Chương 17

Buổi lễ diễn ra trong hội trường lớn, trang trí giản đơn nhưng ấm áp. Tên từng người được xướng lên, tiếng vỗ tay vang lên như sóng nhỏ. Khi Khang bước lên bục nhận bằng, cậu nghe rõ tim mình đập chậm – và hoàn toàn trống rỗng.

Tấm bằng cầm trên tay nhẹ đến bất ngờ. Như thể ba năm đại học là một giấc mơ có lồng nhạc nền và vài đoạn phim tua nhanh.

Quỳnh vừa tốt nghiệp xong đã đặt vé ra Hà Nội, chuẩn bị thực tập tại một đài phát thanh lớn. Linh từ chối lời mời tuyển dụng, chọn về tiếp quản công ty du lịch của gia đình. Trang và Kiên thì đang bận chuẩn bị cho một đám cưới nhỏ nhưng gọn gàng.

Group Zalo tổ 12 vẫn sáng màn hình – ai đó post meme, người khác thả tim, nhưng ít dần. Những dòng chat cũng không còn dài như trước. Mỗi người có một dự định, một ngã rẽ, một cánh cửa đang mở ra.

Chỉ còn Khang, sau khi lễ kết thúc, vẫn đứng lặng dưới sân trường. Sân khấu đã tháo backdrop, bong bóng xì hơi từng chiếc, dây ruy băng quấn quanh ghế bị gió lật tung. Trên nền xi măng loang nắng, có vài mảnh kim tuyến rơi lẻ loi.

Bạn bè dần kéo nhau chụp ảnh, ôm nhau khóc cười, rủ nhau đi ăn. Khang chỉ đứng đó. Nhìn một tấm biểu ngữ đang được cuộn lại.

"Chúc mừng các tân cử nhân."

Cậu nghĩ: người ta chúc mừng một đoạn kết, nhưng có ai dạy cách bắt đầu đâu?

Giữa tiếng hò reo và những cái ôm nồng nhiệt, cậu cảm thấy mình như đứng trong một lớp kính mỏng. Nhìn được – nhưng không chạm vào được. Như thể tất cả niềm vui đều trôi tuột ra khỏi lòng bàn tay.

Cậu cười nhẹ khi bị Quỳnh vẫy tay gọi lại. Nhưng nụ cười ấy chỉ dừng lại trên mặt. Trong lòng, là một câu hỏi rỗng:

"Giờ mình đi đâu?"

Trưa nắng chói chang, bóng người kéo dài trên nền gạch nâu của sân trường. Khang bước ra khỏi cổng chính, vai mang túi, tay cầm tấm bằng vừa nhận ban nãy – tờ giấy in chữ, ép nhũ vàng, bọc bìa da đỏ.

Một thành quả ai cũng nói là lớn lao.
Một dấu mốc được gọi là rực rỡ.

Nhưng với Khang, nó lại là chiếc phong bì rỗng – chẳng chứa nổi một lý do đủ để bước tiếp.

Cậu đã nhận được lời mời du học từ một người thầy cũ, sau khi thầy xem đồ án tốt nghiệp của Khang. Một cơ hội quý. Thầy bảo: "Con có góc nhìn tốt. Qua đó học thêm về tài liệu – ngôn ngữ – rồi tìm đề tài quốc tế mà làm."

Cũng có thể… ở lại. Ứng tuyển vào một toà soạn lớn. Theo nghề báo như từng mơ.
Từng mơ thôi. Khi còn ai đó ở nhà để đọc bài viết đầu tiên của mình.

Khang dừng lại trước ký túc xá, nơi cậu đã sống ba năm. Giờ chỉ còn vài phòng sáng đèn, vài bóng sinh viên dọn nốt vali, vài tiếng kéo ghế cọt kẹt vang vọng qua hành lang dài.

Cậu đẩy cửa phòng. Tấm lịch treo tường còn dừng lại ở tuần trước. Gối vẫn còn mùi nắng. Cây sen đá ở bệ cửa sổ đã khô phần gốc, nhưng lá trên vẫn còn xanh.

Khang đứng giữa căn phòng ấy. Một mình.
Nơi từng đầy ắp tiếng cười, nay chỉ còn tiếng nhựa dép cọ vào gạch.

Ngồi xuống giường, Khang nhìn chiếc máy quay để trên bàn. Chiếc máy từng theo cậu suốt chuyến thực địa. Từng ghi lại nắng Mũi Nai, rừng keo, bóng lưng một người con trai, và cả những cảm xúc không thể lặp lại lần hai.

Nhưng hôm nay, máy nằm yên, như chính cậu.
Cả người và máy đều đang tắt dần những mục tiêu.

Khang tự hỏi:
"Nếu mình quay một thước phim thật hay… thì sẽ chiếu cho ai?"
"Nếu mình viết một bài báo thật cảm động… thì ai sẽ đọc đầu tiên?"

Không còn ai để gọi điện khoe.
Không còn ai sẽ lưu tấm ảnh tốt nghiệp trên đầu tủ thờ.
Không còn ai đợi mình về nhà, mâm cơm bày sẵn, miệng cười: "Lại gầy nữa rồi đó."

Cậu biết, mình vẫn sống. Vẫn còn trẻ. Vẫn còn bạn bè. Vẫn còn những lựa chọn trước mắt.
Nhưng cũng đồng thời, cậu biết – mình đang sống trong một khoảng rỗng chưa có tên.

Một vùng chênh vênh, không cao, không sâu.
Chỉ mệt. Và lặng.
Như thể cả lòng ngực đã rút hết không khí, chỉ còn tiếng tim đập như đang hỏi:
"Vì ai?"

Xe đò dừng lại lúc ba giờ chiều ở đầu hẻm đất đỏ. Nắng cuối ngày rọi qua khung cửa, nghiêng xuống bậc thềm xe bụi phủ.

Khang bước xuống, tay kéo vali, vai đeo túi vải. Trên lưng là tấm bằng đại học gói kỹ trong lớp nylon lót giấy bìa, sạch sẽ như một món quà quý. Cậu đứng lặng mấy giây, ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ hun hút chạy về phía sau hàng cau rậm.

Từ chỗ này về tới nhà chỉ chừng hai trăm mét, nhưng chưa bao giờ con đường ấy lại dài đến thế.

Cậu bước chậm, đôi giày dính đất, bánh xe vali kêu lạch cạch kéo theo những khoảng im lặng dài hơn mọi lần về trước. Không có ai chạy ra gọi:
"Thằng Khang nó về rồi kìa!"
Không có bà cụ hàng xóm ló đầu hỏi:
"Về học kỳ hả con? Hôm nào đi nữa?"
Không có mẹ đứng trước cửa, tay cầm khăn lau bếp, hỏi với nụ cười:
"Con đói chưa?"

Không gì cả. Chỉ có tiếng gió thổi qua hàng tre, khô khốc và âm u.

Cánh cửa gỗ khép hờ. Cậu đẩy nhẹ – bản lề kêu "két" như một tiếng thở dài già nua.

Ngôi nhà ba gian hiện ra trong buổi chiều sẫm nắng, im lìm như một bức ảnh cũ. Mọi thứ vẫn như trước: đôi dép ba từng mang nằm dưới bàn thờ, cái ghế đẩu mẹ hay ngồi cắt rau kê ngay góc cửa, và chiếc kẹp tóc nhỏ hình hoa dâm bụt màu hồng nhạt của bé Hân treo trên móc gỗ đã phai màu.

Cả căn nhà phủ bụi mỏng, mùi ẩm mốc ngai ngái xen lẫn mùi tro nhang cũ. Ánh sáng yếu ớt rọi vào từ ô cửa sổ mành tre xộc xệch, đổ bóng những sọc dài lên nền gạch tàu đã rạn.

Trên bàn thờ, ba khung ảnh đặt cạnh nhau ngay ngắn: ba – mẹ – em gái. Cạnh đó là bình hoa nhựa cũ, màu đã bạc. Trong bát nhang là mấy chân hương tàn. Khung nào cũng phủ một lớp bụi mờ, như những ký ức bị đóng băng.

Khang đứng đó rất lâu. Tay vẫn cầm chặt tấm bằng, tim thắt lại. Cậu rón rén tiến đến, đặt tấm bằng xuống trước bàn thờ. Đầu cúi thấp, thì thầm:
"Con mang về rồi nè. Bằng đại học."

Không có tiếng ai đáp. Không có cái xoa đầu tự hào của ba. Không có bàn tay mẹ nắm lấy tay cậu. Không có tiếng em gái reo lên:
"Anh Khang giỏi nhất thế giới!"

Chỉ có ba khung ảnh lặng thinh. Ba nụ cười chụp từ ngày cũ, giờ nằm lại trong bức chân dung thờ lạnh lẽo.

Tối đó, Khang quét dọn toàn bộ căn nhà. Lau bàn thờ, thay khăn trải, cắm hoa tươi. Cậu pha bình nước trà, rót ba ly nhỏ, đặt ngay ngắn trước mỗi khung ảnh.

Cả ba người mất trong một buổi chiều định mệnh. Tai nạn xe khách liên tỉnh khi đang trên đường từ quê lên thăm Khang ở ký túc xá. Ba người – một nhà – đi rồi không về.

Ngày ấy, Khang nhận tin qua một cuộc điện thoại máy lạ. Giọng người đàn ông bên kia khản đặc:
"Em là người nhà của ông Phạm Bảo Hữu đúng không? Tôi gọi từ bệnh viện tỉnh…"

Tim cậu đập loạn. Tay run tới mức đánh rơi điện thoại. Màn hình vẫn sáng. Dòng chữ "Cuộc gọi kết thúc" hiện lên giữa khoảng tối trước mắt.

Cậu chạy từ khu A của ký túc xá ra bến xe, ngồi chuyến sớm nhất về quê – chuyến xe mà đáng lý ra, hôm ấy ba mẹ và bé Hân đã có thể an toàn tới nơi nếu không gặp khúc cua tai nạn.

Nhưng họ đã không đến. Và cũng chẳng thể trở về.

Giờ đây, khi đứng giữa căn nhà cũ, Khang mới thấm thía thế nào là không còn ai để chờ.

Không còn ai hỏi: "Sắp tốt nghiệp chưa con?"
Không còn ai cằn nhằn: "Sao dạo này hoài không gọi về?"
Không còn ai đón. Không còn ai ngóng. Không còn ai.

Cậu ngồi xuống chiếu, lưng dựa tường, mắt hướng về bàn thờ. Tấm bằng đại học sáng lên dưới ánh đèn nhỏ đầu nhà – như một minh chứng cậu đã cố gắng, đã không buông, đã đi đến cuối con đường.

Nhưng… để làm gì?

"Giờ mình cố gắng, là vì ai?"
Câu hỏi rơi vào lòng như một hòn đá, không tan.

Trời về khuya. Gió từ sau hè lùa vào khe cửa, thổi qua tóc, lạnh. Cậu ngồi bó gối giữa phòng, tay cầm quyển sổ ghi chú đã cũ. Mở một trang trống.

Định viết gì đó – nhưng không viết nổi.

Chỉ có một cái tên… hiện lên trong đầu: Long.

Gương mặt ấy, dáng lưng cắt qua nắng. Giọng nói gắt gỏng mà nghẹn lại. Cái cách cậu nhìn trời, giống như Khang – như thể họ có cùng một kiểu im lặng trong tim.

"Long. Amh sống kiểu gì, hả? Có ba mẹ không? Có nhà để về không? Có ai chờ không?"

Câu hỏi ấy vang lên trong đầu Khang, không chờ trả lời. Chỉ có một điều chắc chắn:
Nếu Long cũng không có ai để về – thì cậu ấy còn thảm hơn cả Khang.
Còn cô đơn hơn cả Khang.

Và… có lẽ vì thế, từ giây phút ấy, Khang bắt đầu hiểu.

Tình cảm kia, không đơn thuần là mến. Mà là một sự đồng cảm trần trụi. Như soi gương thấy chính mình – ở một người xa lạ.

Một người, không cần nói gì… cũng khiến mình thấy được lặng yên là như thế nào.

Một người – mà nếu cậu có thể chọn lại lý do để cố gắng sống tiếp… có lẽ sẽ là người đó.

Trời đổ mưa nhẹ lúc gần chín giờ tối.

Cơn mưa đầu hè mỏng như khói. Rả rích. Không sấm sét, không giông gió. Chỉ là thứ âm thanh rì rầm lẫn trong tiếng côn trùng kêu khẽ sau vườn – thứ âm thanh mà nếu không có ai để trò chuyện, sẽ trở thành sự cô quạnh rõ ràng nhất.

Khang ngồi bên bàn thờ, lau từng vật một bằng khăn mềm: khung ảnh, bát nhang, chiếc ly cúng, và cả mảnh khăn lụa mẹ hay đặt dưới chân đèn. Cậu tỉ mỉ chạm từng góc, như thể đang chạm vào một thời đã không còn nữa.

Rồi cậu bước về phía nhà bếp. Căn bếp nhỏ chỉ còn lại mùi khói củi cũ. Trong góc tủ vẫn còn lọ muối mè mà mẹ từng làm sẵn. Lọ đã mốc miệng, nhưng nắp vẫn đậy kín.

Trên thành cửa có treo một tấm áo sơ mi xanh bạc màu. Cổ áo nhăn, vai áo rủ xuống, như thể người từng mặc vẫn còn đứng đâu đó rất gần – nhưng thực ra đã cách xa đến vĩnh viễn.

Cậu đưa tay chạm vào cổ áo. Bàn tay run lên, rồi dừng lại.

Một tiếng nấc nhẹ vang lên trong lồng ngực. Không lớn, không gào, không nghẹn – chỉ là tiếng bật ra khi người ta không kìm được nữa. Nước mắt chảy xuống, không cần xin phép.

Cậu lùi lại, ngồi xuống sàn bếp, tay ôm đầu gối. Và lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, cậu bật khóc. Không vì bài tập, không vì áp lực học hành. Chỉ vì một câu hỏi đau như cắt:

"Giá như hôm đó ba mẹ đến muộn một chút... thì giờ họ vẫn còn."

Cậu cứ ngồi như thế, để mặc cơn mưa ngoài hiên rơi thành tiếng. Nước mưa đọng trên mái kẽm, rớt tí tách như ai đang gõ cửa, nhắc cậu về sự trống trải trong chính mái nhà của mình.

Khuya. Căn nhà im lặng đến mức tiếng đồng hồ treo tường nghe như tiếng đập tim của một người đang nhớ quá khứ.

Khang ngồi vào bàn học cũ, lấy sổ tay ra. Cậu viết chậm, nét chữ nghiêng hẳn về bên trái:

"Không ai đợi mình về. Cũng chẳng ai ngạc nhiên nếu mình không về nữa."

Một câu tưởng chừng bình thản – mà mỗi chữ đều như bị bóp nghẹn từ bên trong.

Viết xong, cậu gấp sổ lại. Nhưng không đứng lên.

Thay vào đó, cậu ngẩng đầu nhìn ra khoảng tối ngoài sân. Và trong lúc chẳng có gì rõ ràng, một cái tên hiện lên như ánh sáng duy nhất:

Long.

Không biết từ bao giờ, khuôn mặt ấy luôn xuất hiện khi Khang chạm vào cảm giác "một mình"

Gầy. Gò má xương. Vết sẹo mờ ở bên trái. Ánh mắt trũng sâu nhưng rất tỉnh táo – như thể đã học cách không kỳ vọng vào ai, không cần ai gọi tên, cũng không đợi ai nắm tay.

Có lẽ, chính vì ánh mắt ấy mà Khang luôn nhớ đến Long mỗi khi thấy mình trống rỗng. Nhớ đến cái cách Long nhìn trời, như muốn thách thức nó che giấu được gì khỏi mình.

Khang khẽ nói trong đầu:

"Có phải anh cũng không có ai ở lại… nên mới đi hoài không ngừng?"

Câu hỏi không chờ lời đáp. Chỉ có lòng Khang, lần đầu tiên, thấy mình không cô độc một cách tuyệt đối nữa.

Cậu vẫn cô đơn. Nhưng trong nỗi cô đơn đó… lại có thêm một người cùng mình.

Một người từng thẳng thừng nói "Tránh ra. Không liên quan đến cậu", nhưng lại hiện lên trong những khoảng trống cậu không biết lấp bằng gì.

Một người có thể chẳng để lại lời từ biệt, nhưng để lại một nỗi nhớ dai dẳng – đến mức khiến một ngày mưa lạnh trong căn nhà vắng, cũng bỗng thành ngày cậu nhận ra: mình chưa từng thật sự ở một mình.

Oooo

Ê t viết ý t viết có ai hiểu kh ta:)

Ý là codon codon thíu tcam giađinh thường hút nhau á kỉu kỉu dị:))

Chúc các mom một bủi túi dui dẻ 🆒🔴

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro