|Trác Cửu| Xà Yêu và Tân nương hiến tế

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/62962597/chapters/161238517#workskin

-----------------------------------------------

Khi Bạch Cửu mới đặt chân đến ngôi làng được gọi là "Thôn Hoa Xà" này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó tả. Nhất là chứng kiến cách dân làng nhìn mình bằng ánh mắt thập phần kỳ quái, y rụt rè dừng bước.

Những ánh nhìn đó là sao?

Bạch Cửu nuốt nước bọt, vô thức ngẩng đầu chạm vào chiếc chuông nhỏ đung đưa bên tai, đôi mắt nâu sẫm như thỏ nhỏ cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng bắt gặp ánh mắt của hai, ba dân làng đi ngang qua, Bạch Cửu không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Như thể bản thân là con mồi trong mắt kẻ đi săn.

"Đúng như Tiểu Trác ca nói, thôn này có điểm kỳ quái, thôn Hoa Xà... Nơi này không có rắn đấy chứ? Thôi bỏ đi, ít nhất ta cũng chuẩn bị lưu huỳnh... Hi vọng có tác dụng..." Bạch Cửu lẩm bẩm rất nhỏ.. Y xiết chặt dây đeo hộp đựng thuốc sau lưng. Nghĩ đến nhiệm vụ Tiểu Trác ca giao, y lấy hết can đảm, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng, bước thêm một bước về phía thôn, nhưng bước chân lại có chút cứng ngắc.

Đi khắp thôn một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được khách điếm trong thôn. Bước vào khách điếm, Bạch Cửu liền cảm thấy ánh nhìn kỳ lạ dán lên mình càng dày đặc hơn. Nhưng lúc y lén đảo mắt một vòng, lại chẳng hề phát hiện ra điều gì, vì vậy Bạch Cửu đành từ bỏ và tiếp tục đi vào trong.

"Quan khách trẻ tuổi cần gì?" Lúc này trong khách điếm có rất ít người, tiểu nhị thận trọng cúi người về phía trước.

"Cho ta một phòng, đa tạ." Bạch Cửu lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị, sau khi nhận bạc, tiểu nhị thuận theo tự nhiên dẫn Bạch Cửu lên phòng khách trên lầu.

Tiểu nhị hờ hững hỏi: "Người đến từ đâu vậy, thiếu niên?"

"Thành Thiên Đô." Bạch Cửu tựa hồ không có chút nào phòng bị, trực tiếp trả lời tiểu nhị, chớp mắt nhìn quanh, cũng không phát hiện trong khách điếm có gì khác thường. "Nơi này có phải xảy ra chuyện gì không?"

"Thì ra là người từ thành Thiên Đô đến. Quan khách thật may mắn khi đến đúng lúc. Khoảng thời gian này đúng là lễ hội của Xà Tiên chúng ta."

"Xà Tiên?" Thân thể Bạch Cửu không hiểu vì sao đột nhiên run rẩy, biểu tình trong nháy mắt mất khống chế, vội vàng nắm chặt dây đeo hộp thuốc, cố gắng làm cho vẻ mặt bình tĩnh hơn, nhưng tim vẫn đập loạn như trống dồn, giống như có chuyện gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.

"Đúng vậy, Xà Tiên chính là vị thần mà chúng ta tôn thờ ở đây, vẫn luôn là Xà Tiên bảo vệ chúng ta, nghe nói đây là giao ước giữa Xà Tiên và Vu Nộ đại sư từ ngàn năm trước." Lời nói của tiểu nhị y chang những gì Bạch Cửu được nghe trước đó, y gật đầu đáp lại.

Sau khi tiểu nhị rời đi, cửa phòng khách đóng lại, ánh mắt háo hức dị thường mà y cảm nhận được từ khi vào thôn đã hoàn toàn biến mất. Y thở phào nhẹ nhõm, từ từ nới lỏng dây đeo vai của hộp thuốc, tiện tay đặt hộp thuốc sang một bên.

Thoạt nhìn, căn phòng cũng bình thường như mọi phòng trọ khác. Bạch Cửu ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào lư hương ở góc phòng, khói trắng bốc lên nghi ngút. Y nghiêng đầu, không có luồng gió nào có thể thổi qua khung cửa sổ đóng chặt. Căn phòng bắt đầu tràn ngập một mùi hương kỳ lạ. Mùi này thoang thoảng, lúc đầu Bạch Cửu không hề nhận ra. Bây giờ phát hiện, Bạch Cửu vội vàng che miệng mũi lại - y vốn tinh thông dược lý, tuy còn trẻ, nhưng sao có thể không nhận ra mùi này là gì? Y quay người định ra khỏi phòng khách, nhưng cửa phòng đã bị tiểu nhị khóa từ bên ngoài từ lúc nào.

Không xong rồi!

Không biết Bạch Cửu đã hít vào bao nhiêu, đầu óc choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lư hương trong phòng đang tỏa ra từng làn khói trắng, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, căn phòng này không thể nghi ngờ là do tên tiểu nhị kia đặc biệt đưa đến!

Tại sao? Bạch Cửu lắc đầu, cắn chặt lưỡi. Cơn đau khiến y tỉnh táo hơn một chút. Y loạng choạng đi về phía hộp thuốc. Ngay khi y tìm thấy thứ mình muốn từ những lọ sứ có dán nhãn, một cây kim bạc nhỏ xíu đâm vào cổ y. Trong nháy mắt, Bạch Cửu đã ngất xỉu trên mặt đất trước khi y kịp hiểu ra lý do...

//

"Nhanh lên! Nhanh lên - không còn nhiều thì giờ nữa đâu!"

"Dâng tặng tiểu tử này cho Xà Tiên..."

...

Bạch Cửu trong cơn buồn ngủ chỉ mơ hồ nghe được một ít tiếng nói chuyện, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu nhưng vô ích, tim suýt nữa thì nhảy lên cổ họng.

"Tiểu Trác Ca..." Y lẩm bẩm, nhưng không thể cử động, y cảm giác được mình bị mấy người nâng lên, dọc theo đường đi va chạm không ít, nhưng suy nghĩ hỗn loạn khiến y không cách nào tập trung được dù chỉ một chút sức lực, rất nhanh thần trí lại lần nữa chìm dần vào hư vô.

Không biết qua bao lâu, tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc đột nhiên đánh thức Bạch Cửu. Y nhấc mí mắt nặng trĩu lên, chớp chớp đôi mắt đã sớm thích ứng với bóng tối, vô cùng đau nhức. Y hết sức hoang mang, muốn động đậy thân thể, lại phát hiện thân thể nặng nề đến mức không thể động. Y nâng mắt lên, muốn nhìn rõ ràng chuyện gì đang diễn ra, nhưng tầm mắt mờ mịt đều nhuốm sắc đỏ.

"......Đây là cái gì?"

Tác dụng của mê dược vẫn chưa hoàn toàn mất đi, y cảm thấy toàn thân suy yếu, lại lấy hết sức cắn đầu lưỡi, trong miệng thoang thoảng mùi gỉ sắt, y thử ngẩng đầu nhìn về phía trước, kinh hãi phát hiện mình bị một tấm khăn che mặt màu đỏ rực bao phủ, Bạch Cửu có thể đoán được mình đang ngồi trên kiệu.

Ánh mắt của y đảo qua đảo lại, rồi hạ xuống - thông qua khe hở dưới tấm màn che mặt, suy đoán của y đã được xác nhận. Y không chỉ ngồi trên kiệu, mà còn mặc một bộ hỉ phục tân nương màu đỏ tươi, tay chân bị trói chặt bằng dây gai. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa đung đưa của kiệu không thể sưởi ấm cơ thể y, đôi môi y hơi hé mở, đôi mắt run rẩy không tin nổi.

Bình thường bị hiểu nhầm thành tiểu cô nương đã tệ lắm rồi, giờ lại bị ép mặc váy cưới của tân nương. Lửa giận trong lòng Bạch Cửu phừng phừng cuộn lên.

Mê dược cuối cùng cũng hết tác dụng, thân thể cũng dần dần khôi phục lại sức lực, y chống người, xuyên qua tấm rèm voan nhìn ra ngoài kiệu, ngoại trừ một ít hình người, chỉ còn lại những hàng cây xanh tươi tốt, y mơ hồ cảm nhận được một chút hơi lạnh buốt giá.

"Chúng ta đi đâu đây?" Bạch Cửu nhíu mày, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng sau đó lại nghĩ đến điều gì đó, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh, tiếp tục nhắm mắt lại, miệng cầu khẩn không ngừng: "Tiểu Trác ca, Tiểu Trác ca, huynh phải đến nhanh..."

Chiếc kiệu ngừng rung, tiếng chiêng trống cũng im bặt, tiếp theo là tiếng nói chuyện của dân làng kèm theo tiếng bước chân vội vã.

Bạch Cửu căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không thể quan sát được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài kiệu, gió lạnh từ đâu tới bỗng thổi tung rèm cửa, Bạch Cửu mất khống chế mà bay ra khỏi kiệu...

"Oa!" Bạch Cửu ngã mạnh xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Gió thổi khiến tấm rèm lụa trắng nhẹ nhàng lướt qua gò má Bạch Cửu, sau đó từ giữa hai bàn tay bị trói của y trượt ra ngoài, một luồng yêu lực màu xanh lục nhấc tấm màn đỏ rực từ đỉnh đầu y lên, thả xuống đất, y vô thức nâng đôi mắt sáng ngời lên nhìn về phía trên.

——Đây không phải là khu rừng mà y ban đầu nhắm tới, mà là một hang động y chưa từng vào.

Phía sau tấm màn mỏng là một nam nhân cao lớn, tướng đứng tao nhã thẳng thớm, dưới chân nam nhân có mấy con rắn độc đang vươn mình, thè lưỡi ra, Bạch Cửu cẩn thận lui về sau vài bước, tránh tiếp xúc gần với rắn độc.

"Ôi, Tiểu Trác ca... Tiểu Trác ca..." Bạch Cửu nhẹ giọng, đôi mắt đỏ ngầu, mũi phớt hồng, tay chân bị trói chặt, khó khăn thoát khỏi sự xiềng xích, y phục trên người không khác gì hỉ phục mới mà các cô nương mặc trong lễ thành hôn, những chiếc chuông nhỏ bên hông và bên tai nhẹ nhàng va vào nhau khi y cố lùi về sau, phát ra những âm thanh giòn giã và rung động.

Bạch Cửu thực không muốn chết ở nơi lạnh lẽo này. Trước khi Bạch Cửu kịp nghĩ cách tháo dây gai, nam nhân đột nhiên đứng dậy khỏi chiếc ghế lục gỗ. Những con rắn độc quanh chân hắn phân tán khắp nơi, khiến Bạch Cửu phải cuộn tròn cơ thể lại.

"..."

Nam nhân kia dường như đang nói gì đó, nhưng Bạch Cửu vẫn còn cách xa, không nghe rõ, y khịt mũi, lén ngước đôi mắt sáng lên nhìn, bóng dáng nam nhân ẩn hiện sau tấm rèm mỏng kia có vẻ rất quen thuộc, nhưng y nhất thời không biết đã gặp ở đâu.

"Yêu quái!" Giọng Bạch Cửu run rẩy, mặc dù sợ hãi đến thế nào, vẫn lắp bắp cảnh cáo: "Ta khuyên ngươi mau thả ta ra, bằng không lát nữa khi Trác ca tới—"

Lời nói của Bạch Cửu chợt khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân đó, trái tim y như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Khuôn mặt nam nhân tái nhợt, những vết máu đỏ tươi khiến khuôn mặt thanh tú vô cùng soái khí kia trở nên đẹp đến mê hồn. Đôi môi hồng hào vốn có của hắn đã nhạt đi nhiều. Thanh trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất cùng một tiếng leng keng. Lục y sẫm màu của hắn có chút phóng khoáng, để lộ mảng lớn vảy rắn vàng trên da. Vài chiếc vòng tay rộng được quấn bằng xương rắn, làm cho dung mạo hắn trông cực kỳ hung dữ.

"Đệ trở về rồi..." Nam nhân kia trừng mắt nhìn Bạch Cửu, ngực phập phồng kịch liệt, khóe miệng vẽ lên một nụ cười điên cuồng hung tợn, ai nhìn vào cũng không khỏi rùng mình.

Bạch Cửu không để tâm tới những thứ này, thứ mà y phải bận lòng chính là khuôn mặt của nam nhân.

——Khuôn mặt giống hệt Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác ca...? Không, không đúng, ngươi không phải Tiểu Trác ca! Ngươi vì sao lại mang khuôn mặt của Tiểu Trác ca! Ngươi là ai?" Nói đến Trác Dực Thần, Bạch Cửu nhìn nam nhân trước mặt như đúc từ một khuôn với Trác Dực Thần, thậm chí quên mất bản thân rất sợ yêu quái "Hơn nữa, Tiểu Trác ca tuyệt đối sẽ không ăn mặc giống như ngươi!"

Nam nhân không hề tức giận, chỉ chăm chăm thu trọn thân ảnh Bạch Cửu vào đôi mắt đỏ thẫm.

Vừa bước ra một bước, gió thổi tung mái tóc Bạch Cửu, khiến chiếc chuông nhỏ bên tai Bạch Cửu vang lên leng keng. Bạch Cửu vô thức giơ tay cản gió, khi y buông tay xuống, hắn đã đi đến trước mặt Bạch Cửu: "Cuối cùng đệ cũng về bên ta..."

Hắn quỳ nửa người xuống, nhẹ nhàng xoa cổ Bạch Cửu như thể vừa giành lại được bảo vật mà mình đã trân trọng bấy lâu nay, đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy eo Bạch Cửu.

Bạch Cửu bị ôm chặt trong lòng, thân thể cứng đờ không dám nhúc nhích, ba đồng tiền lạnh lẽo mà [Trác Dực Thần] đeo bên tai thoáng lướt qua da thịt, trong cơn u mê, Bạch Cửu không biết lấy dũng khí từ đâu mà bỗng dưng cảm thấy có thể mặc cả với [Trác Dực Thần] này, người mà bản thân vốn không hề quen biết.

"Cái kia..." Bạch Cửu chớp chớp mắt, hai tay bị trói của y ấn vào bộ ngực trần của Trác Dực Thần, Y không nhịn được nín thở khi lòng bàn tay mềm mại chạm vào vảy rắn lạnh lẽo. Y từ nhỏ đã nhát gan, sợ nhất là yêu quái và rắn, y sẽ cố gắng giảm thiểu khả năng chạm vào rắn hết mức có thể, mặc dù xương rắn và máu rắn có thể dùng làm thuốc. "Ngươi, ngươi có thể thả ta đi trước không?"

[Trác Dực Thần] trên mặt lộ ra một tia hoang mang, cúi đầu nhìn Bạch Cửu trong lòng, nhưng không nhìn thấu được cảm xúc trong mắt y.

"Đừng rời xa ta..." [Trác Dực Thần] nâng mặt Bạch Cửu lên, gương mặt được dân làng đặc biệt biến thành dáng vẻ tân nương, nhìn đôi mắt sáng ngời như sao của y đang run lên không ngừng. Sau đó hắn cúi đầu áp vào trán Bạch Cửu, hơi thở hắn thở ra nhẹ tựa lông hồng rơi vào má Bạch Cửu giữa câu nói dang dở.

Lạnh thấu xương.

Nhớp nháp.

Khoảng cách hai người rút ngắn đến mức Bạch Cửu mơ hồ ngửi thấy mùi tanh nồng từ trên người Trác Dực Thần, y rất quen thuộc với mùi này, khuôn mặt tròn của y cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi giết người?"

[Trác Dực Thần] nghiêng đầu, im lặng.

Y không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, nhưng y không hiểu sao lại cảm thấy yêu quái có cùng khuôn mặt với Tiểu Trác ca này sẽ không làm hại y. Bạch Cửu lắc đầu.  Y cố gắng hết sức để gạt bỏ những suy nghĩ khó hiểu ra sau lưng - y không biết tên yêu này, vậy lấy gì dám chắc rằng hắn sẽ không tiễn y một bước quy tiên?

Bạch Cửu vội vàng cúi đầu lần nữa, may mắn là dân làng chỉ mặc hỉ phục lên trên y phục ban đầu của y, nếu không y tạm thời chẳng nghĩ ra được cách nào cứu mình.

Y cúi mắt nhìn xuống đôi bàn tay và đôi chân bị trói của mình, máu đã nhuốm đỏ sợi dây gai.

"Đệ bị thương." Vừa dứt lời, yêu lực màu xanh lục sẫm trên người [Trác Dực Thần] nhanh chóng quấn quanh tay chân Bạch Cửu, dễ dàng cắt đứt sợi dây gai trói chặt y, phục hồi làn da bị dây trói cọ xát. Ngón tay lạnh lẽo của [Trác Dực Thần] ôn nhu vuốt ve cổ tay y. Hắn hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên tia tàn khốc và giết chóc, nụ cười trên khóe miệng càng thêm âm trầm. "Là lũ phàm nhân ngu ngốc kia vốn nên trầu trời từ lâu rồi - để chúng sống đến bây giờ cũng là để đệ trở về. Đệ đã hứa với ta sẽ trở về, ta mới miễn cưỡng giữ mạng cho chúng."

"Ồ!" Mồ hôi lạnh túa ra từ trán, Bạch Cửu sợ hãi ngã về phía sau.

"Đừng khóc... đừng khóc... Bạch Cửu... đừng sợ ta..." Như thể hiểu được nỗi sợ hãi của Bạch Cửu, [Trác Dực Thần] cẩn thận lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Nhiệt độ cơ thể lạnh giá của xà yêu khiến toàn thân y run lên. Y không biết mình đang nghĩ gì, nhưng nước mắt y cứ lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống tay áo [Trác Dực Thần].

Nhân cơ hội hắn buông lỏng cảnh giác , Bạch Cửu thoát khỏi vòng tay [Trác Dực Thần] với đôi mắt đỏ hoe, vung Hoàn Linh Tán giấu trong tay áo về phía [Trác Dực Thần]. Phấn trắng tung tóe khắp nơi, [Trác Dực Thần] nghiêng đầu trong làn bụi phấn mờ mịt. Khi Bạch Cửu chuẩn bị quay người bỏ chạy, vai y bị giữ chặt. Hài tử hoảng hồn không che giấu nổi cảm xúc, mi tâm mở to hết cỡ.

"Sao có thể--" Âm tiết cuối cùng của giọng nói vỡ ra. Bạch Cửu giật giật khóe miệng nhìn [Trác Dực Thần] đang ở rất gần mình mà không có bất cứ phản ứng gì sau khi trúng Hoàn Linh Tán. [Trác Dực Thần] thậm chí còn không chớp mắt.

"... Đệ muốn giết ta?" [Trác Dực Thần] đột nhiên nở nụ cười tà ác, trái tim tưởng chừng đã an yên chấp nhận sự thật bấy lâu nay lại nhói lên đau đớn, sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tỏa đến tứ chi, hắn nhanh như cắt dùng một tay bóp chặt hai bên má Bạch Cửu, vô thức bật cười thành tiếng, "Đệ vừa trở về, việc đầu tiên làm chính là giết ta?"

Tiêu đời ta rồi!

Bạch Cửu buộc phải ngẩng đầu nhìn [Trác Diệc Thần] với vẻ mặt u ám.

"Thả đệ ấy ra!"

Chớp mắt một cái, Trác Dực Thần cầm Vân Quang kiếm hung hăng chém vào bàn tay đang giữ mặt Bạch Cửu của [Trác Dực Thần], lưỡi kiếm sắc bén chém đứt vài sợi tóc tuỳ tiện nằm rải rác trên ngực hắn.

Trông thấy khuôn mặt giống mình y đúc, Trác Dực Thần có chút sửng sốt, nhưng không còn thời gian để nghĩ thêm, rất nhanh liền chĩa thanh Vân Quang kiếm về phía [Trác Dực Thần].

"Trác ca, huynh đến rồi!" Ánh mắt Bạch Cửu sáng lên như vớ được vàng, để Trác Dực Thần nắm lấy cổ tay mình, kéo ra sau lưng, y ôm chặt cánh tay không cầm Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần, ngẩng đầu đem hết thảy mọi niềm vui trên thế gian dồn vào một ánh mắt dành cho Tiểu Trác ca.

"Tiểu bạch thỏ, chỉ thấy mỗi Tiểu Trác ca của ngươi thôi." Triệu Viễn Châu vẫn đứng bên cạnh Trác Dực Thần từ đầu bị Bạch Cửu hoàn toàn phớt lờ, ấn đường có chút xám xịt lại, vừa giận hờn vừa không quên trêu chọc Bạch Cửu đang dính chặt vào cánh tay Trác Dực Thần, khóe môi nở nụ cười, giơ tay gõ vào chiếc chuông nhỏ bên tai Bạch Cửu, giả vờ bất mãn.

"Tiểu Cửu, mau tới đây!"

Bạch Cửu mím môi trốn sau lưng Trác Dực Thần, lại bị Anh Lỗi kéo ra sau, đứng cùng Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã giương cung thủ thế. Có lẽ là vì trải qua chuyện kinh thiên động địa hơn ngày thường, Bạch Cửu cũng không từ chối tết tóc Anh Lỗi đưa cho.

Bùi Tư Tịnh thả dây cung, mũi tên bay sượt qua không trung, hướng thẳng vào tên yêu quái mang khuôn mặt của Trác Dực Thần. [Trác Dực Thần] thản nhiên né tránh, giơ ngón tay lên khẽ động một cái, luồng yêu lực xanh lục lập tức lao về phía Bùi Tư Tịnh, nhưng nhanh chóng bị Trác Dực Thần chặn lại.

Sức mạnh của Vân Quang Kiếm tăng lên rất nhiều sau khi tiếp nhận máu của Triệu Viễn Châu. Trác Dực Thần đâm vào [Trác Dực Thần] bằng Vân Quang Kiếm trong tay. [Trác Dực Thần] gần như nổi cơn thịnh nộ, hắn giơ lòng bàn tay lên khống chế Trác Dực Thần. Yêu lực xanh lục quấn quanh cổ Trác Dực Thần, nhưng lạ là yêu lực chỉ khống chế, không hề chạm vào da thịt Trác Dực Thần.

Ngỡ Trác Dực Thần bị thương, Bạch Cửu hấp tấp buông tay đang nắm quả cầu lông của Anh Lỗi ra, bực bội giải khai hỉ phục vừa vướng víu vừa nặng nề trên người, nhanh chân chạy về phía Trác Dực Thần, "——Tiểu Trác ca!"

"Bạch Cửu..." Không nghĩ ngợi gì thêm, [Trác Dực Thần] mở môi, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng vào bóng dáng Bạch Cửu lao về phía mình - mục tiêu của hắn vẫn luôn là Bạch Cửu.

Yêu lực màu đỏ của Triệu Viễn Châu bay tới xua tan yêu khí của [Trác Dực Thần], ngăn cản hắn lại gần Bạch Cửu. Tuy rằng hắn và Trác Dực Thần có cùng một khuôn mặt, nhưng phong thái lại rất khác biệt. Triệu Viễn Châu khẽ nhíu mày, ánh mắt mơ hồ rơi trên người [Trác Dực Thần], lại liếc mắt nhìn Trác Dực Thần, người bảo vệ Bạch Cửu ở phía sau, Trác Dực Thần liền hiểu ý, không bỏ lỡ cơ hội này, mũi Vân Quang kiếm xoay một vòng, đâm thẳng vào bụng của [Trác Dực Thần].

"Đồ khốn—cút ra!" Yêu lực xanh lục luôn quanh quẩn quanh hắn, lúc này bị Vân Quang kiếm đâm đả thương, bỗng nhiên tiêu tán ra xung quanh. Mọi người buộc phải lùi lại vài bước. [Trác Dực Thần] giơ tay ra, nhận thức quá mức hoang tưởng của hắn khiến hắn tin rằng chỉ cần làm như vậy, hắn có thể ôm trọn người thương mà bản thân đã đánh mất từ ​​lâu trở về trong vòng tay. Cái chết cùng sự đoàn tụ của hàng ngàn năm trước dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Mặc dù hàng ngàn năm đã trôi qua, ngay cả khi đây vẫn có thể là một giấc mơ, hắn cũng sẽ nguyện ý dùng mọi thứ còn sót lại để giữ được ái nhân và tìm lại được y. Nỗi đau xé lòng lan tỏa từ tận đáy lòng, hắn tuyệt vọng và ngạo mạn hét lên: "Trả Bạch Cửu—trả đệ ấy lại cho ta!"

Trả đệ ấy lại cho ta.

Trả đệ ấy lại cho ta...

Trả Bạch Cửu lại cho ta -

[Trác Dực Thần] siết chặt tay rồi lại buông lỏng, dù cố gắng đến đâu vẫn không nắm được một chút nào. Cảm xúc phức tạp quá mức xen lẫn những tâm tư thầm kín không thể bày tỏ liên tục trào ra ngoài.

Biểu cảm của hắn nghiêm nghị hơn bao giờ hết, khuôn mặt đẹp tới vô thực méo mó trong thoáng chốc vì bị cơn đau giày xéo, nhưng vảy rắn vàng lộ ra dưới cổ áo hắn lại phát ra ánh sáng vàng nhạt.

Triệu Viễn Châu đỡ Trác Dực Thần bị yêu lực đẩy lùi: "Tiểu bạch thỏ này không phải Bạch Cửu của ngươi."

[Trác Dực Thần] lạnh lùng nhìn Triệu Viễn Châu, tức giận tụ yêu lực dưới tay áo, nghiến răng quát: "Xàm ngôn! Y sao có thể không phải Bạch Cửu của ta?"

Bạch Cửu nắm chặt sợi dây chuông buộc ở đuôi tóc của Trác Dực Thần, nghe thấy tên mình, y thận trọng thò đầu ra từ phía sau anh như một chú thỏ nhỏ nhìn [Trác Dực Thần]. Khi hắn nhìn qua, y rụt đầu lại trong sự kinh ngạc, "Đại yêu, hắn bị sao vậy? Vân Quang kiếm dường như không có tác dụng gì với yêu quái đó..."

Thì ra đây không phải là Tiểu Trác ca của y, sao Tiểu Trác ca lại có thể nhìn y như vậy? Và Tiểu Trác ca cũng sẽ không bao giờ làm điều ác.

Triệu Viễn Châu nhướng mày, ý tứ sâu xa nhìn Bạch Cửu, khiến Bạch Cửu cảm thấy sợ hãi, lại trốn sau lưng Trác Dực Thần.

Bạch Cửu của hắn đang ở ngay trước mắt, tại sao Bạch Cửu lại không muốn quay về bên hắn? [Trác Dực Thần] ngơ ngác nhìn Bạch Cửu núp sau lưng Trác Dực Thần. Bạch Cửu lén liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như đang tránh né một con thú dữ...

"Bạch Cửu..." Hắn khàn giọng lẩm bẩm: "Đệ chỉ có thể là của ta... Bạch Cửu..."

Cơ thể hắn đột nhiên biến thành một luồng yêu lực xanh lục sẫm lao thẳng về phía mặt Trác Dực Thần, nhưng lại tiêu tán khi đến gần anh.

"Tiểu Trác ca! Huynh không sao chứ?" Bạch Cửu tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng đó không nhịn được hét lên, trái tim như nghẹn lại, y lo lắng kiểm tra cơ thể Trác Dực Thần từ trên xuống dưới, chỉ khi nhận được câu trả lời Trác Dực Thần không hề bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trác Dực Thần quay đầu nhìn Triệu Viễn Châu trầm tư suy tính gì đó, gã hiển nhiên biết yêu quái kia từ đâu tới.

Triệu Viễn Châu ngẩng cằm: "Hắn là rắn hoá hình."

"Thời cổ đại, có một loài thú mặt người thân rắn, có cánh, di chuyển như rắn, tiếng kêu như hét, có thể gây ra lũ lụt, gọi là Hoa Xà." Văn Tiêu hơi nhíu mày, do dự nói: "Nhưng Hoa Xà đã biến mất từ ​​mấy ngàn năm trước, ngay khi vị cổ thần cuối cùng ngã xuống."

"Đúng vậy, cho nên chúng ta gặp phải chỉ là một chút yêu lực còn sót lại trên thế gian trước khi xà yêu tự huỷ nội đan." Triệu Viễn Châu cười nói, "Mà yêu lực cũng nhận ra chủ nhân của nó. Cho dù huyết mạch luân hồi có khác biệt, yêu lực do con rắn đó để lại cũng sẽ không làm hại Tiểu Trác."

Anh Lỗi vỗ tay: "Nói cách khác, con rắn hoá hình kia thực ra chính là kiếp trước của Tiểu Trác đại nhân?"

"Ừm." Triệu Viễn Châu dừng lại một lát, sau đó mỉm cười nói: "Yêu quái chết đi sẽ biến thành mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Về phần tại sao con rắn kia lại biến thành Tiểu Trác, thì ta không biết. Nhưng rõ ràng là chấp niệm của hắn quá sâu, khiến cho yêu lực còn sót lại trên thế gian này hình thành."

"Thế có nghĩa... xà yêu vừa rồi chính là ám ảnh còn sót lại từ kiếp trước của Tiểu Trác ca sao? Tiểu Trác đại nhân kiếp trước là yêu quái?" Bạch Cửu nhanh nhẹn nghĩ ra đáp án, đôi mắt sáng ngời nhìn Triệu Viễn Châu như đang tìm kiếm sự xác nhận. Triệu Viễn Châu cười khẽ, đáp lại bằng cách gõ vào chiếc chuông nhỏ bên tai.

Triệu Viễn Châu nhìn y chăm chú một lát, cuối cùng dùng giọng điệu trêu chọc hỏi: "Sao thế, Tiểu Trác nhà ngươi kiếp trước là yêu quái, cho nên không sợ yêu nữa à?"

Bạch Cửu quả quyết ngước mắt nhìn Trác Dực Thần, nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó: "Yên tâm đi, Trác ca, kiếp trước huynh có là yêu ma cũng không sao, ta vẫn rất sùng bái huynh!"

"Ừm——" Triệu Viễn Châu nhìn Trác Dực Thần vẫn rơi vào im lặng, ánh mắt vô định không điểm tới, trong lòng bàn tay Trác Dực Thần có sợi dây buộc tóc làm từ ba đồng tiền mà [Trác Dực Thần] đeo bên tai, sợi dây này xuất hiện trong lòng bàn tay anh khi tên xà yêu kia lao về phía anh.

"Câm miệng." Trác Dực Thần biết Triệu Viễn Châu rõ là muốn nói gì đó trêu chọc mình, liền cắn răng cất dây buộc tóc đi. Ngay lúc Trác Dực Thần định quay người rời đi, Bạch Cửu vẫn đứng đó giữ chặt dây chuông khiến da đầu anh bị kéo tới đau điếng, Trác Dực Thần bất lực nhìn Bạch Cửu, "Ti - Tiểu Cửu!"

"A xin lỗi, Trác ca..." Bạch Cửu ngượng ngùng buông chuông nhỏ ra, vội đi theo bước chân cố ý chậm lại của Trác Dực Thần, sau đó bẽn lẽn thử vòng tay qua ôm lấy Trác Dực Thần.

"Khục." Triệu Viễn Châu cố gắng nhịn cười, nhìn Văn Tiêu.

Bọn họ từng người một đi ra khỏi hang động, hướng về phía thôn Hoa Xà. Sự vụ vẫn chưa được giải quyết triệt để, lần này bọn họ phái Bạch Cửu vào thôn Hoa Xà để điều tra hài tử mất tích. Hàng năm, theo lệnh ban phát trong thôn Hoa Xà, dân làng đều hiến tế hai đến ba đứa trẻ vừa tròn mười lăm tuổi cho Hoa Xà.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro