Quyển 1.5: Phong Hành Nhất Kiếm


Chương 9: Linh Dược Phàm Gian – Những Thử Thách Đầu Tiên

Phàm gian, nơi sinh mệnh và ma khí đan xen, luôn chứa những điều bất ngờ.
Một buổi sáng trong thôn nhỏ, Lâm Uyên dẫn cả nhóm vào rừng tìm linh dược quý — thử thách bắt buộc để kiểm tra khả năng quan sát, linh giác và phối hợp của Vi Nguyệt với các sư huynh.

> “Những loại linh dược này chỉ mọc trong vòng ma khí,
ai vội vàng, khí ma sẽ cắt mạch.”
Lâm Uyên dặn dò, ánh mắt nghiêm nghị.

Vi Nguyệt nắm chặt mộc kiếm, ánh mắt kiên định.

> “Đệ tử hiểu.”

---

Rừng già ma khí dày đặc, cây cối uốn cong, ánh sáng xuyên qua tán lá chỉ đủ nhìn thấy bóng mình.
Bỗng từ bụi cây, một loạt ma quái nhỏ lao ra, tấn công.
Phong Thiên hô lớn:

> “Đừng dùng pháp lực bừa bãi, hãy hợp tác!”

Vi Nguyệt nhắm mắt, dùng Phong Tức Tâm, linh lực dị thể tự hòa vào gió, tạo ánh sáng trắng nhẹ nhàng dẫn dắt ma khí, ép chúng lui lại mà không gây tổn hại cho cây cối hay thôn dân.

Bạch Liên Hạo tiến tới, nhìn nàng thoáng mỉm cười:

> “Ngươi càng luyện, càng giống sư tôn lúc trẻ.
Nhưng phải nhớ, linh lực dị thể mạnh chưa chắc là lợi thế, mà là nguy cơ nếu tâm dao động.”

---

Đi sâu vào rừng, cả nhóm đến khu vực có linh dược quý “Bạch Liên Hoa” mọc trên đá phủ ma khí.
Để hái được, họ phải đi qua làn khí ma thử thần kinh — nếu lúng túng, cả người sẽ bị đóng băng trong vài giờ.

Hạ Kỳ bước trước, mắt nghiêm:

> “Ngươi đi sau, học cách quan sát đồng đội. Đây là sinh tử thử luyện đầu tiên.”

Vi Nguyệt hít sâu, mắt nhìn linh dược, tay mộc kiếm vừa điều hòa gió vừa dẫn khí dị thể.
Bỗng một luồng ma khí mạnh lao tới, ép nàng ngã.

> “Đệ tử… không thể ngã!”
Nàng thở đều, linh lực dị thể tự hòa vào Phong Tức Tâm, tạo thành hình ảnh kiếm tâm quét sạch luồng ma khí, vừa đẹp vừa lạnh lùng, khiến cả nhóm trầm trồ.

---

Sau thử thách, mọi người đứng quanh linh dược.
Liễu Mạn Nhi mỉm cười, dịu dàng:

> “Ngươi đã thành công, nhưng phải nhớ, phàm gian không chỉ là thử luyện mà còn là sinh tồn.
Linh lực dị thể nếu quá tự tin, sẽ trở thành điểm yếu.”

Tạ Vân Lạc trêu:

> “Nhỏ mà mạnh ghê! Ta phải tập luyện nhiều hơn mới theo kịp.”

Phong Thiên hớn hở:

> “Điểm cộng lớn! Ta thích lắm! Ngươi thật sự hợp luyện linh thú với ta đấy!”

Hạ Kỳ chỉ gật đầu:

> “Khéo léo, nhanh nhẹn, nhưng đừng quên đồng đội. Một mình chỉ là linh lực, nhưng cả nhóm mới là sức mạnh.”

---

Chiều xuống, khi cả nhóm nghỉ chân bên suối, Vi Nguyệt ngồi bên bờ, tay cầm mộc kiếm, ánh mắt nhìn dòng nước lặng.
Trong lòng, một cảm giác lạ len lên:

> “Họ… là bạn, là đồng đội… và sư tôn cũng luôn dõi theo.”

Phía xa, Hà Thành Dương đứng trên cao, áo bào bay theo gió, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.

> “Ngươi… đã trưởng thành hơn rất nhiều.”
Trong lòng hắn, nhịp tim khẽ động, cảm giác bận tâm ngày một rõ rệt.

Bức tranh rừng phàm gian, linh dược, ma khí và ánh sáng trắng từ Phong Tức Tâm, cùng những sư huynh và sư tỷ, đã khắc sâu mối quan hệ đồng đội, đồng thời gieo mầm cho tình cảm sư đồ, nhưng vẫn trong khuôn khổ tu tiên.

Chương 10: Nguyệt Hoa Dị Thể – Lời Hứa Sư Đồ

Trời chiều u ám, mây đen kéo về từ phía núi xa.
Vi Nguyệt cùng các sư huynh tiến vào một hẻm núi nơi linh lực dị thể mạnh nhất thường tụ lại.
Lâm Uyên dẫn đầu, ánh mắt nghiêm:

“Ngươi phải cẩn thận. Dị thể ngươi mang theo… là thứ chưa ai trong môn từng gặp.
Nếu thiếu cẩn trọng, chính ngươi sẽ bị linh lực chi phối.”

Vi Nguyệt gật đầu, lòng vừa hồi hộp vừa quyết tâm:

“Đệ tử hiểu, sẽ không để linh lực dẫn lạc.”

Bạch Liên Hạo đứng bên, nhánh liên trắng rung theo gió:

“Đây là lần đầu tiên ngươi phải sử dụng toàn bộ linh lực dị thể.
Không chỉ là Phong Tức Tâm, mà còn là sức mạnh Nguyệt Hoa.”

Hẻm núi tối, từng cơn ma khí dày đặc phóng ra từ các khe đá.
Một con ma lớn lao tới, thân hình gồ ghề, khí huyết đỏ ngầu, ánh mắt hung tàn.
Các sư huynh chuẩn bị tấn công, nhưng Vi Nguyệt bước ra trước, tay mộc kiếm phát sáng.

“Phong Tức Tâm… Nguyệt Hoa Dị Thể!”

Một luồng sáng trắng dịu nhưng rực rỡ phóng ra từ cơ thể nàng, hòa cùng gió, quét sạch ma khí.
Điều kỳ diệu là, ma khí không chỉ bị dập tắt, mà còn dịch chuyển theo ý nàng, tạo thành cầu nối năng lượng, phản chiếu hình ảnh kiếm tâm trong ánh sáng trắng.

Lâm Uyên trầm ngâm, ánh mắt lóe lên:

“Ngươi… không chỉ bảo vệ được bản thân, mà còn điều khiển ma khí theo ý mình.
Sức mạnh này… hiếm thấy trong lịch sử Thiên Hư Môn.”

Vi Nguyệt thở đều, tay vẫn siết chặt mộc kiếm, ánh mắt kiên định:

“Đệ tử… sẽ dùng sức mạnh này để bảo vệ đồng đội, bảo vệ sư tôn.”

Sau trận chiến, nhóm nghỉ chân bên bờ suối trong hẻm núi.
Vi Nguyệt ngồi xuống, tay cầm mộc kiếm, ánh sáng từ dị thể dịu lại.
Hà Thành Dương tiến tới, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm:

“Ngươi… đã bước qua ranh giới của sức mạnh thường.
Sư tôn phải hứa, sẽ luôn bên cạnh, dạy ngươi, bảo vệ ngươi.”

Vi Nguyệt nhìn hắn, tim nhẹ nhàng rung lên:

“Đệ tử… xin sư tôn giữ lời.
Dù bất cứ thử thách nào, đệ tử cũng sẽ không phụ sư tôn.”

Hắn mỉm cười, lần đầu đặt tay lên vai nàng, một cảm giác dịu nhẹ, vừa là bảo vệ, vừa là tín nhiệm.

“Ngươi là đồ đệ đặc biệt, và sư tôn sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm một mình.”

Khoảnh khắc ấy, gió thổi nhẹ, ánh sáng từ mộc kiếm phản chiếu lung linh trên mặt nước.
Một sợi tơ tinh tế nối giữa sư tôn và đồ đệ, không lời nhưng rõ ràng, âm thầm, bền chặt.

Đêm buông, trăng tròn soi mặt hẻm núi, bóng Vi Nguyệt và Hà Thành Dương in trên nền nước tĩnh lặng.
Vi Nguyệt cầm kiếm, ánh mắt trầm tĩnh, tâm hòa cùng gió và ánh sáng Nguyệt Hoa.
Hà Thành Dương đứng gần, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy dịu dàng và bận tâm.

“Ta… sẽ không chỉ dạy ngươi kiếm đạo, mà còn giữ ngươi an toàn.”
Giọng hắn trầm thấp, vang lên trong gió, như lời hứa sư đồ không lời mà chắc chắn.

Và thế, trong hẻm núi tối, sức mạnh dị thể được khẳng định, thử thách phàm gian vượt qua, mối dây tình sư đồ tiến thêm một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro