tỉnh. Nhận thấy Minh Hoàng cùng Tuấn Lãng đều đang chờ đợi cô. Cô mới tỉnh táo lại mà mỉm cười nói.
- Vậy thì tốt quá rồi, ít ra thì em có thể thoải mái hơn.
Minh Hoàng hồn như về với thân xác, cậu thở phào một hơi trút hết sự nặng nề trong cơ thể ra ngoài. Vậy là ổn rồi, cô không đau buồn hay tức giận vì điều này.
- Cẩn Mai... có thai từ khi nào thế?
Cô hỏi. Minh Hoàng sờ cằm nói.
- Hình như hơn một tháng rồi thì phải, mấy ngày trước đột nhiên cô ấy nôn mửa nên mới thử que, ai ngờ đâu có thai. Mạnh Quỳnh mừng đến nỗi nghỉ công việc ở công ty khiến tôi làm hộc máu bữa giờ, còn... ưm!
Minh Hoàng đang nói thì bị Tuấn Lãng bịt miệng. Mặt Phi Nhung lúc này tối thui, Minh Hoàng bỗng nhận ra là cậu nói hơi nhiều, mà toàn nói những chuyện không đâu. Tuấn Lãng buông tay ra rồi liếc Minh Hoàng một cái sắc lẹm. Cậu ấy gãi đầu nói.
- Xin lỗi nhé Phi Nhung, anh nói hơi nhiều phải không?
- À không, không đâu, thôi cũng trễ rồi, anh nên đi về thì hơn.
Cô cười nói. Minh Hoàng cũng nhận ra là cậu còn đầy việc ở công ty nên cũng mau chóng tạm biệt cô rồi lên xe rời đi.
Tuấn Lãng chở cô về nhà, tâm trạng của anh cũng giống cô bây giờ. Khó nói, phức tạp. Lỡ như sau này anh nghe tin cô có thai thì chắc anh sẽ không điềm tĩnh giống cô bây giờ. Có lẽ anh sẽ đập phá đồ lung tung, hoặc là uống rượu từ sáng hôm nay đến sáng hôm sau để quên đi việc ấy.
Tới trước nhà Gia Kỳ. Cô xuống xe, cô và anh tạm biệt ở đây. Anh lái xe được một đoạn nữa thì chuông điện thoại vang lên. Anh bấm nút nghe, giọng của Hùng truyền đến.
- Tôi đã cho Lâm thị mất hai hợp đồng trị giá chục tỷ, có thể nó không khiến Lâm thị phá sản ngay nhưng sẽ khiến bọn họ lao đao. Nếu không tập hợp được vốn trong vài ngày nữa thì sẽ phá sản hoàn toàn. Còn con gái của Lâm thị bây giờ đang ở trong trại tạm giam, vì đã đủ tuổi nên có thể lãnh án hình sự, cậu muốn thế nào? Ở tù hay cảnh cáo?
Hùng nói mà như muốn đứt hơi. Tuấn Lãng ngẫm nghĩ một chút. Anh nhớ rằng cô từng nói không muốn làm to chuyện, vậy nên anh sẽ làm theo lời cô vậy.
- Cảnh cáo cô ta, còn nữa, hãy trừng phạt cô ta bằng cách chúng ta thường làm.
- Rõ!
Hùng trả lời rồi cúp máy luôn. Tuấn Lãng cũng tắt máy mà lái xe. Nhưng bây giờ không hiểu sao lòng anh cứ khó chịu. Cảm giác như sắp có chuyện gì không lành xảy ra. Anh mong đó chỉ là do cảm giác của anh thôi.
[...]
Tối hôm đó. Phi Nhung không ngủ mà đứng ngoài ban công. Làn gió lạnh lẽo tốc vào mặt khiến da cô hơi tái đi. Nhưng không hiểu sao một người sợ lạnh như cô vẫn đứng đó, mặc kệ gió lạnh hay gì cô vẫn đứng.
Nhìn về phía thành phố về đêm đang sáng rực đèn, những chấm li ti màu xanh màu vàng khiến lòng cô nôn nao quá thể.
Có những chấm sáng đang di chuyển, có lẽ đó là đèn pha ô tô. Có những chấm đang chớp mở chớp tắt, có lẽ đó là cột đèn giao thông hoặc quán bar đang rạo rực.
Cô thở dài, trong đầu cứ suy nghĩ những thứ đâu đâu, cô còn không biết chính xác mình đang suy nghĩ về thứ gì.
Và cũng thật trùng hợp, bụng cô nó réo lên, cô nuốt nước bọt. Hiếm khi nào cô lại đói vào giữa khuya thế này, hầu như không bao giờ.
Cô ngó vào trong phòng, Gia Kỳ lúc này đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành. Cô vẫn chưa kể cho nó nghe vụ Cẩn Mai có thai nên nó mới không nổi điên lên.
Cô chậm rãi mở cửa rồi nhẹ nhàng hết sức mà đóng cửa lại. Chạy xuống phòng bếp, cô lục những hộc tủ và tủ lạnh để kiếm đồ ăn. Đang ngồi trước tủ lạnh nhâm nhi vài cây xúc xích thì bỗng nhiên cô lạnh toát người.
Cảm giác có ngón tay ai sờ vào gáy. Cô nhìn ra phía sau, hai má phồng lên đầy xúc xích. Ánh mắt sát nhân của Gia Kỳ hiện lên khiến cô giật bắn mình, may là có đống xúc xích trong miệng, nếu không là cô đã la lên rồi. Nhưng cũng vì thế mà cô bị nghẹn. Gia Kỳ bất lực đưa ly nước cho cô uống ực một hơi.
Nó ngồi xuống sàn chống cằm nhìn cô mà lắc đầu.
- Không ngờ tớ lại có thể bắt gặp cảnh tượng này đấy, Phi Nhung ăn vụng vào buổi tối, chuyện này ngày mai nói với hai đứa kia thì thế nào cũng "hot hòn họt" cho mà coi.
Cô uống nước xong thì cố tình né mắt ra chỗ khác. Gia Kỳ thấy vậy thì thở dài, nó kéo cô đứng dậy ngồi lên bàn, bật điện phòng bếp lên. Nó với người lấy một cái nồi nhỏ xinh đặt lên bếp, sau đó lấy mấy gói mì ra bóc từng gói cho vào nồi.
- Cậu đang làm gì thế?
Cô tò mò ngồi ngược trên ghế. Gia Kỳ mỉm cười nói.
- Nấu mì cho cậu ăn. Thật ra tớ cũng đói nên mới mò xuống nhà bếp, ai ngờ đâu lại gặp cảnh này.
Nghe vậy thì cô xấu hổ đến đỏ mặt. Gia Kỳ nhếch mép nói.
- Không sao đâu, đói bụng là chuyện bình thường, đói vào giữa đêm là chuyện càng bình thường hơn nữa.
Một lúc sau. Một nồi mì đang bốc lên nghi ngút khói được đặt lên bàn. Gia Kỳ dùng báo để kê nồi. Hai cái chén cùng hai đôi đũa được đặt lên bàn. Phi Nhung ôm lấy chén, tay thì nắm chặt đôi đũa nhìn Gia Kỳ gắp mì ra chén, sau đó cho vào miệng hút cái "rột".
Cô vô thức nuốt nước bọt một cái rồi cũng bắt chước theo. Đây không phải lần đầu cô ăn mì, mà là lần đầu cô ăn vào giữa khuya lơ khuya lắc thế này nên có hơi lạ lẫm.
Chẳng mấy chốc cô một mình ôm lấy nồi mà ăn lia lịa, tới Gia Kỳ còn bất ngờ. Nó nấc một cái, mắt nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. Phi Nhung ngoan ngoãn, thục nữ và nhẹ nhàng của nó biến đi đâu mất rồi. Bây giờ chỉ còn cô gái đang mê đắm nồi mì mà ăn như chưa từng được ăn.
Cô húp cạn nước rồi đặt cái nồi trống không lên bàn một cái bịch. Gia Kỳ nhìn vào nồi, sạch sành sanh không còn cái gì. Cô nhìn nó mà hỏi.
- Còn thứ gì khác không?
Gia Kỳ ngơ lần nữa. Nó gật đầu rồi đi kiếm thêm vài món khác cho cô ăn. Phi Nhung thực sự ăn rất nhiều. Gia Kỳ ngồi chống cằm nhìn cô ăn mà nó cũng thấy lạ.
Cô ngày thường ăn chỉ một chén cơm là chẳng ai có thể bắt cô ăn thêm thứ gì nữa. Vậy mà bây giờ có ăn hết cái bếp nhà Gia Kỳ thì nó dám chắc là cô vẫn sẽ đòi ăn nữa.
Giống y đúc những gì Gia Kỳ nghĩ. Cô ăn xong một bịch bánh to tướng cuối cùng trong nhà nó. Vậy mà cô vẫn hỏi nó còn đồ ăn không, như trà sữa chẳng hạn.
- Cậu có chắc là muốn uống không, chứ tớ thấy cậu ăn hơi bị nhiều đấy!
Gia Kỳ cầm điện thoại mà nói với Uyển Đình. Cô phồng má giận dỗi.
- Tớ thật sự vẫn chưa thấy nó, mau đặt lẹ đi.
Gia Kỳ bất lực đành lên mạng đặt hai ly trà sữa vào giữa đêm cho Phi Nhung. Nhưng từ lúc trà sữa được giao đến cho đến lúc cô uống sạch hình như chưa tới 15 phút.
Gia Kỳ còn tính xem kỉ lục của Lan Chu là bao nhiêu để còn so sánh, ấy thế mà Lan Chu thua với kỉ lục 20 phút của nó đã bị cô đánh bạn.
- Cậu làm gì mà hôm nay ăn nhiều thế?
Gia Kỳ nhíu mày hỏi. Phi Nhung ăn hết đồ ăn, bây giờ cô ngồi tách vỏ dưa gặm nhấm. Cô nhìn Gia Kỳ, cuối cùng cô quyết định sẽ kể nó nghe chuyện ngày hôm nay. Cô không mong nó sẽ an ủi cô hay gì nhưng phản ứng của nó còn kinh khủng hơn cô nghĩ.
- ----
C52: Người đàn ông bí ẩn
- Cậu nói cái gì???
Gia Kỳ lớn tiếng. Phi Nhung như một thói quen mà bịt tai lại. Cô biết ngay là sẽ như vậy mà. Đó là lí do vì sao cô ít khi kể cho Gia Kỳ những chuyện như thế này. Vì thế nào nó cũng sẽ cáu lên cho coi.
- Cẩn Mai, Mạnh Quỳnh, đôi cẩu nam nữ đó!
Gia Kỳ gằn giọng, tay siết chặt đôi đũa đến mức nó gãy đôi. Phi Nhung mỉm cười muốn nói rằng cô không sao, cô ổn. Vậy mà lại bị Gia Kỳ liếc cho một cái sắc lẹm, mắt của nó như nổi lửa phừng phực. Cô còn cảm nhận được hơi nóng mà mau chóng dùng nước dập lửa.
Cô đưa cho Gia Kỳ một ly trà sữa còn dư khi nãy cô chưa uống cho nó. Gia Kỳ cầm lấy ly trà sữa, nó cắm ống hút vào phát ra tiếng rõ to.
Phi Nhung ngồi lau mồ hôi trên đầu chờ Gia Kỳ hạ hỏa rồi mới nói chuyện tiếp, chứ nếu giữ tình trạng này mà bàn chuyện với nó thì cô dám nó sẽ tức đến độ phá tung căn nhà của nó mất.
- Cậu không tức sao?
Gia Kỳ gằn giọng hỏi cô. Mắt nó sắc như mắt mèo, lại còn đang nổi điên nên cô có hơi giật mình. Cô lắc đầu mà trả lời.
- Tại sao phải tức chứ? Tớ chẳng còn thích Nguyễn Mạnh Quỳnh nữa, bữa giờ cũng chẳng nghe tin tức gì về anh ta nên có lẽ anh ta cũng quên tớ luôn rồi. Đây là chuyện tốt tại sao phải tức, đúng không?
Vừa nói cô vừa quạt cho Gia Kỳ bớt giận, cuối cùng nó cũng đỡ hơn được chút. Nó nhìn cô bằng con mắt nghiêm túc mà hỏi một câu cũng rất nghiêm túc.
- Cậu nói thật chứ?
- Thật chứ, tớ nói dối cậu làm gì.
Cô mỉm cười tươi rói khiến cho Gia Kỳ sinh nghi, nhưng nó cũng không để ý nhiều.
- Như vậy cũng tốt, cậu sẽ đỡ mệt hơn, cũng chẳng cần trốn chui trốn lủi mỗi khi hắn đến nữa. Và khoảng 11 tháng nữa thì cậu sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Nói xong nó nhìn cô. Phi Nhung lúc này rụt tay lại để lên đầu gối. Cô cười nhạt rồi trả lời.
- Ừ.
- Đó là phúc, cậu tươi cười đón nhận nó thì tốt hơn là bày ra vẻ mặt buồn chán.
Gia Kỳ nói rồi đi lại đứng trước mặt cô, nó nắm lấy vai cô mà cổ vũ.
- Cậu đã được tự do rồi Phi Nhung, vậy nên hãy quay về là Nhung Nhung yêu quý của bọn tớ, quay lại làm cô gái vui vẻ như ngày nào... có được không?
Cô nhìn Gia Kỳ trước mặt. Cô mỉm cười thật tươi. Gia Kỳ thở hắt một hơi vì cảm thấy mọi thứ dường như đã quay về chỗ cũ.
[...]
Sáng hôm sau. Gia Kỳ nhíu mày tỉnh giấc vì tia nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ. Nó duỗi tay ra hai bên, chợt nhận ra bên cạnh mình trống trơn. Nó nhíu mày ngồi dậy, mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Phi Nhung không còn trên giường nữa.
Lúc này nó thấy cô bước ra từ nhà vệ sinh trông có vẻ rất uể oải. Cô đang thở dốc và chùi mép. Gia Kỳ tò mò hỏi.
- Cậu bị làm sao thế?
- Tớ mới nôn, có lẽ là do đống đồ ăn hôm qua gây chướng bụng... ọe!
Cô đang nói giữa chừng thì chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Gia Kỳ ngồi đó nhếch mép cười, nó lên tiếng châm chọc.
- Ai bảo hôm qua ăn nhiều làm chi rồi bây giờ chướng bụng.
Nhưng dù miệng thì châm chọc nhưng Gia Kỳ vẫn đi đến tủ thuốc lấy một viên thuốc đưa cho cô.
- Cám ơn nhé.
Phi Nhung đang ôm lấy bồn cầu, cô cầm lấy viên thuốc uống cái ực rồi bước ra ngoài xoa bụng.
Tới trường. Cô chăm chú ngồi học. Tinh thần dường như thoải mái hơn nhiều. Một phần là không còn bị theo dõi, phần còn lại là do Mỹ Liên không có mặt ở đây làm phiền cô nữa.
Tuấn Lãng thấy cô vui vẻ như vậy thì anh cũng vui lây. Nói là vui lây vậy thôi chứ thực ra anh còn vui hơn thế nữa. Vì từ giờ ít ra anh đã có thể đường hoàng mà theo đuổi cô. Ngồi trên bàn nhìn cô vẽ tranh, anh cảm thấy hứng thú nên lấy giấy ra vẽ chân dung của cô. Cô gái của nghệ thuật.
Trưa đến, bây giờ thì hai đứa còn lại mới được mở mang tầm mắt một phen. Ban đầu nghe Gia Kỳ kể thì bọn nó đâu có tin là Phi Nhung lại ăn nhiều như vậy. Nhưng bây giờ thì tin rồi, tin sái cổ luôn.
- Mau ăn đi, tại sao lại nhìn tớ như vậy?
Phi Nhung nói rồi cho muỗng đầy ắp cơm vào miệng. À, đây không phải là khay cơm đầu tiên của cô đâu. Là khay thứ hai, và là một trong những món mà cô ăn nãy giờ.
Cháo, bún, mì xào, cơm chiên, mấy món trong thực đơn của căn tin thì cô gọi gần một nửa trong đó. Và ly nước thì chỉ gọi mỗi ly nước chanh, và đây là ly thứ 3 của cô rồi.
- Kì lạ, chỉ sau một đêm mà cậu ăn như heo vậy thì đúng là quá kì lạ.
Lan Chu vừa nói vừa xuýt xoa. Tư Niên cũng gật đầu theo phụ họa, nó lên tiếng.
- Ăn từ từ thôi, ăn vậy là đủ rồi đừng ăn nữa.
Tư Niên vừa dứt lời thì cô cũng ăn xong khay cơm. Cô tính ăn nữa nhưng vì lời khuyên của bạn nên cô mới tạm ngưng mà quay sang uống cạn ly nước chanh. Gia Kỳ giựt lấy ly nước không cho cô uống, nó uống thử một miếng thì phải nhăn mặt.
- Gì thế này, sao lại chua lè vậy?
- Tớ đâu có kêu người ta bỏ đường.
Phi Nhung bĩu môi rồi giành lại ly nước chanh uống ừng ực mà vẫn bình thường, cô không nhăn mặt hay thấy chua giống Gia Kỳ.
Tư Niên bỗng chốc nhận ra gì đó. Nó nhíu mày nhìn cô, trong lòng không dám nói ra suy nghĩ của nó cho cô nghe. Vì lỡ như điều đó là sự thật thì chắc Phi Nhung sẽ lại thất vọng cho coi.
Trời gần tối, sau khi kế thúc tiết học. Tư Niên, Gia Kỳ và Lan Chu gặp nhau. Cả ba dường như đều có chung một suy nghĩ mà đứng vào góc nói chuyện.
- Các cậu cũng đang nghĩ thứ mà tớ nghĩ trong đầu đúng không?
Lan Chu hồi hộp nói. Gia Kỳ chảy mồ hôi gật đầu. Tư Niên nghiêm túc nói.
- Chuyện đó nếu là thật thì Phi Nhung chắc chắn sẽ rất thất vọng, khó khăn lắm mới thoát được bọn họ, nhưng bây giờ nếu có thai thì thật không ổn một chút nào.
- Ôi trời, tớ chỉ mong là cậu ấy thèm ăn thèm uống bình thường thôi chứ không phải là dấu hiệu của một người đang có thai.
Gia Kỳ chắp tay cầu xin. Tư Niên thẳng thắn.
- Tạm thời đừng chắc đến chuyện này cho ai khác kể cả Phi Nhung, chúng ta cần phải xác thực xem chuyện này có thật hay không cái đã.
Cả ba nhìn nhau, nửa lo nửa sợ. Nhưng cũng quyết định không bàn đến nữa mà tiếp tục rời đi.
Bên phòng học của cô. Tuấn Lãng vẫn như thường lệ muốn đưa cô về. Nhưng cô lại từ chối khiến anh bất ngờ.
- Em thật sự không cần anh chở về sao?
- Vâng, bây giờ cũng chẳng còn nguy hiểm nữa, em muốn về một mình.
- Nhưng lỡ như có chuyện xảy ra thì sao?
Tuấn Lãng lo lắng nói nhưng cô chỉ cười.
- Không sao đâu, em về được, vậy nhé!
Nói xong cô rời khỏi lớp học. Tuấn Lãng đứng yên đó, anh cảm giác như vừa bị hắt hủi vậy. Có chút không cam tâm. Anh hậm hực ngồi lên bàn. Đúng lúc đó thì thấy đám bạn của cô đi ngang qua. Gia Kỳ thấy anh thì hỏi.
- Phi Nhung đâu thưa thầy?
- Cô ấy về trước rồi, không cho tôi chở.
Tuấn Lãng trả lời một cách hờn giận. Lúc này anh nhìn xuống bàn ghế phía dưới, có chiếc điện thoại của ai đó để quên. Anh cầm lấy nó thì nhận ra đây là điện thoại của Phi Nhung.
- Con bé này đúng thật là hậu đậu, để em đưa lại cho cậu ấy.
Tư Niên nói rồi đưa tay muốn Tuấn Lãng đưa cái điện thoại. Nhưng anh đương nhiên không bỏ qua cơ hội này mà nói.
- Tôi sẽ đưa cho em ấy.
Nói xong anh chạy ra khỏi lớp đi kiếm cô. Ba đứa còn lại thì nhìn theo sau, tụi nó vẫn thế, nguyên ngày hôm nay luôn có cảm giác nặng nề không thể vui lên được.
Lâu lắm rồi Phi Nhung mới được đi tản bộ ngoài phố thế này. Trong lòng cô thanh thản hơn rất nhiều, hoàng hôn đã buông xuống khiến cho đường chân trời xuất hiện màu đỏ rực. Cô đang rất tận hưởng cảm giác yên bình này cho đến khi nhìn thấy Cẩn Mai.
Cô ta đang ngồi trong xe nói chuyện với ai đó, cô tuy không thấy rõ mặt nhưng cô chắc chắn đó không phải là Mạnh Quỳnh. Cô lén lút lại gần chiếc xe đó, cửa sổ không đóng nên cô nghe rõ cuộc đối thoại bên trong.
- Em có thai rồi, tại anh đấy!
- Nhờ nó mà hắn ta suốt ngày ở bên em còn gì?
- Nhưng nếu vậy thì em chẳng làm gì được nữa.
- Không sao, bởi vì cuối cùng ta cũng đã loại bỏ được con nhỏ kia rồi. Từ giờ em chỉ cần sống cùng hắn ta, chỉ cần một thứ nữa thôi là kế hoạch của chúng ta thành công!
Cô bất ngờ sau khi nghe được cuộc đối thoại. Trời tối nên cho dù có nhìn qua kính thì cô cũng chẳng thấy rõ mặt người đàn ông đó. Cô chỉ biết một điều, đó là Mạnh Quỳnh sắp tiêu rồi.
Cô cũng không hiểu sao lúc đó ngay dưới chân cô có một cái lon rỗng, và cũng thật tình cờ là cô đã đá trúng nó khiến cho tiếng ồn vang lên, làm kinh động đôi nam nữ đang ngồi trong xe.
Không nói không rằng cô tự động chạy bán sống bán chết, chỉ mong là cô sẽ không bị phát hiện.
PS: Gr "Fan Nhí mẹ Nhung ba Quỳnh" trên mess mìn đang ttv, mọi người vào nhắn tên fb mình thêm nha💜
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro