Chương 56
Chiều hôm đó, nắng đổ xuống phố bằng những vệt ánh sáng mềm mỏng như lụa. Hai người đi bộ ra chợ gần nhà, không quá đông, không quá ồn – chỉ có tiếng rao quen thuộc và mùi thơm của hoa quả, bánh trái quyện trong gió. Khang đi trước một chút, tay lật lật tờ danh sách nhỏ viết vội trên giấy nhớ. Long đi phía sau, mắt dõi theo từng bước của cậu, như thói quen chẳng mấy khi thừa nhận.
Họ ghé vào một quầy hàng bán trà, bánh và những món quà nhỏ xinh. Bà chủ tiệm tuổi trung niên, thấy hai người trẻ đứng cạnh nhau chọn lựa, thì cười cười hỏi một câu quen thuộc:
"Đi đám cưới hả? Khi nào tới lượt tụi con đây?"
Câu hỏi nhẹ hều như tiếng gió. Nhưng lại khiến Khang đứng khựng lại mất một nhịp.
Long cười, cúi đầu, không trả lời. Anh quen rồi. Người ta hay nói vậy. Nhất là mùa này – mùa của hoa cưới, mùa của ảnh cưới phơi ngoài tiệm rửa hình, mùa của những bàn tay nắm nhau trong lễ đường. Mùa mà người ta dễ nghĩ về hai chữ "đến lượt".
Khang thì đỏ bừng mặt. Tai cũng nóng ran. Cậu cúi thấp đầu hơn, lặng lẽ chọn lấy gói trà ô long, rồi mượn cớ chăm chú đọc nhãn hiệu để che đi ánh mắt bối rối.
Ra khỏi hàng, trời bắt đầu dịu nắng. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi lá cây và vị cuối hè ngòn ngọt.
Long đi bên cạnh, bước chậm lại.
"Nếu có người hỏi nữa… em sẽ trả lời sao?" – Anh hỏi, giọng bình thản, như đang nói về món trà vừa mua. Nhưng ánh mắt lại liếc sang, nghiêng nghiêng theo kiểu người biết rõ điều mình đang chờ.
Khang im vài giây, không trả lời ngay.
Đi thêm vài bước, rồi cậu nói:
"Nếu người hỏi là… người em thích, chắc em sẽ trả lời thẳng: 'Chờ em xíu, em cũng muốn.'"
Câu nói đơn giản, không hoa mỹ. Nhưng như viên sỏi ném vào mặt hồ đang yên. Tạo ra những gợn sóng âm ỉ.
Long im.
Một khoảng lặng ngắn, rất ngắn. Rồi anh chép miệng:
"Vậy thôi tao khỏi hỏi."
Khang giật mình quay sang:
"Sao vậy?"
Long không nhìn, vẫn bước về phía trước. Nhưng miệng khẽ cong lên, như đang giấu một nụ cười có từ lâu lắm rồi.
" Tại tao cũng muốn."
Khang đứng khựng lại.
Một nhịp.
Hai nhịp.
Rồi cậu bật cười, bật thành tiếng – âm thanh trong veo vang giữa phố. Long cũng không kìm được, quay lại nhìn, ánh mắt nhu hòa một cách lạ lẫm. Không ai nói gì thêm. Nhưng nụ cười của hai người kéo dài mãi, như vừa cùng nghe thấy tiếng gì đó khẽ khàng bật mầm trong lòng.
Có thể là một chồi non. Cũng có thể là một lời hứa không thành tiếng.
Chỉ biết là, mùa cưới năm nay… tự nhiên đẹp lạ thường.
Tối, trong gian bếp nhỏ xíu chỉ vừa đủ một bộ bàn ăn và hai cái ghế, Khang đem thiệp cưới ra đọc lại lần nữa.
Cậu trải nó trên mặt bàn gỗ cũ đã mòn màu theo năm tháng, dùng đầu ngón tay mân mê từng góc giấy.
Giấy dày, màu ngà nhẹ, chữ in rõ ràng, nét mực thơm mùi mới.
Ở góc trái có dòng chữ viết tay rất nắn nót:
"Xin hãy đến chung vui cùng tụi mình, nếu có thể – mặc đồ trắng be để hợp tông nha!"
Khang ngồi đó, nhìn mãi, lòng như bị ai gõ nhè nhẹ từng nhịp.
Cưới hỏi… một ngày vui… một ngày mà người ta sẽ đến cùng nhau.
Không biết đến bao giờ, cậu mới có một tấm thiệp như vậy, với tên mình ở bên cạnh ai đó mà cậu thương?
Long vừa đi ngang qua, giọng tỉnh bơ như thường ngày:
"Vậy mai em giặt đồ trắng đi. Tao không có đồ be."
Khang quay qua nhìn anh, rồi mỉm cười rất khẽ, như thể câu nói kia chạm đúng một thứ gì đó dịu dàng trong lòng.
"Anh mặc gì cũng được. Miễn đừng mặc nặng mài nhẹ là được."
Long nheo mắt, bật cười thành tiếng:
"Lý sự, em thiệt là."
Câu nói nghe quen thuộc. Nhưng giờ đây, trong tiếng cười đó có gì đó ấm hơn.
Cái kiểu mà người ta không chỉ cười vì một câu đùa, mà vì… đang hạnh phúc.
Khang không đáp. Nhưng ánh mắt cậu, ừ thì, sáng hơn cả ngọn đèn dầu đang le lói trên bàn.
Một chút ngập ngừng. Rồi cậu nhăn mày:
"Mà… anh em là anh em, mày tao là mày tao. Tự nhiên… tao em. Anh có nhiều cách xưng hô lạ ghê."
Câu nói nghe như trách, mà cũng như giỡn.
Khang bĩu môi nhìn Long, rõ ràng là không giận gì. Nhưng trong đôi mắt có gì đó đang chờ – như chờ một lời trấn an, một lời hứa, hoặc ít nhất… là một dấu hiệu rằng mình quan trọng.
Long không nói gì thêm.
Anh chỉ bước tới, vòng tay ôm lấy Khang từ phía sau – nhẹ như sương, ấm như một lớp chăn mỏng giữa đêm mưa.
Khang giật mình, chưa kịp phản ứng, thì giọng Long đã vang lên sát bên tai – chậm rãi và dịu dàng:
"Anh biết nghe nó kì… Tao, anh, em… lộn xộn tùm lum. Nhưng bây giờ… anh sẽ sửa từng chút một. Anh sẽ cố làm em vui. Nên em đừng giận tao nha."
Tiếng thì thầm nhỏ thôi, mà tim Khang như bị bóp nhẹ.
Cậu im một lúc rất lâu. Đôi tay chạm nhẹ lên bàn tay Long đang siết quanh eo mình.
Lòng ngổn ngang.
Vui đó. Nhưng cũng lo.
Vì cậu biết rõ, Long không phải người dễ mở lòng. Vậy mà bây giờ, anh đang cố… chỉ vì cậu.
Khang dựa đầu nhẹ vào vai Long, giọng nhỏ như làn hơi:
"Em không giận anh đâu. Em chỉ… chưa quen. Mà… thật ra em cũng vui lắm."
Cậu ngừng một chút, rồi cười khe khẽ, như đang thú nhận một điều gì đó đáng yêu lắm:
"Vì cái ôm hồi nãy… em ước nó lâu hơn một chút nữa."
Long siết chặt vòng tay, rúc vào hõm cổ cậu, thì thầm:
"Vậy anh ôm thêm lần nữa, lâu hơn chút nữa nha… cho quen."
Trước khi đi ngủ, Long đứng ngoài hiên.
Mặt trăng đêm nay là một vầng khuyết mảnh cong, lơ lửng giữa trời như một nét vẽ bị bỏ dở. Ánh sáng bạc hắt lên gò má anh, in bóng lên mái tóc đã rối vì gió. Cả khu hiên trước nhà tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kẽo kẹt từ xa vọng lại như thì thầm.
Không biết anh đã đứng đó bao lâu. Có thể từ lúc trời mới chạng vạng. Cũng có thể lâu hơn. Đủ để hơi sương đọng lên vạt áo. Đủ để những suy nghĩ chưa kịp gọi tên kịp thấm sâu vào ánh mắt vẫn dõi về phía xa.
Một bước chân khẽ vang lên trên nền gạch. Khang.
Cậu bước ra rất nhẹ. Đứng cạnh anh, chỉ vậy. Không chen tiếng. Không làm phiền.
Bàn tay vô thức đặt lên lan can gỗ đã cũ. Vài mảnh sơn bong tróc dưới ngón tay, thô ráp và thật. Gió đêm lùa qua, mát lạnh. Chạm lên làn da cậu rồi thổi qua khoảng giữa hai người – vừa đủ để biết còn khoảng cách, cũng vừa đủ để hiểu có một thứ gì đó đang dần xích lại.
"Anh Long…" – Khang gọi, nhỏ như sợ phá vỡ đêm yên.
"Hửm?"
"Nếu sau này… em có viết sách, chắc nhân vật nam chính đầu tiên sẽ giống anh lắm."
Long khẽ liếc sang cậu, ánh nhìn không rõ là ngạc nhiên hay chỉ đang đợi nghe tiếp.
"Gì cũng giống?" – Anh hỏi, giọng trầm, không đẩy cao tông như những người khác, nhưng đủ để khiến tim người nghe rung lên.
"Ừ. Cũng trầm. Cũng ít nói. Cũng hay làm ra vẻ không quan tâm… nhưng thật ra nhớ từng chuyện nhỏ."
Gió lại lướt qua, lùa vào mái tóc Khang. Mắt cậu nhìn thẳng về phía trước – nơi những vì sao lấp lánh đang dàn hàng trên nền trời đêm. Mỗi lần gió thổi, cậu cảm giác như mình đang đứng giữa một thước phim cũ, mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo, chỉ còn giọng Long là rõ hơn tất cả.
"Vậy thì… cho nó một kết thúc vui nha."
Khang khẽ xoay người, ánh mắt cậu sáng lên trong thoáng chốc. Như một đứa trẻ phát hiện mình vừa được tin vào một điều từng tưởng quá xa.
"Em sẽ viết giống mình. Tên truyện sẽ là... 'Nguyện ước dưới ánh sao trời'."
Long im lặng một lúc. Rồi chậm rãi hỏi, như một lời gợi nhắc:
"Tại sao lại là 'Nguyện ước dưới ánh sao trời'?"
Khang cười. Nụ cười không phải để giỡn chơi. Mà là thứ gì đó dịu dàng hơn, thật hơn. Như một mảnh hồi ức nhỏ vừa khẽ rơi xuống.
"Thì… tại lần nào anh với em ở gần nhau… trời cũng đầy sao."
Giọng cậu nhẹ như hơi thở, nhưng vững như một lời đã chắc trong lòng từ rất lâu.
"Và… em có một nguyện ước gửi sao trời. Một lần. Hai lần. Rồi thành thói quen. Cứ mỗi lần đi cạnh anh, em lại muốn ước gì đó, như để giữ khoảnh khắc này lâu thêm chút nữa."
Long nhìn cậu. Đôi mắt anh, như phản chiếu ánh trăng lẫn sao.
"Và còn nữa… lần đầu anh thổ lộ… cũng là một đêm sao. Trên phiến đá to bên bờ biển. Gió thì mạnh. Sóng thì vỗ. Mà giọng anh nói… em vẫn nhớ."
Khang không cần phải nhấn mạnh điều gì. Cậu chỉ kể lại. Như đang lật lại một trang giấy đã nhàu, nhưng vẫn giữ được nét mực đầu tiên.
Long không trả lời. Cũng không gật. Chỉ yên lặng. Nhưng yên lặng ấy không lạnh lẽo.
Anh chỉ nhích tay sang một chút.
Không chạm vào tay Khang. Không siết. Không kéo.
Chỉ là… gần hơn. Đủ để nếu Khang bất giác duỗi tay ra, chỉ cần một cú nghiêng ngón nhẹ, là có thể chạm.
Nhưng cậu không làm vậy.
Cậu đứng yên. Mắt vẫn nhìn sao. Lòng vẫn nghe tiếng gió. Nhưng tim… thì đang lặng lẽ cựa quậy.
Vì cậu biết.
Có một người, dù chẳng nói lời yêu ồn ào. Dù chẳng vội nắm lấy tay. Nhưng vẫn ở đó. Luôn luôn ở đó. Lặng thinh mà gần gũi.
Một người đang tiến lại gần – từng chút một – không vội, nhưng không dừng.
Bầu trời trên cao như được ai rắc kim tuyến. Hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trải dài. Có ngôi rực rỡ. Có ngôi mờ nhòe. Nhưng tất cả đều tỏa sáng.
Trái tim Khang lúc này cũng vậy. Không rực rỡ. Không chói lòa. Chỉ âm ấm. Chỉ nhẹ nhàng.
Nhưng thật. Và đủ đầy.
Cậu không ước gì thêm.
Vì có lẽ... đôi khi, thứ hạnh phúc nhất không nằm trong điều được nói ra, mà ở chỗ… người ta vẫn chọn đứng cạnh nhau, dù chẳng hứa hẹn gì.
Dưới ánh sao trời.
Và những nguyện ước thầm thì – không cần bay đi đâu xa – vì đã được nghe rồi.
Ba ngày sau....
Biển hôm ấy không ồn ào. Từng đợt sóng vỗ nhẹ lên bờ cát, dịu dàng như một lời chúc phúc. Gió mang theo hương muối mằn mặn, thổi nhè nhẹ qua hàng phi lao. Trời cao, xanh đến mức khiến người ta quên mất từng có những ngày mây đen.
Bãi cỏ ven biển – nơi cách đây nhiều năm từng in dấu chân của một nhóm sinh viên đi thực địa, từng là chốn lưu giữ những kỷ niệm ngây ngô, từng có tiếng cười khúc khích xen giữa nắng và gió – nay đã khoác lên mình diện mạo mới. Một lễ đường ngoài trời mộc mạc được dựng lên bằng dây thừng thắt nút, những bó cúc trắng gài khéo léo vào từng khung tre, lồng đèn vải nhẹ đung đưa theo gió, và len lỏi đâu đó là màu tím dịu của hoa sim – loài hoa tượng trưng cho tình yêu thủy chung nơi đất trời Tây Nam.
Tiếng nhạc du dương vang lên từ chiếc loa nhỏ giấu sau lùm cây. Là một bản tình ca cổ, nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. Mọi người đứng dậy, hướng mắt về phía lối đi giữa hai hàng ghế.
Minh Kiên đã đứng sẵn nơi cuối lối đi, khoác trên mình bộ vest màu kem nhã nhặn, áo sơ mi trắng ủi phẳng, cà vạt xanh nhạt như vệt sóng. Tay anh khẽ run, mắt ngân ngấn nước, sống lưng thẳng tắp như cố gắng giữ mình thật bình tĩnh – nhưng đôi môi cứ mãi mím lại, không che giấu được xúc động đang trào lên.
Và rồi… cô dâu của anh xuất hiện.
Phương Trang bước ra, khoan thai như gió lướt trên mặt biển. Tà váy cưới trắng ôm vừa vặn phần eo, xòe nhẹ từ hông xuống chân, đuôi váy dài phủ nhẹ lên mặt cát, để lại vệt sóng vải như dải ngân hà. Vạt voan mỏng nhẹ phủ hờ lên tóc, được điểm xuyến bằng những đóa baby trắng, khiến cô như bước ra từ tranh. Trên tay là bó hoa cúc tím xen với vài cành lavender – đơn sơ mà đầy thơ mộng.
Ánh nắng chiều rọi xuống làm mọi thứ lấp lánh như được rắc kim tuyến. Nhưng không gì có thể lấp lánh hơn đôi mắt cô dâu khi nhìn thấy chú rể.
Minh Kiên đưa tay về phía cô, một động tác quen thuộc nhưng hôm nay đầy thiêng liêng. Trang không ngần ngại, bước tới nắm lấy. Họ nắm tay nhau – như đã từng nắm – chỉ là hôm nay… là mãi mãi.
Họ trao nhẫn. Mọi người vỗ tay. Có người cười, có người lau nước mắt.
Minh Kiên nhìn người con gái trước mặt, giọng run lên khi nói:
"Trang, em là người bạn thân – rồi thành người bạn đời… mà anh không dám mơ tới. Cảm ơn vì đã đến đây, và chọn ở lại. Anh yêu em."
Trang bật cười, nhưng giọt nước mắt vẫn rơi. Không phải vì buồn. Mà vì hạnh phúc ấy… quá đầy. Cô khẽ siết tay anh, rồi trả lời bằng chất giọng nhỏ nhẹ, quen thuộc:
"Vì anh là nơi em thấy mình yên nhất."
Không cần thêm lời nào nữa.
Bởi tất cả những gì hai người cần… đã nằm trong ánh mắt nhìn nhau.
Gió vẫn thổi, sóng vẫn vỗ, trời vẫn xanh – như chưa từng có biến cố nào từng xảy ra. Như thể Mũi Nai cũng mỉm cười.
Và ở nơi đó, giữa biển và trời, giữa tiếng vỗ tay và hương hoa, giữa khoảnh khắc mong manh và vĩnh cửu – một tình yêu đã được thừa nhận.
Không phô trương.
Không lộng lẫy.
Chỉ là… đúng người. Và đúng lúc.
"Anh tưởng em sẽ khóc khi thấy người ta cưới trước."
Long ghé sát, giọng trêu chọc lẫn dịu dàng như làn gió mặn thổi ngang má.
Khang chống cằm, mắt vẫn dõi về phía sân lễ đường – nơi cặp vợ chồng son đang tay trong tay rạng rỡ dưới ráng chiều ấm. Một khoảng lặng lướt qua ánh mắt cậu, rồi Khang cười nhẹ, như giấu đi cái cay nơi khóe mi:
"Em không cần cưới trước. Chỉ cần... cưới người em thương."
Long không nói gì. Nhưng bàn tay anh, dưới lớp khăn trải bàn trắng, từ tốn siết lấy tay cậu. Sự lặng im đó không lạnh lùng. Nó là một lời hứa không cần thốt ra. Là ánh mắt dịu dàng lấp lánh như trời biển Mũi Nai đang chạm vào nhau sau một ngày dài.
Xa xa, Thầy Hiếu vụng về chỉnh cổ áo cho Phúc Hậu. Vạt áo sơ mi trắng cứ lộn xộn mãi không thẳng. Hậu lườm nhẹ:
"Thầy đừng có căng thẳng vậy, mình chỉ là khách mà."
Nhưng Hiếu vẫn xoa nhẹ gò má ửng hồng của người yêu, nhỏ giọng như sợ gió nghe được:
"Khách... của người quan trọng thì cũng phải chỉn chu."
Giọng anh vẫn mơ màng, nhưng ánh nhìn thì lại rất rõ ràng – như đang dặn lòng không được buông lơi hạnh phúc vừa chạm tay.
Cách đó không xa, giữa đám bàn ghế dựng tạm, Thành An, cầm miếng bánh kem dâu ăn ngấu nghiến. Cạnh cậu là Minh Hiếu – mặt vẫn lạnh như ngày đầu tiên gặp nhau, nhưng tay thì ngoan ngoãn đan lấy tay An. Không một khắc buông.
"An, em có yêu anh không?"
Minh Hiếu hỏi, mặt không biểu cảm nhưng mắt thì chờ mong như trẻ nhỏ canh mưa để thả thuyền giấy.
An nhai xong miếng cuối cùng, liếm nhẹ kem dính môi, rồi liếc ngang:
"Hông yêu là tui cho anh đi Pháp luôn rồi. Hỏi gì kì ghê."
Minh Hiếu bật cười – tiếng cười không lớn, nhưng làm khóe miệng giãn ra rất thật. Anh cúi đầu, hôn nhanh vào má cậu người yêu có đôi má phúng phính như bánh mochi mới bóc lớp vỏ gạo.
An đỏ mặt, vả nhẹ vào mặt anh một cái, miệng lầm bầm:
"Nhây à!"
Nhưng đôi mắt thì long lanh như đang nở hoa. Tim trong ngực thì đang đánh nhịp rộn ràng theo bản nhạc ngoài kia – nhưng có lẽ, rộn ràng hơn một chút.
Giữa khung cảnh biển chiều, giữa tiếng sóng vỗ, giữa những ánh mắt trao nhau như đã nhận ra nhau từ bao kiếp, không ai lên tiếng, nhưng ai cũng biết:
Họ đều đã tìm thấy người sẽ ngồi cạnh mình trong buổi tiệc cuối đời.
Người không cần hỏi cũng biết mình muốn gì.
Người mà tay vừa chạm là tim đã thôi không cần giấu.
Bữa tiệc nhỏ bên biển chiều vẫn rộn ràng với tiếng nhạc acoustic mộc mạc. Mùi bánh nướng len vào không khí, tan trong hương muối biển dịu nhẹ và ánh nắng cam nhạt cuối ngày. Những bàn tiệc phủ vải trắng lốm đốm cánh hoa giấy rơi, tạo nên khung cảnh vừa thân mật vừa như mộng.
Ở góc quán cà phê di động – chiếc xe tải cũ được cải tạo lại, treo những dải đèn vàng lấp lánh như sao trời bị kéo xuống trần thế – một người xuất hiện làm vài ánh mắt ngạc nhiên quay về cùng lúc.
Bảo Quỳnh mặc váy trắng dài, tóc búi thấp, bước qua dãy bàn đầy nắng, hướng thẳng đến người đàn ông đang pha chế sau xe – một chủ quán cà phê mang dáng vẻ Đà Lạt điển hình, trầm và dị, với đôi mắt nâu luôn lấp lánh vẻ lặng yên của người từng yêu rất lâu.
Khang – lúc ấy đang ngồi cùng Long, tay cầm ly soda dâu – khựng lại vài giây khi nhìn thấy Quỳnh. Nhận ra. Nhưng không lên tiếng. Chỉ đưa mắt dõi theo, như thể giữa buổi tiệc biển lại mở ra một khung cảnh khác – khung cảnh dành riêng cho hai người họ, nơi không ai khác được chen vào.
Quỳnh tiến lại gần, nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ khoảnh khắc vừa mới tái sinh.
"Anh nghĩ sao về mấy người tin vào nguyện ước dưới sao trời?"
Câu hỏi bật ra dịu như gió lùa qua tán thông già. Không thừa. Không thiếu. Chỉ vừa đủ để khiến người đối diện phải dừng tay lau ly.
Người đàn ông quay sang, chậm rãi nhìn cô – ánh mắt ấy không gợn chút ngạc nhiên nào. Như thể... vẫn luôn chờ cô xuất hiện ở nơi này, trong khung cảnh này, với dáng vẻ này.
"Anh từng không tin."
Giọng anh trầm, pha chút nắng chiều, pha chút nhung của những năm tháng cũ.
"Nhưng từ khi em bước vào... anh thấy mọi thứ đều có thể."
Bảo Quỳnh không trả lời ngay. Cô cúi đầu, nụ cười khẽ hiện trên môi – không phải kiểu vui cười xã giao, mà là nụ cười đã chín sau nhiều năm không gặp, nụ cười của một người từng rất đau nhưng vẫn chọn thứ tha.
Rồi cô ngẩng lên, tay khẽ đặt lên tay anh đang cầm ly thủy tinh còn đọng nước lạnh.
"Vậy thì tối nay, mình thử ước một điều, anh nhé?"
Bàn tay cô nhỏ, ngón tay gầy, nhưng cái nắm lại khiến người đàn ông bất giác siết tay lại – như người vừa tìm thấy chiếc chìa khóa cũ trong căn nhà tưởng đã mất.
Không ai nghe họ nói thêm gì nữa. Nhưng ánh nhìn họ trao nhau đủ để Khang nhắm mắt lại, cười khẽ, như hiểu:
Có những người... đến sau, nhưng lại đúng lúc.
Có những ước nguyện... không cần thành tiếng, chỉ cần hai người cùng ngửa mặt lên trời cùng lúc.
Vậy là đủ.
Và trong buổi tiệc ấy, dưới hàng dây đèn lấp lánh, trước tiếng sóng vỗ đều như thở nhẹ, một mối tình cũ không cần kết thúc, chỉ cần... bắt đầu lại.
Không có tiếng nhạc lớn. Không có pháo hoa.
Chỉ có một bầu trời đêm cao vời vợi, rực rỡ ánh sao.
Lặng lẽ, rộng lớn… như đang chứng kiến những người trẻ – sau bao mất mát, thương tổn, và những đoạn đường không tên – cuối cùng cũng tìm được nơi mình thuộc về.
Gió biển lướt qua da thịt như một cái ôm dịu dàng.
Cát dưới chân không lạnh, mà ấm, như đang giữ lại từng dấu vết của người từng bước qua.
Biển lặng. Mặt nước loang ánh trăng cong cong, chênh chao nhưng đẹp đến lặng người.
Họ đứng cạnh nhau, tạo thành một vòng tròn không hoàn hảo.
Nhưng chưa bao giờ có một hình dáng nào chứa đựng nhiều cảm xúc đến thế.
Không ai cười lớn. Không ai hô vang điều ước.
Chỉ có tay nắm tay.
Ánh mắt gặp nhau.
Và những trái tim, trong khoảnh khắc ấy, cùng đập một nhịp.
Lê Thượng Long đứng bên Phạm Bảo Khang.
Không còn lời yêu nào cần phải nói. Không còn hứa hẹn nào phải thốt ra.
Chỉ có cái nắm tay – chặt đến mức dường như muốn giữ lại tất cả những lần va vấp, để chúng không còn khiến họ rời xa nhau nữa.
Long từng khô khan. Khang từng quen giấu mình sau những cái cười nhẹ và những lời nói đùa.
Nhưng họ đã học được cách ở lại bên nhau. Không vì nghĩa vụ, không vì hoàn cảnh, mà vì tình yêu – đơn thuần và kiên định.
Minh Kiên và Phương Trang – vừa kết hôn, nhưng cách họ nhìn nhau không giống người mới bắt đầu.
Mà như hai linh hồn từng bỏ lỡ nhau, giờ mới kịp quay về cùng một nhịp.
Trang nói nhỏ, gần như chỉ đủ để Kiên nghe:
"Em ước, đến cuối đời, tụi mình vẫn có thể đứng bên nhau... mà không cần lý do."
Kiên mỉm cười, siết chặt tay cô:
"Không cần ước đâu. Chỉ cần em vẫn chọn anh mỗi ngày."
Thầy Hiếu đứng cạnh Phúc Hậu.
Người từng dẫn dắt, và người từng không dám nghĩ mình xứng đáng được yêu.
Thầy khẽ chạm vào mái tóc Hậu, bàn tay run lên như lần đầu chạm vào điều gì đó quá mong manh.
Hậu tựa vào vai người đàn ông ấy – từng là ánh sáng giữa thời tuổi trẻ hỗn độn – và nói khẽ:
"Em không ước điều gì cả. Vì em đã có điều quý giá nhất rồi."
Thầy cười. Nhẹ. Nhưng ánh mắt chứa đựng một sự tha thứ lớn lao – cho chính bản thân mình, sau bao năm từng nghĩ mình không đủ tốt để được hạnh phúc.
Minh Hiếu và Thành An, hai đứa trẻ ương bướng vừa cãi nhau suốt dọc đường.
Vậy mà giờ lại đứng cạnh nhau, lặng yên, như thể chẳng gì đã từng xảy ra.
An ngước nhìn trời, rồi quay sang:
"Thật ra em có ước."
"Ước gì?" – Minh Hiếu hỏi.
An cười nghiêng đầu:
"Ước sau này già rồi vẫn có thằng bên cạnh cãi nhau cho đỡ buồn."
Minh Hiếu véo nhẹ hông hắn, cười:
"Không cần ước. Anh sinh ra là để chọc em suốt đời."
Bảo Quỳnh ngồi dưới cát, tay nắm lon soda cùng anh chủ quán café.
Ngày cô rời Sài Gòn, bỏ lại mọi thứ để về Đà Lạt, cô từng nghĩ chỉ cần một nơi bình yên để tìm lại chính mình.
Không ngờ, lại tìm được một người – nhìn cô như cả thế giới.
"Em từng sợ yêu." – cô nói.
"Anh cũng vậy." – anh đáp.
Rồi cả hai cùng bật cười. Như thể… chính nỗi sợ ấy đã giúp họ hiểu rằng, khi trái tim còn đập, nghĩa là vẫn còn cơ hội để yêu lại, một cách dịu dàng hơn.
Và ở chính giữa tất cả, là Khang và Long.
Khang không lí lắc, không pha trò như thường ngày.
Cậu chỉ lặng im, ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Long hỏi:
"Khang, em đang nghĩ gì?"
Khang đáp, chậm rãi:
"Em đang nghĩ… mình từng cô đơn thế nào, từng đi qua bao ngày mỏi mệt, từng nghĩ sẽ chẳng ai thật lòng mà ở lại."
Cậu ngừng lại, rồi tiếp:
"Rồi em nghĩ về anh."
Long nhìn cậu. Ánh mắt anh dịu dàng như chưa từng thế.
"Và em ước gì?"
Khang mỉm cười:
"Ước... đêm nay không bao giờ kết thúc."
Long không nói gì.
Anh chỉ kéo Khang sát vào lòng, vùi mặt vào tóc cậu – như thể muốn ôm cả thế giới dịu dàng này lại, chỉ trong một khoảnh khắc.
Bầu trời đêm Mũi Nai… sáng hơn mọi nơi.
Không phải vì sao nhiều.
Mà vì lòng người không còn trốn tránh.
Ai cũng đã từng tổn thương.
Ai cũng đã từng tưởng mình chẳng thể yêu nữa.
Nhưng khi đứng bên người mình chọn, khi tay nắm tay không còn run rẩy…
Họ hiểu ra một điều:
Tình yêu không cần phải hoàn hảo.
Chỉ cần đúng người, đúng lúc.
Và được giữ gìn bằng tất cả sự can đảm trong tim.
Và rồi, họ cùng nhau… thầm nguyện ước, dưới ánh sao trời.
Ước cho tình yêu đủ mạnh mẽ để vượt qua những ngày giông gió.
Ước cho nỗi đau cũ chỉ là nền để điều tử tế được nở hoa.
Ước cho người bên cạnh – dù có ra sao – vẫn luôn là người ở lại.
Và ước rằng… nếu có kiếp sau, nếu có một thế giới khác, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau. Lần nữa. Và mãi mãi.
Đêm ấy, bầu trời nơi Mũi Nai – không phải đẹp vì thiên nhiên.
Mà vì nó là nơi những trái tim từng vụn vỡ đã chọn nhau… để bắt đầu lại.
Không phải cho một câu chuyện cổ tích.
Mà cho một cuộc đời rất thật.
Một đời có thương.
Có giận.
Có đau.
Nhưng quan trọng nhất… là có nhau.
Nguyện ước dưới ánh sao trời – không phải để xin điều gì.
Mà là để cảm ơn… vì đã đến được đây, cùng nhau.
Và lời nguyện ấy, trong tận cùng yên lặng, lại vang vọng mãi:
"Dù mai này có ra sao, dù thế giới có đổi thay bao lần…
Chúng ta – những con người bé nhỏ từng tổn thương – vẫn sẽ dũng cảm yêu."
Vì chỉ khi yêu…
Trái tim mới thật sự được sống.
Dưới bầu trời đầy sao đêm đó, họ đã chọn nhau.
Không vì cổ tích.
Mà để sống – một đời đáng sống.
Và nếu được ước một lần cuối cùng…
"Ước mơ lớn nhất của em không phải là điều gì vĩ đại…
Mà là, nếu có thể, em vẫn muốn đứng đây – nắm tay anh –
Dưới bầu trời đầy sao này."
---Hết---
Enddd rùiiiiii
Cho tui xin cảm nhận mấy member về cả câu truyện được khônggg
Tui nghĩ tui cần được nghe để có gì cải thiện sauu áaaa
Khuyết điểm ưu điểm cứ mạnh dạng nói iii nhaaa
Cam on moi nguoi da dong hanh cung con nho nay nha
Love u ♡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro