Chương 24
Long đứng dậy trước.
Không nói gì, không quay lại, chỉ rũ vạt áo đã nhuốm máu, rồi cứ thế bước đi — từng bước in xuống cát như chẳng để lại vết tích nào.
Máu vẫn chảy ròng ròng từ lòng bàn tay, xuyên qua lớp băng mỏng mà Khang vừa quấn, thấm vào mép ống tay áo bạc màu. Nhưng Long không nhăn mặt, không nhíu mày. Như thể anh đã quá quen với cảm giác đau.
Khang nhìn theo. Cậu vẫn đang ngồi bệt trên cát, một tay chống xuống đất, chân còn run, đầu gối sưng to, máu rỉ ra từ vết rách sát xương ống chân.
Tim cậu đập chậm lại, nặng hơn từng nhịp.
Không có tiếng bước chân của Long. Chỉ còn tiếng gió — lồng lộng, mặn chát và thổi vào lòng Khang một khoảng trống lặng như nước biển vừa rút cạn.
Cậu muốn gọi.
Muốn chạy tới.
Muốn giữ anh lại bằng một lời gì đó không nghe quá yếu đuối.
Nhưng cổ họng như bị chặn bởi thứ gì — không phải đau, mà là sợ. Sợ một lần nữa bị bỏ lại. Sợ lần này, sẽ không ai quay đầu nữa.
Cuối cùng, giữa âm thanh xào xạc của cỏ ven mỏm đá, Khang cất giọng. Nhỏ xíu, như gió thoảng. Không trách, không buộc, không đòi hỏi.
Chỉ đơn thuần là thật.
"Anh bỏ em thiệt hả... Em không nhớ đường về thiệt á."
Một câu nhẹ nhàng, gần như không có chút sức lực nào, nhưng lại khiến không khí như bị bóp nghẹt.
Gió dừng lại đúng một khoảnh khắc.
Cát ngừng bay.
Và giữa tấm lưng gầy ấy — vai Long hơi khựng lại.
Chỉ một chút thôi.
Nhưng với Khang, chút đó… là một mạch sống.
Là cái nhíu mày đầu tiên giữa cô đơn. Là khe nứt nhỏ trên vỏ bọc lạnh như băng.
Gió lại thổi. Nhưng lần này… cậu không thấy lạnh nữa.
Bước chân Long khựng lại giữa đoạn đường chưa đến mười bước.
Anh đứng bất động. Mái tóc bị gió hất ngược, bầu trời sau lưng sẫm dần như một vết mực loang vào hoàng hôn.
Một hơi thở dài bật ra từ cuống họng anh — không gấp, không sâu, mà như thể từ rất lâu rồi anh đã giữ thứ này trong ngực. Một dạng mỏi mệt, không gọi tên được.
Lưng anh vẫn quay về phía Khang. Nhưng đôi tay thì đang siết lại, từng đốt ngón trắng bệch. Dưới lớp băng đã bắt đầu nhuốm đỏ, máu rịn ra, nhỏ xuống cát thành những vệt âm thầm.
Không phải vì đau.
Mà vì giọng nói đó — cái giọng khẽ khàng đến vô lực, nhưng lẫn vào đó là một sự thật không thể làm ngơ.
"Anh bỏ em thiệt hả… Em không nhớ đường về thiệt á."
Không có khóc. Không có trách.
Chỉ là… một câu nói đơn giản, đủ để những gì Long gồng lên giữ vững bao năm qua khẽ nghiêng đi một phân.
Anh quay lại.
Chậm rãi, như thể mỗi bước quay về là đang dẫm lên cái điều mà chính bản thân mình đã luôn dặn: "Đừng dính vào ai nữa. Đừng quay lại nữa"
Và rồi anh thấy Khang — đang cố chống tay gượng dậy, ánh mắt vẫn giữ vẻ cố chấp nhưng chân thì không thể trụ. Một giây sau, cậu ngồi phịch xuống cát lần nữa, bàn tay quệt ngang mồ hôi trên trán, mặt hơi tái đi vì máu chảy ở chân chưa cầm.
Khoảnh khắc ấy, Long thở ra.
Không phải thở vì mệt. Mà vì bất lực.
"Chết tiệt…"
Anh lẩm bẩm. Không rõ là nói với gió, với chính mình, hay với cái tên con nít cứng đầu kia.
Không hỏi gì. Không trách mắng.
Cũng không dịu dàng.
Anh bước tới.
Từng bước chậm rãi, dứt khoát, không hẳn vội — nhưng đầy chủ đích. Như thể anh chưa từng nghĩ sẽ quay lại, nhưng đã quay thì không cho phép mình bỏ dở nửa chừng.
Gió thổi qua, hất nhẹ vạt áo dính máu.
Ánh mắt Long hạ thấp dần, dừng lại nơi chân Khang – nơi vết thương đỏ au đang loang dần qua lớp quần. Rồi nhìn lên – gương mặt cậu tái xanh nhưng cố nén đau.
Một ánh nhìn chạm nhau.
Không có ai gọi ai.
Chỉ có điều gì đó rất cũ… và rất thật… vừa quay trở lại.
Ánh hoàng hôn gần tắt, kéo theo ráng trời đỏ sậm như một vệt máu chảy dọc mép biển. Gió không còn gào, chỉ còn lùa qua từng kẽ tóc, rít nhẹ vào cổ áo.
"Đứng dậy đi," Long nói, giọng không lớn – nhưng đủ rõ ràng để không chối được.
Khang lắc đầu, trán nhăn lại, hơi thở ngắn:
"Không nổi… thật á. Đau lắm…"
Giọng cậu không yếu, không van nài. Chỉ đơn giản là thật.
Long hạ ánh mắt nhìn xuống chân cậu – nơi lớp vải quần đã sẫm lại vì máu. Đầu gối sưng như thể có ai nhét cả nắm đá bên trong. Bên tay trái thì quấn băng dở dang, dính cát, bẩn, đỏ nhòe. Một bức tranh lộn xộn của một đứa vừa đi cãi lại số phận và bị đời quật một cú không trượt phát nào.
Anh thở dài, rồi bất ngờ cúi thấp.
Không hỏi. Không dọa. Cũng chẳng chờ Khang phản ứng.
Chỉ đơn giản là chậm rãi cúi xuống, luồn hai tay ra sau, xốc cậu lên lưng.
Khang giật mình:
"Ơ… anh…"
"Im đi." Long gằn khẽ, không quay đầu.
"Hôm nay mày đủ làm tao mệt rồi."
Giọng anh khô khốc, gắt nhẹ. Nhưng phía sau câu nói ấy… lại là một sự cẩn thận khó giấu – từng bước đi đều chậm, giữ vững, như sợ chỉ cần sơ ý, Khang sẽ bị rơi khỏi lưng mình.
Gió biển quét qua. Cát lạo xạo dưới dép. Máu nhỏ từng giọt theo nhịp chân.
Lưng Long gầy. Không gầy như kiểu ốm yếu – mà là kiểu người đã quen mang vác những điều nặng nề quá lâu.
Khang nằm trên lưng anh, không nhúc nhích. Cằm khẽ đặt nơi bờ vai đầy mồ hôi. Mùi mặn. Mùi nắng. Mùi máu… và mùi người.
Bất giác, tim cậu đập lệch một nhịp.
Nhưng rồi lại nghe thấy một thứ khác: nhịp thở Long – nặng nề, đều đặn, nhưng rõ. Và tiếng tim. Không chỉ của mình, mà là của cả hai người. Gần nhau đến mức, không thể biết tiếng nào là của ai nữa.
Cậu khẽ nói, như sợ phá tan nhịp bước đang giữ lấy tất cả:
"Anh biết em nặng lắm mà vẫn cõng hả?"
Long không trả lời ngay.
Một lúc sau, giữa gió biển rì rào, Khang nghe thấy một câu rất nhỏ, rất khẽ, mà tim lại rung lên tận chân tóc:
"Tao biết mày không tự về được."
Im lặng.
Chỉ còn tiếng chân lội qua lớp đất sỏi, kéo theo một buổi chiều dài… đang dần chuyển sang đêm.
Căn nhà nhỏ gần biển dần hiện ra sau rặng phi lao gầy guộc. Mái tôn nghiêng, vách gỗ chắp vá, cửa không then, trước thềm là bộ ván gỗ bám bụi đã chuyển sang màu xám tro. Một chỗ mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, người ta sẽ biết: đây không phải nơi để sống… mà là nơi để tồn tại.
Long bước tới, đẩy cửa bằng chân – cánh cửa mở ra với tiếng rít cọt kẹt như người già bị gọi dậy giữa khuya.
Không buồn khóa lại, anh vẫn cõng Khang, lầm lũi bước vào.
Cậu nằm trên lưng, ngẩng đầu nhìn quanh: căn nhà hẹp đến mức ánh mắt vừa liếc một vòng là có thể thấy toàn bộ – một cái giường đơn, tấm nệm mỏng mép sờn, một bộ bàn gỗ lùn loẹt ngả màu, góc bếp trống hoác với nồi niêu treo trên đinh gỉ sét.
Long khom người, đặt Khang xuống giường. Chiếc giường phát ra tiếng động rõ như kim chích trong tĩnh lặng. Cậu nhăn mặt, khẽ rít lên khi đầu gối va nhẹ vào cạnh mép gỗ – đau nhói, nhưng không dám kêu.
Chỉ vừa ngồi xuống, Khang đã khựng lại: mùi cũ kỹ, mùi gỗ ẩm và bụi, mùi gì đó không gọi tên được… khiến tim nhói lên một nhịp. Có lẽ vì ở đây quá trống. Quá lạnh. Quá… giống một phần trong lòng Long mà cậu chưa từng được bước vào.
Long đặt một cái khăn vải cũ lên bàn, chỉ nhẹ vào chậu nhựa phía góc:
"Muốn rửa vết thương thì tự lo đi."
Rồi quay đi, lảo đảo bước vào bếp.
Tay vẫn chảy máu. Từng giọt nhỏ xuống nền xi măng loang lổ. Nhưng anh không rên, không chửi, không lấy gì lau. Chỉ là dáng người ấy – gầy và thẳng, như thể từng vết thương đã trở thành một phần đời rồi, không đáng để quan tâm nữa.
Khang nhìn theo, ngồi tựa đầu giường, không cử động. Một phần vì đau. Một phần… vì cảm thấy như thể mình vừa được bước chân vào một căn phòng kín đáo nhất trong lòng người kia.
Im lặng được vài phút, cậu lên tiếng:
"Sao lúc trước anh xưng với em là ‘tôi – cậu’ mà giờ chuyển sang ‘mày – tao’ vậy?"
Long đang cắm cúi lấy nồi, dừng tay một chút. Không quay lại, anh chỉ đáp khẽ:
"Thích."
Một chữ. Gọn. Lạnh. Nhưng trong không khí đặc quánh này… lại như có gì vừa tan ra, nhỏ xuống như máu từ kẽ tay anh vậy – từng giọt, không cần ai thấy, cũng không cần ai lau. Chỉ cần… có ai ở đó là được rồi.
Khang còn chưa kịp rửa vết thương, chưa kịp đặt lại chân xuống nền nhà cho bớt nhói thì Long đã quay lại. Tay anh vẫn ướt máu, chảy thành vệt loang xuống cườm tay áo, nhưng ánh mắt thì không dính chút thương tích nào – lạnh, sâu và thẳng như vừa bước ra từ đêm tối.
"Mày không muốn bị đuổi thì ngồi yên ở đó. Nghe chưa, nhóc?"
Giọng không to. Không gằn. Nhưng đủ để Khang thấy sống lưng mình lạnh xuống một đốt. Không phải sợ. Mà là… một thứ cảm giác kỳ lạ, như thể người đối diện vừa dựng lên một ranh giới, mà nếu vượt qua – cậu sẽ không còn cửa quay lại.
Trong mắt Long không có giận dữ. Cũng không có dịu dàng. Chỉ có một thứ: kiệt sức. Một sự kiệt sức nhấn chìm mọi cảm xúc khác, khiến người đối diện phải im bặt.
Không phải vì vết thương. Không phải vì cơn đau trên tay hay cú cõng mệt nhoài từ bãi đá về đến đây.
Mà là vì một người lạ.
Một thằng nhóc dư thừa, mặt mũi tái xanh, chân sưng tím, cứng đầu cứng cổ, còn không chịu nghe lời khi đã té toạc giữa bãi hoang.
Một thằng nhóc… mà đáng lẽ anh không nên quan tâm.
Khang im. Không cãi. Cũng không phản ứng như mọi khi. Đôi mắt cậu chỉ dõi theo dáng Long bước tới bếp, rút một cái nồi sứt tay cũ kỹ, châm nước – tay còn đau đến mức bật nắp khó khăn nhưng vẫn cố làm một cách lặng lẽ, thành thục.
Gió biển ngoài kia vẫn rì rào. Qua vách mỏng, tiếng sóng vỗ nghe như một cuộc thì thầm từ xa xưa lắm.
Căn nhà im ắng. Bụi bay lơ lửng trong ánh sáng cuối ngày hắt qua khe cửa gỗ.
Và trong cái khoảng lặng ấy – giữa mùi máu, mùi gió biển và mùi cháy sém từ góc bếp – một điều gì đó rất lạ, rất khó gọi tên… đang bắt đầu nhen lên, như than hồng trong một tổ chim bị bỏ quên.
Không hẳn là dịu dàng. Nhưng cũng không còn lạnh lẽo hoàn toàn.
Một mệnh lệnh đầu tiên – được thốt ra không vì ghét, mà vì không biết quan tâm bằng cách nào khác.
Ooooo
Oh hohohoho
Viết mà sóttt 2 quó lỡ viết 2 bị thương hơi nặng ^^
Mà hoiiii 2 người gặp nhau là t vuii r:)
Chúc các mom một đời an an lạc lạc hé hé hé hé hé 🔥🔥🔥🔥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro