Thế giới thứ 10

Nguyện Ước Máu

Không còn những phòng bệnh rêu phong, không còn xác chết treo ngược trên trần nhà. Lần này, Dương tỉnh dậy trong một ngôi miếu cổ giữa rừng sâu – xung quanh là rừng phong đỏ như máu, lá rơi không ngớt, từng chiếc như lời nguyền lặng lẽ.

Trong miếu, một tấm bia đá khắc dòng chữ:

> “Người nguyện máu, kẻ giữ sinh.
Một khi ước, trái tim tan thành oán.”

Bên cạnh bia đá, là một cỗ quan tài gỗ đỏ, bên trong có dấu tay cào rách nắp gỗ, máu chảy xuống nền đất thành hình chữ: "Kiều".

---

Dương bước ra khỏi miếu, bắt đầu hành trình tìm lại nguyện ước máu. Mỗi bước chân anh đi, đất nứt ra, máu tuôn như suối. Những linh hồn không mặt bò sát sau lưng, rên rỉ từng câu:

> “Ngươi là kẻ phản bội ước nguyện…
Trả lại… trả lại hắn cho ta…”

Và rồi, giữa rừng máu, anh thấy Kiều – cậu ngồi trước cây phong lớn, gương mặt bình thản, đôi mắt đen không cảm xúc.

> “Dương, anh đã phá vỡ mọi thế giới chỉ để gặp em. Nhưng nếu em là thứ anh phải giết để thoát khỏi đây… thì sao?”

Dương lặng im. Trái tim anh siết chặt. Anh từng hứa:

> “Dù em là quái vật, là lời nguyền, là bóng ma – anh cũng ôm lấy.”
---

Bí mật hé mở:
Thế giới này là nơi Kiều từng nguyện ước máu, để cứu một người yêu đã chết – chính là Dương ở thế giới thật. Cái giá là… Kiều bị giam vào 10 thế giới, mãi mãi quên mất người mình yêu.

Và giờ, để phá vỡ lời nguyền – chỉ có hai cách:

1. Dương chết lần nữa, để Kiều được tự do.

2. Cả hai cùng quên nhau mãi mãi, để thế giới tan biến.

---

Dương tiến tới, ôm chặt Kiều, giọng khẽ run:

> “Anh không muốn em đau thêm nữa… Kiều à.
Nếu phải chết lần nữa, anh sẽ chết…
Nhưng nếu được chọn lại…
Anh vẫn sẽ yêu em, dù trăm lần… nghìn lần…
Dù máu có thấm hết đất trời.”

---

Kiều bật khóc. Máu rơi từ mắt cậu như mưa, nhỏ xuống cánh tay Dương.

> “Đồ ngốc… em cũng vậy.
Em từng ước được gặp anh lại…
Giờ có lẽ, em sẽ ước… được chết cùng anh.”

---

Lá phong rụng như lưỡi dao. Trời mưa máu. Quan tài mở ra lần nữa.

Hai thân xác… ôm nhau… nằm lại trong ngôi miếu.

Và nguyện ước máu… biến mất.

---

Tưởng như lời nguyền đã tan. Tưởng như cả hai được yên nghỉ. Nhưng…

Ngôi miếu máu bỗng vang lên tiếng cười của một giọng nữ quỷ dị.

“Ngọt ngào thật đấy… nhưng nguyện ước không bao giờ rẻ đến vậy.”

Trước mặt họ, nữ quỷ thủ hộ nguyện ước xuất hiện – là kẻ đã ban cho Kiều cơ hội cứu Dương năm xưa, bằng cách chia linh hồn cậu thành mười mảnh, lưu đày vào mười thế giới.

“Một trong hai người phải hoàn toàn biến mất khỏi mọi kiếp sống.
Mới đủ để chuộc lại nguyện ước máu.
Vậy ai sẽ chọn tan biến, còn ai sẽ sống tiếp?”

Dương bước lên, tay siết lấy tay Kiều.

“Tôi chọn biến mất.”

Kiều hoảng hốt: “Không! Anh đừng—!”

“Em đã hi sinh cả linh hồn vì anh.
Giờ đến lượt anh rồi, Kiều à…
Anh muốn em sống. Dù không còn nhớ anh, nhưng còn sống là còn hy vọng.”

Nữ quỷ đưa dao nghi lễ cho Dương.
Anh không do dự. Tay run nhẹ, mắt vẫn cười, anh nói với Kiều:

“Em từng gọi anh là ánh sáng…
Giờ anh muốn trở thành giấc mơ cuối cùng trong em, dù có nhạt dần.”

Lưỡi dao cắm vào tim Dương. Máu chảy ra không đỏ mà sáng rực ánh vàng – là linh hồn cuối cùng tan biến.

Kiều gào thét. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Cậu bị kéo ra khỏi thế giới nguyện ước, trở về với thế giới thật – nơi cậu  vừa tỉnh lại trên giường bệnh sau 2 năm hôn mê.

Không còn ai tên Dương. Không ai từng đến thăm anh. Không có hồ sơ nào về một người như thế cả.

Nhưng… mỗi lần mơ,
Kiều lại thấy một người con trai, dáng cao, ánh mắt cười hiền, nói khẽ:

“Anh yêu em. Nguyện ước máu… thành thật rồi.”

Và trên cổ tay Kiều, xuất hiện một vết sẹo đỏ hình chữ “D”, không ai biết nó từ đâu.

Tại một ngôi miếu cổ bị bỏ hoang giữa rừng phong,
một đóa hoa trắng mọc lên từ nền đất nhuốm máu.

Bên cạnh đó, một bóng người không rõ mặt ngồi nhìn, miệng lẩm bẩm:

“Miễn là em còn sống…
Anh ở đâu cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro