Quyển 1.4: Phong Hành Nhất Kiếm
Chương 7: Duyên Trời – Sợi Tơ Tình Sư Đồ
Thiên Hư Sơn sau cơn mưa sáng, mây trắng vờn quanh núi, từng giọt sương rơi trên lá, phản chiếu ánh sáng như những viên ngọc nhỏ.
Vi Nguyệt đứng bên hồ Ngọc Liên, tay cầm mộc kiếm, ánh mắt lặng lẽ nhìn mặt nước.
Chiều hôm qua, nàng vừa trải qua thử luyện ma khí, vừa ngộ được linh mạch dị thể, vừa cảm nhận được sức mạnh chưa từng có.
Trong lòng nàng, một cảm giác lạ lùng len lỏi — không phải sợ hãi, không phải phấn khích, mà là một nhịp rung tinh tế khi nghĩ về sư tôn.
---
Bỗng từ phía cổng điện, tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng.
Hà Thành Dương tiến lại gần, áo bào trắng bay theo gió, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thoáng dịu dàng.
> “Ngươi luyện xong chưa?”
Giọng hắn bình thản, nhưng trầm thấp khiến không gian dường như nặng thêm vài phần.
Vi Nguyệt ngẩng đầu, đáp:
> “Đệ tử đã luyện xong, và… cảm nhận được ma khí phàm trần.”
“Nhưng vẫn còn nhiều điều phải học.”
Hắn tiến sát hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, trong mắt thoáng chút gì đó không chỉ là trách nhiệm:
> “Ngươi… khác người thường. Đừng chỉ học kiếm, còn phải giữ tâm. Nếu không, linh lực dị thể sẽ khiến ngươi lạc lối.”
Khoảnh khắc đó, Vi Nguyệt bỗng thấy trái tim mình rung lên — một cảm giác khó diễn tả.
Không phải sợ, không phải lo lắng, mà là bâng khuâng, ấm áp nhưng lại thắt nhẹ nơi tim.
> “Đệ tử hiểu…”
Giọng nàng nhỏ, khẽ run.
Hà Thành Dương im lặng, ánh mắt không rời nàng, gió thổi tung vài sợi tóc, vạt áo bay nhẹ.
Trong lòng hắn, lần đầu tiên xuất hiện một nhịp rung khác — không phải quyền lực, không phải trách nhiệm, mà là… bận tâm riêng tư với một đồ đệ.
---
Bạch Liên Hạo và Lâm Uyên đứng phía xa, nhìn cảnh tượng.
> “Người này…” Bạch Liên Hạo thì thầm, nụ cười dịu dàng:
“Sư tôn đã âm thầm quan tâm nàng từ lâu.”
Lâm Uyên mỉm cười:
> “Nhưng tình cảm này phải cẩn thận. Một sai lệch thôi, đạo và tình sẽ xung khắc.
Học trò này… sẽ còn thử thách không ít.”
---
Chiều xuống, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng hồ nước.
Vi Nguyệt ngồi bên bờ, nhìn bóng trăng soi mặt hồ.
Gió thổi qua, mang theo hương áo trắng của sư tôn, và một nhịp tim lạ len vào trong nàng.
> “Sư tôn…” nàng thì thầm.
“Tại sao mỗi lần nhìn người, lòng lại không yên?”
Phía trên cao, giữa mây mù, Hà Thành Dương đứng lặng, trăng chiếu xuống vai áo trắng.
Hắn cũng thì thầm, giọng thấp mà trầm:
> “Đồ đệ… ngươi đã khiến tâm sư tôn khẽ động.”
Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió và sương rơi.
Hai tâm hồn, cách nhau vài bước chân, nhưng đã âm thầm kết nối qua ánh mắt và nhịp thở.
Một sợi tơ mỏng manh, không thấy, nhưng đã buộc chặt họ — sợi tơ tình sư đồ, tinh tế mà khó dứt.
---
Đêm buông, ánh trăng tròn soi mặt hồ, gió khẽ thổi, ánh sáng từ mộc kiếm của Vi Nguyệt phản chiếu lung linh.
Nàng khẽ mỉm cười, tay cầm kiếm, ánh mắt trầm tĩnh:
> “Ta… sẽ không phụ lòng sư tôn.
Và… sẽ giữ tâm mình bình tĩnh, dù trái tim có rung động.”
Phía trên cao, Hà Thành Dương đứng trong gió, nhìn xuống, ánh mắt dịu lại, mỉm cười nhẹ:
> “Ngươi… là đồ đệ đặc biệt. Nhưng cũng là điều sư tôn phải bảo vệ.”
Và thế, trên Thiên Hư Sơn, trong ánh trăng dịu dàng, mối dây tình sư đồ đầu tiên đã âm thầm hình thành, không lời, không ánh sáng rực rỡ, nhưng bền chặt và tinh tế như gió thoảng trên mặt hồ.
Chương 8: Hội Kiếm Phàm Gian – Những Kỳ Đệ Đầu Tiên
Phàm gian, nơi trời đất còn hỗn loạn, gió bụi và khói lửa trộn lẫn, là nơi thử luyện thật sự của các tông môn.
Hôm nay, Vi Nguyệt cùng các sư huynh bước xuống một thôn nhỏ bên núi — nơi mà ma khí và phàm khí đan xen, là cơ hội thử nghiệm thực lực của tân đệ tử.
Lâm Uyên dẫn đầu, gương mặt nghiêm nghị, từng bước đi vững như núi.
Bạch Liên Hạo và Vi Nguyệt theo sau, ánh mắt quan sát xung quanh.
Phía sau, còn có các sư huynh khác:
Tạ Vân Lạc – Tam sư huynh: ánh mắt sắc bén, lanh lợi, chuyên môn về định kiếm thuật, thích trêu chọc Vi Nguyệt nhưng trong lòng luôn âm thầm bảo vệ.
Liễu Mạn Nhi – Tứ sư tỷ: dịu dàng, thông minh, khéo léo về linh mạch và pháp bảo, thường nhắc nhở Vi Nguyệt về đạo tâm.
Hạ Kỳ – Ngũ sư huynh: mạnh mẽ, ít nói, chuyên về địa hình và chiến đấu thực địa, là người thực tế, khiến Vi Nguyệt nhiều lần phải học cách thích nghi.
Phong Thiên – Lục sư huynh: vui vẻ, nhiệt huyết, tinh thông linh thú và linh dược, luôn tìm cách trêu Vi Nguyệt nhưng cũng chỉ dẫn nàng tập luyện linh lực.
Bạch Nguyệt – Ngũ sư tỷ: bí ẩn, ít nói, nắm vững bóng kiếm và linh hình, luôn xuất hiện đúng lúc để cứu Vi Nguyệt khỏi nguy hiểm.
“Các ngươi phải hợp tác. Phàm trần không như núi cao, chỉ một sơ suất là nguy hiểm ngay.”
Lâm Uyên nhắc, giọng trầm như gió núi.
Vi Nguyệt gật đầu, tay siết chặt mộc kiếm, ánh mắt kiên định.
“Đệ tử hiểu.”
Họ tiến vào thôn.
Đường làng vắng lặng, nhưng khí lạnh lan tỏa, cỏ cây uốn cong, như muốn trói chân người.
Một luồng ma khí bỗng vọt ra từ sau bức tường đổ nát — phàm ma nhỏ nhưng đông đảo, tấn công như bầy chim dữ.
Tạ Vân Lạc vung kiếm, ánh sáng xanh loang ra, quét sạch vài con ma.
Liễu Mạn Nhi dùng pháp bảo, tạo thành bức tường năng lượng bảo vệ Vi Nguyệt.
Hạ Kỳ lao vào, tay nắm phi đao, chặn những kẻ mạnh hơn.
Nhưng một con phàm ma lớn lao ra, tỏa khí nặng, đập vào mặt Vi Nguyệt.
Nàng cảm nhận luồng ma khí đó, nhịp tim dồn dập, nhưng không dao động.
“Phong Tức Tâm!”
Mộc kiếm phát sáng, luồng khí Nguyệt Hoa hòa vào gió, ép ma khí vào hình ảnh kiếm tâm, khiến nó vỡ ra thành sương trắng.
Các sư huynh đều ngạc nhiên.
“Ngươi… linh căn dị thể đã bộc lộ đầy đủ!”
Lâm Uyên nói, ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa thán phục.
Sau trận thử, Vi Nguyệt đứng giữa các sư huynh.
Liễu Mạn Nhi tiến tới, cười dịu dàng:
“Ngươi thực sự khác người thường. Nhưng nhớ, phàm gian chưa kết thúc.
Linh lực này nếu dùng thiếu thận trọng, chính ngươi cũng nguy hiểm.”
Phong Thiên hớn hở trêu:
“Đệ tử nhỏ mà khí thế lớn quá nhỉ! Ta thấy vui lắm!”
Vi Nguyệt cười, ánh mắt thẹn thùng nhưng rực sáng.
Hạ Kỳ gật đầu:
“Ngươi có thể chiến đấu, nhưng đừng quên học cách quan sát đồng đội.
Ở đây, hợp tác là chìa khóa.”
Buổi chiều, khi cả nhóm nghỉ chân bên bờ sông, Vi Nguyệt nhìn các sư huynh.
Một cảm giác mới mẻ trào lên trong lòng:
“Họ… là bạn, là đồng đội… và… sư tôn cũng đang quan tâm.”
Hà Thành Dương đứng xa, ánh mắt hướng về Vi Nguyệt.
Một lần nữa, trái tim hắn khẽ động — không chỉ trách nhiệm, mà là bận tâm thật sự.
Và thế, lần đầu xuống phàm trần, Vi Nguyệt vừa thử sức, vừa bộc lộ dị thể linh căn, vừa nhận ra mối quan hệ phức tạp giữa sư tôn và đồ đệ, đồng thời các sư huynh – sư tỷ cũng lần lượt xuất hiện, tạo nên dàn nhân vật hoàn chỉnh, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro