[81,82]

Không lẽ anh chỉ nghe được một phần trong lời nói của vị bác sĩ hay sao chứ?

"Nguyễn tổng, vậy còn đứa bé ngài quyết định như thế nào?"

Nhắc đến đứa bé, anh liền chùn xuống.

Đứa bé sao?

Anh phải quyết định như thế nào đây?

Dù sao nó cũng là con anh. Nếu bỏ nó đi không phải rất không công bằng với nó sao? Nhưng nếu không làm như thế thì Phi Nhung của anh sẽ như thế nào đây.

Thôi thì...

Con không có đứa này thì có đứa khác, còn cô nếu có nhắm mắt rồi thì anh phải sống thế nào đây.

Thôi thì xin lỗi con. Cho cha ích kỷ nốt lần này.

"Ông sắp xếp bỏ đưa bé, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến. Đừng để cô ấy biết chuyện này cứ nói làm một cuộc tiểu phẫu bình thường là được"

Không lẽ anh, xem cô là đồ ngốc thật sao?

Máu mủ trong người mình không lẻ cô không cảm nhận được mà lại đi nói dối với cô thế này?

Nhưng mà ngoài cách này ra, thật sự anh không biết làm sao cả.

Anh không thể mất cô được.

"Nguyễn tổng, tôi nghĩ ngài vẫn nên bàn bạc với vợ mình thì tốt hơn. Dù sao cô ấy cũng là mẹ của đứa trẻ, ngài làm như thế sẽ không công bằng với vợ ngài"

Anh còn lựa chọn nào khác sao? Không nhẽ để cô giữ cái thai, mà để mặc cô sống chết không lo sao?

Nói với cô, cô sẽ đồng ý sao?

Một người mẹ, làm sao cô có thể tàn nhẫn vì mạng sống của mình mà bắt đứa trẻ hi sinh được chứ.

"Ông cứ làm như lời tôi nói, nếu để tôi biết được ông nói gì với cô ấy thì coi chừng cái mạng của ông đi"

Anh lạnh lùng để lại câu cuối, rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.

"Kít...kít..."

May là thắng kịp.

Anh từ khi rời khỏi bệnh viện anh cứ như người mất hồn vậy, lái xe cũng không thể nào tập trung được. Còn chút nữa là đụng trúng người ta rồi.

....

"Một chai whisky"

Tại quầy bar, anh thơ thẩn ngồi đó, gọi từng chai rượu, nặng lòng uống cạn.

"Nguyễn tổng, quán chúng tôi đến giờ đóng cửa rồi..."

Đến bar mà cũng có giờ đóng cửa nữa sao?

Anh cười khẩy nhìn nhân viên quán, đứng dậy cầm lấy chai rượu mà rời đi.

Tại sao lúc cần say, mà anh lại tỉnh như thế này?

Uống bao nhiêu đó rượu cũng không đủ làm anh vơi đi phiền muộn trong lòng được. Càng uống lại thấy mình càng thảm hại, càng khiến người ta cười cợt khinh bỉ.

Anh có gì chứ?

Ai ngưỡng mộ anh. Bước ra đây. Bước ra đây mà xem bộ dạng anh đây này.

Tiền, tiền, tiền...

Những thứ đó giờ đây là gì? Ai có thể đổi cho anh hạnh phúc không? Anh bằng lòng đổi mà, tất cả anh đổi hết, anh chỉ cần Phi Nhung của mình mà thôi.

Đổi với anh đi được không?

Cầm lấy chai rượu, đôi chân anh cứ loạng choạng trên đường.

Đây rõ ràng là đường về nhà của anh mà. Sao hôm nay lại thấy xa đến vậy?

Mưa nữa sao?

Cười khổ, lặng lẽ nhìn từng hạt mưa, nó cứ nặng trĩu như lòng anh vậy. Đây là đang thấu hiểu cho sự đáng thương của anh sao.

Gần sáng anh mới về đến nhà.

Hôm qua, sau khi anh bỏ đi lòng cô cứ lo lắng không thôi. Nhưng điện thoại anh cũng đập vỡ rồi, không có cách nào liên lạc, cô cứ thế mà trằn trọc đến sáng, thấy anh vừa về đến nhà, cô vội vàng chạy đến bên anh.

Nhưng mà nhìn anh, đầu tóc, mình mẩy đều không mấy gọn gàng, đôi mắt còn sưng húp cả lên.

Cô lại tự trách mình, tại sao hôm qua lại để anh đi như thế. Là vợ anh nhưng lại không chăm lo được cho anh, còn để anh một mình.

"Anh đi đâu thế? Cả đêm lại không về, anh biết em lo lắm không?"

Sao anh không biết được chứ?

Nhưng mà anh không biết, khi về nhà nhìn thấy cô, thấy đứa con mà anh chuẩn bị nhẫn tâm bỏ nó đi, anh phải đối diện như thế nào đây?

"Phi Nhung, anh đưa em đến bệnh viện"

Bệnh viện sao?

Như không lại đòi đến bệnh viện là sao?


___[82]___

"Nếu Phi Nhung thật sự rời đi. Anh nhất định sẽ cùng em về cõi thiên"

Dường như anh chính là không cam tâm sống tiếp như vậy. Anh thà chết cũng không muốn sống một mình. Từng câu nói mang theo vẻ u buồn tận sâu thẫm mà trào ra.

Ánh mắt cô dao động, hơi thở dần trở nên loạn nhịp đến khó khăn. Cô cầm lấy đôi tay run rẫy của anh mà xoa xoa, mang từng hơi ấm xoa dịu trái tim anh.

"Anh theo em rồi. Còn con phải thế nào? Anh phải ở đây yêu thương nó, chăm sóc nó, nhìn nó trưởng thành thay cả phần em nữa"

Anh làm được sao?

Không có cô, cuộc sống của anh còn gì ý nghĩa nữa. Đứa bé đó anh có thể chấp nhận nó sao?

Sao anh có thể chấp nhận được một đứa bé vừa mới chào đời mà đã cướp đi sinh mệnh của người anh yêu nhất được?

Anh sẽ phải đối xử với nó như thế nào? Năm tháng sau này, nhìn nó anh sẽ nhớ đến cái ngày vợ mình đau đớn trên bàn mổ, đau đớn mà nhắm mắt, đau đớn mà về cõi vĩnh hằng hay sao?

Chi bằng cô giết chết anh đi thì hơn.

Để anh sống như thế thì có ích gì?

"Anh..."

"Mạnh Quỳnh, anh đừng tiêu cực như thế. Dù em có trong hình hài như thế nào, nhất định em cũng sẽ luôn dõi theo anh, nhất định sẽ luôn bên cạnh anh. Chỉ là em xuất hiện theo một cách khác mà thôi"

Trên môi anh lại hiện lên nụ cười đau xót đó, trong nó vừa giả tạo vừa gượng ép đến đáng thương.

"Phi Nhung, nghe lời anh chúng ta thử làm hóa trị đi, biết đâu lại có kì tích xảy ra. Chúng ta không thử thì là sao biết được, phải không?"

"Mạnh Quỳnh, hóa trị không tốt cho thau nhi anh biết mà. Nếu em làm hóa trị thì chẳng khác nào việc em đang phá thai?"

"Phi Nhung hay chúng ta qua Nhật đi, anh nghe nói bên đó là nơi tốt nhất để điều trị bệnh này. Anh tin nhất định sẽ có cách"

Thì ra ngay cả việc này anh cũng tìm hiểu. Nhưng mà cô lại không muốn mình lại nhắm mắt ở một đất nước xa lạ.

"Em không muốn xa nơi này, dù sao cả đời người em cũng sống ở đây, nơi này có tình yêu, có kỉ niệm và có cả nhà của chúng ta nữa. Đến một đất nước khác thì có gì tốt chứ, không phải suốt ngày chỉ nằm trong bốn bức tường ở phòng bệnh sao"

Cô tại sao không biết quý trọng mạng sống của mình đến như vậy sao?

Sao cô không nghĩ đến việc mình sẽ khỏi bệnh rồi trở về nơi đây mà suốt ngày chỉ nghĩ đến việc mình sẽ chết đi như vậy được?

Sự kiên nhẫn, lẫn tình yêu, lòng hi vọng của anh, đều bị cô lần lượt đạp xuống. Những lời nói của cô cứ mất phương hướng mà hình thành.

"Em không đi, anh sẽ mời họ về nước. Dù là hi vọng mong manh anh cũng sẽ không bao giờ từ bỏ em. Nói anh ích kỉ nghĩ cho mình cũng được, nhưng để mặc em anh không làm được"

Sự nhún nhường duy nhất của anh cuối cùng cũng đã sụp đổ, anh không thể để cô tự ý làm càng mãi được. Anh nhất định sẽ kéo cô về từ cửa tử thần. Dù dùng tính mạng mình để đổi anh cũng sẽ bằng lòng. Chủ cần cô được sống, những việc khác anh đều không quan tâm.

Nước mắt cô cũng không thể nào kìm nén được nữa rồi. Thật ra cô mạnh mẽ cũng chẳng để ai xem cả. Thứ anh cần là việc cô có thể bình an sống bên cạnh anh đến khi già đi, anh không cần cô mạnh mẽ, muốn khóc cứ khóc, muốn yếu đuối sợ hãi thì cứ yếu đuối sợ hãi.

Cô có anh bên cạnh để làm gì?

Không phải là nơi để cô tựa vào, dựa dẫm mà ỉ lại hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro