Hồi kết: Trở Về

Tiếng máy điện tâm đồ vang lên đều đều.
Ánh sáng trắng nhạt phủ xuống mí mắt nặng trĩu của Kiều.

Cậu tỉnh dậy… trên giường bệnh. Lồng ngực trống rỗng, tim vẫn đập nhưng linh hồn như thiếu đi một mảnh không tên.

Bác sĩ nói cậu vừa hôn mê hai năm sau tai nạn. Không ai nói về “Dương”. Không ai nhớ có người như thế. Không ai… trừ chính cậu.

Kiều gục đầu vào đầu gối, khóc.
Từng ký ức từ mười thế giới như gió thoảng – mờ nhòe như sương, nhưng cảm giác vẫn còn đó:

Sự ấm áp của một người luôn dang tay đón lấy cậu,
Những ánh mắt đầy yêu thương,
Và câu nói cuối cùng:
“Anh ở đâu cũng được. Miễn em còn sống.”

Một hôm, khi Kiều rời khỏi bệnh viện, cậu đi lạc vào ngôi đền bỏ hoang giữa rừng phong – nơi chẳng ai lui tới.

Ở đó có một đóa hoa trắng mọc đơn độc giữa nền đất nứt nẻ. Kiều ngồi xuống, chạm tay vào cánh hoa. Lạ thay…

Tim cậu nhói lên.
Mắt cậu rưng rưng, tay run run.
Và trong thoáng chốc… một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:

“Về rồi à?”

Kiều quay phắt lại — không có ai.
Chỉ có gió thổi, và bóng hình mờ nhòe của một người con trai, đứng dưới tán phong đỏ, miệng khẽ mỉm cười.

Kiều đưa tay ra.
Cậu biết không thể chạm tới. Nhưng cậu vẫn thì thầm:

“Anh đợi em nữa được không...?
Đợi đến khi em tìm thấy anh thật sự .
Em sẽ không quên. Dù chỉ là ảo ảnh.”

Một tuần sau.
Tại hành lang trường đại học – nơi Kiều bắt đầu lại cuộc sống…

Một người con trai lướt ngang qua, mái tóc đen rối nhẹ, ánh mắt sâu thẳm, và…
trên cổ tay trái của anh ta, có một vết sẹo hình chữ “K”.

Cả hai lướt qua nhau.
Nhưng rồi cùng quay lại.

“Chào… tôi thấy cậu quen lắm.
Mình gặp nhau rồi, phải không?”

Nụ cười đầu tiên nở trên môi Kiều sau hai năm dài.

Và đâu đó, giữa những cánh phong rơi…
một linh hồn mỉm cười rồi tan vào gió.
Không còn đau đớn. Không còn tiếc nuối.
Chỉ còn… tình yêu chưa bao giờ phai.

Cậu ấy tên là Dương.

Trùng hợp?
Trò đùa của định mệnh?
Hay… là phép màu của những lời nguyền máu từng chôn vùi linh hồn Kiều trong bóng tối?

Kiều không biết.
Chỉ biết khi Dương chìa tay ra, nụ cười trên môi cậu vẫn quen thuộc đến nao lòng:

“Mình làm bạn được không?”
“…Ừm, nếu cậu không ngại một kẻ hay mơ những điều chẳng ai tin.”

Họ bắt đầu lại.

Không máu me, không xuyên qua thời không, không nguyền rủa.
Chỉ là những buổi cùng nhau học nhóm,
Những chiều ngồi bên quán trà sữa nhỏ xíu,
Và đôi lần ánh mắt Kiều dừng lại trên Dương lâu hơn bình thường.

Dương hay cười,
Nhưng có gì đó trong nụ cười ấy… khiến Kiều cảm thấy rất đau lòng.

Một buổi hoàng hôn nọ, họ cùng nhau đến ngôi đền giữa rừng phong – nơi Kiều từng nghe giọng nói quen thuộc vọng về.

“Nơi này quen quá.”
Dương đứng lặng. Mắt nhìn vào không trung.
“Tôi thấy… hình như mình từng đến đây với một người quan trọng.”

Tim Kiều đập lỡ nhịp.

“Cậu tin vào… kiếp trước không?”
Dương nhìn sang, giọng nhẹ như cánh lá.
“Nếu có thật, tôi nghĩ tôi… từng rất yêu một người.”

Đêm đó, Kiều mơ.
Mơ thấy máu, tiếng cười điên dại, lời nguyện thề…
Và một thân hình đang gục dưới ánh trăng, nói câu cuối cùng:

“Em sống… là đủ rồi.”

Rồi tan biến.

Sáng hôm sau, trên cổ tay phải của Kiều, xuất hiện một vết máu hình bán nguyệt – giống hệt dấu ấn từ thế giới máu kia.

Cậu chạy đi tìm Dương.
Và lần đầu tiên… Dương khóc.

“Anh nhớ rồi…
Tất cả. Em. Anh. Những cái chết. Những yêu thương anh không dám giữ lại.”

“Anh… là anh của em thật sao?”

“Ừ. Và lần này, anh không để em đi nữa.”

Họ ôm nhau.
Giữa rừng phong đỏ cháy.
Không còn tiếng thét, không còn bóng quỷ.
Chỉ còn hai người – từ mười kiếp trước –
cuối cùng cũng tìm được nhau giữa đời thật.

Nụ cười không bao giờ tắt.
Và yêu thương này… sẽ không bao giờ rơi vào quên lãng nữa.

_End_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro