Quyển 1.3: Phong Hành Nhất Kiếm

Chương 5: Kiếm Tâm Thành Ảnh

Bầu trời trên Thiên Hư Sơn sáng rực, ánh nắng xuyên qua tầng mây như những dải bạc lung linh.
Tàng Phong Trì tĩnh lặng, chỉ còn sóng nước dịu dàng phản chiếu ánh sáng, như chờ đón một kỳ tích.

Vi Nguyệt đứng giữa hồ, tay nắm mộc kiếm, hơi thở đều đặn.
Trải qua tròn một tháng luyện gió, nàng đã quen với cảm giác từng cơn lốc nhè nhẹ quấn quanh cơ thể.
Nhưng hôm nay, là ngày quyết định: Phong Tức Tâm phải hoàn toàn nhập thể, nếu không, linh lực sẽ loạn và mạch khí có thể vỡ.

Lâm Uyên đứng phía xa, tĩnh lặng quan sát, trong khi Bạch Liên Hạo đứng bên cạnh, nhánh liên trắng khẽ rung trong gió.

"Hãy bắt đầu."
Lâm Uyên chỉ nói một câu, giọng điệu như gió thoảng.

Vi Nguyệt hít sâu, nhắm mắt, tâm tĩnh như hồ nước không gợn.
Mộc kiếm trong tay như hòa cùng nhịp thở, từng luồng khí nhẹ nhàng trượt qua, len lỏi vào từng kinh mạch.
Từng giọt mồ hôi rơi, nhưng nàng vẫn đứng vững.

Gió quanh hồ bỗng nổi lên, không dữ dội mà uyển chuyển.
Như thể trời đất nhận ra một linh thể đang sẵn sàng hòa nhập, luồng gió đó không cắt, không giết, mà nâng đỡ.

"Cảm nhận nó... không phải ngoài trời, mà trong chính ngươi."
Bạch Liên Hạo khẽ nói.

Nàng thở đều, tâm mình không còn dao động.
Hình như có một luồng sáng mảnh, từ đan điền phóng ra, bao quanh mộc kiếm, hòa vào cơn gió.
Từng đường gió, từng luồng khí, từng ánh sáng - tất cả đều đồng nhịp, đồng nhất với nàng.

Một tiếng vang nhẹ như chuông ngân phát ra trong ý thức.
Đột nhiên, mộc kiếm phát sáng - ánh sáng nhạt nhưng rực rỡ.
Hồ nước xung quanh rung lên, phản chiếu thành vô số hình bóng trắng của nàng.

"Kiếm tâm thành ảnh...!"
Vi Nguyệt thốt lên, cảm giác như chính linh hồn đang tan ra rồi nhập vào gió, nước, ánh sáng.

Lâm Uyên khẽ gật đầu:

"Ngươi đã thành công. 'Phong Tức Tâm' đã nhập thể, kiếm của ngươi không còn chỉ là kiếm, mà là hình ảnh của tâm."

Một tiếng gió khác thường thổi lên.
Nàng mở mắt - thấy trước mặt không chỉ là gương mặt Lâm Uyên, mà còn một bóng trắng khác - mảnh mai, trong sáng, y hệt nàng.
Từng bước di chuyển của bóng trắng đều theo ý nguyện, nhưng chưa phải linh thể thật, mà là ảnh kiếm tâm, phản chiếu hoàn hảo tâm nàng.

Bạch Liên Hạo mỉm cười, nhấn giọng:

"Ngươi thấy chưa? Khi tâm tĩnh, gió sẽ làm theo ý ngươi. Khi ý ngươi còn dao động, gió sẽ làm ngược."

Vi Nguyệt khẽ run, không chỉ vì kinh nghiệm mà còn vì hình ảnh trong nước, bóng trắng kia, khiến nàng nhận ra: linh căn của mình khác người thường.
Năng lực của nàng không chỉ là linh lực bình thường - một phần linh khí Nguyệt Hoa vẫn còn sót lại, hòa vào gió và kiếm, tạo thành thứ khí tuyệt thế, nhưng cần thời gian và đạo tâm để điều khiển.

Chiều xuống, Thiên Hư Sơn nhuốm màu cam hồng.
Vi Nguyệt đứng trên hồ, kiếm trong tay, gió quanh thân mềm mại, thanh tĩnh.
Hà Thành Dương xuất hiện từ phía tàng lăng, áo bào bay nhẹ.
Ánh mắt hắn dừng trên nàng, thoáng một chút bất ngờ, rồi nghiêm trang.

"Ngươi đã thành công."
Giọng hắn bình thản, nhưng ánh mắt khó giấu niềm tự hào.
"Phong Tức Tâm không chỉ là bước đầu tu kiếm, mà còn là bước thử thách lớn nhất của đạo tâm."

Vi Nguyệt cúi đầu:

"Đệ tử cảm tạ sư tôn."

Hắn tiến lại gần, giọng trầm thấp, khó nghe trong gió:

"Ngươi... khác người thường. Linh lực còn sót lại từ Nguyệt Hoa... là một nguy cơ cũng là một cơ duyên."
"Cẩn thận với tâm mình, đừng để nó dẫn ngươi lạc hướng."

Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt hắn, một khoảnh khắc im lặng.
Không cần lời nói, một nhịp tim như dừng lại, rồi lại đập chậm rãi.
Một cảm giác khó tả - vừa kính trọng, vừa tò mò, vừa... hơi ấm.

Bạch Liên Hạo đứng phía xa, nhắm mắt mỉm cười:

"Người này... sẽ còn tạo sóng lớn."

Đêm buông, hồ nước tĩnh lặng, trăng soi trên mặt nước, hình ảnh của Vi Nguyệt và bóng kiếm tâm hòa vào nhau, tạo thành một vệt sáng mảnh, rực rỡ mà lạnh lùng.

"Phong Tức Tâm... ngươi đã thuộc về gió."
Giọng nàng khẽ thốt, tan vào màn đêm, mang theo cả một phần tâm tư chưa từng nói ra.

Phía trên cao, giữa mây mù, Hà Thành Dương đứng tĩnh lặng, áo bào bay theo gió, mắt nhìn xuống hồ.
Trong lòng hắn, lần đầu tiên, nảy lên một cảm giác khó gọi tên - không chỉ là trách nhiệm của sư tôn, mà còn là... bận tâm.

Chương 6: Phàm Ma Khởi Sự - Linh Mạch Dị Thể

Buổi sớm trên Thiên Hư Sơn, sương còn vương trên từng phiến lá.
Vi Nguyệt đứng trước cổng chính, khoác áo trắng, tay nắm mộc kiếm, ánh mắt lặng như hồ nước tĩnh.
Hôm nay là ngày nàng rời núi, cùng các sư huynh ra phàm trần để thử nghiệm kỹ năng tu luyện.

Lâm Uyên đứng bên cạnh, áo bào tung bay theo gió, giọng bình thản:

"Nhớ kỹ, gió ở núi khác với gió ở phàm trần.
Nơi đây, không chỉ có gió, mà còn là mưa, là bão, là ma khí.
Phàm trần hỗn loạn, tâm không vững, linh lực sẽ loạn."

Bạch Liên Hạo đứng phía sau, nhánh liên trắng trong tay khẽ rung:

"Nhất định phải quan sát kỹ, ngươi không được hấp tấp."

Vi Nguyệt gật đầu, lòng rộn lên một nhịp:

"Đệ tử hiểu."

Họ bước xuống núi, gió nơi núi không còn ồn ào mà thay bằng mùi đất, mùi cỏ và... thứ khí nặng nề.
Đến chân núi, cả nhóm dừng lại trước một thung lũng bị ma khí bao phủ, cây cối khô héo, cỏ uốn cong như phản kháng, ánh sáng mờ nhạt.

"Đây là khu vực thử luyện đầu tiên."
Lâm Uyên dặn, giọng trầm:
"Ma khí rất mạnh. Ngươi phải tự bảo vệ, nếu mạch khí ngươi loạn, nguy hiểm không chỉ cho mình, mà còn cho người khác."

Vi Nguyệt hít sâu, tay nắm chặt mộc kiếm.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh khác thường phóng ra từ trong lòng thung lũng - giống như nhìn thấu tâm nàng, tấn công trực tiếp vào kinh mạch.

Nàng lùi một bước, nhưng kiếm đã vung ra, một luồng gió mạnh tạo thành hình ảnh ánh sáng trắng quét qua ma khí.
Ánh sáng ấy rực rỡ, nhưng không phải mạnh mẽ như pháp lực bình thường, mà nhẹ nhàng, uyển chuyển, như gió quanh hồ Tàng Phong Trì.

"Linh căn dị thể..."
Lâm Uyên khẽ thốt, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
"Ngươi... tự động dung hợp khí ma với Phong Tức Tâm. Không hề hại đến chính mình."

Vi Nguyệt cảm nhận từng luồng khí, nhịp tim hòa cùng gió và ánh sáng.
Một phần linh lực Nguyệt Hoa bộc lộ, bao phủ cơ thể nàng, khiến ma khí bị ép ra ngoài, tạo thành hình ảnh ánh trắng tĩnh lặng, nhưng sắc bén.

"Ngươi có thấy không?"
Bạch Liên Hạo nhấn giọng:
"Ngươi không phải bình thường. Linh căn của ngươi có thể dẫn ma khí theo ý mình, nhưng cũng nguy hiểm nếu không cẩn thận."

Vi Nguyệt hít sâu, ánh mắt kiên định.

"Đệ tử biết. Ta... sẽ không để linh lực chi phối tâm mình."

Đột nhiên, từ phía thung lũng, một bóng đen khổng lồ lao ra - phàm ma đầu tiên nàng đối mặt.
Ma khí dày đặc, tỏa ra mùi hôi tanh, mắt đỏ như máu, thân hình biến dạng.
Các sư huynh nhanh chóng áp chế, nhưng Vi Nguyệt bước tới, tay mộc kiếm phát sáng.

"Phong Tức Tâm... xuất!"

Ánh sáng trắng từ kiếm tỏa ra, ma khí bị ép vào, rồi tan ra như sương khói.
Hình ảnh kiếm tâm hiện ra, phản chiếu gương mặt nàng - ma khí không thể đụng đến nàng, bị dẫn đi theo luồng khí.

Hà Thành Dương đứng phía xa, nhìn cảnh tượng, ánh mắt khẽ dao động:

"Ngươi... đã có thể tự bảo vệ bản thân."

Khoảnh khắc đó, trong tim hắn, một cảm giác bâng khuâng khẽ nảy sinh - vừa là trách nhiệm của sư tôn, vừa là bận tâm âm thầm về nàng.

Vi Nguyệt đứng giữa thung lũng, ánh sáng trắng tĩnh lặng, gió nhẹ thổi, đôi mắt kiên định nhìn thẳng:

"Đệ tử... sẽ không để ai hại mình và người khác."

Bạch Liên Hạo và Lâm Uyên trao nhau ánh mắt, mỉm cười trong thầm lặng.

"Người này... sẽ còn gây sóng lớn trong Thiên Hư Môn."

Đêm buông xuống, ánh trăng tròn soi mặt thung lũng.
Vi Nguyệt ngồi trên tảng đá, tay cầm mộc kiếm, gió quấn quanh người.
Trong lòng, một cảm giác dịu dàng lan ra - không chỉ là hạnh phúc sau thử luyện, mà còn là... nỗi bận tâm âm thầm với sư tôn.

Hà Thành Dương đứng trên cao, trăng chiếu xuống vai áo trắng, gió nhẹ cuốn.
Trong lòng hắn, lần đầu tiên xuất hiện một nhịp rung lạ: vừa trách nhiệm, vừa bâng khuâng.
Khoảnh khắc ấy, gió và trăng dường như cùng hoà vào một nhịp, mang theo hai tâm hồn chưa từng thổ lộ, nhưng đã âm thầm kết nối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro