Quyển I.7: Phong Hành Nhất Kiếm
Chương 11: Mê Cung Ma Khí – Bước Thử Thách Sinh Tử
Phàm gian vùng núi phía tây, nơi không một bóng người, là Mê Cung Ma Khí – nơi các tông môn dùng để thử thách đệ tử.
Cả nhóm Vi Nguyệt đứng trước cổng đá cũ kỹ, khí lạnh từ khe núi thoát ra, mùi ma khí nồng nặc.
> “Ngươi bước vào đây, mọi sinh mệnh đều do chính mình quyết định.
Dị thể ngươi càng mạnh, nguy hiểm càng lớn. Hãy nhớ, đồng đội là cứu cánh, nhưng chính bản thân phải tỉnh táo.”
Lâm Uyên nghiêm mặt nhắc.
Vi Nguyệt gật đầu, lòng vừa căng thẳng vừa quyết tâm:
> “Đệ tử hiểu, sẽ không lạc hướng.”
Bạch Liên Hạo đứng bên, nhánh liên trắng rung:
> “Đây là lần đầu tiên, linh lực dị thể của ngươi phải đối diện sinh tử thật sự.
Nếu không cẩn trọng, ngay cả Phong Tức Tâm cũng không đủ bảo vệ.”
---
Bước chân vào mê cung, cả nhóm lập tức cảm nhận ma khí dày đặc.
Cây cối quấn quanh như sống, đá núi uốn cong theo luồng khí, và bóng tối như nhảy múa.
> “Chú ý từng nhịp thở, từng bước chân!”
Hạ Kỳ nói, mắt quan sát khắp mọi ngóc ngách.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện — Ma Hồn Lực, sức mạnh vượt xa những gì Vi Nguyệt từng gặp.
Các sư huynh nhanh chóng chuẩn bị, nhưng Vi Nguyệt bước ra trước.
> “Phong Tức Tâm… Nguyệt Hoa Dị Thể!”
Ánh sáng trắng dịu nhưng mạnh mẽ tỏa ra từ mộc kiếm, gió cuốn theo ma khí, ép chúng vào hình ảnh kiếm tâm.
Điều khác biệt là lần này, linh lực dị thể tự ý hòa vào Phong Tức Tâm, dẫn hướng ma khí và tạo thành cầu năng lượng phản kháng, giữ an toàn cho bản thân và đồng đội.
Lâm Uyên trầm ngâm, ánh mắt lóe lên:
> “Ngươi… đã bước qua giới hạn. Dị thể Nguyệt Hoa kết hợp Phong Tức Tâm… chưa từng thấy trong lịch sử Thiên Hư Môn.”
---
Khi Ma Hồn Lực bất ngờ phân tán, Vi Nguyệt trượt chân gần ngã.
Hà Thành Dương lao tới, tay đỡ nàng, ánh mắt trầm sâu:
> “Ngươi không được phép ngã một mình.”
Vi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, tim khẽ rung:
> “Đệ tử… biết. Cảm ơn sư tôn.”
Khoảnh khắc đó, gió thổi qua, ánh sáng từ mộc kiếm phản chiếu lung linh.
Một sợi tơ sư đồ tinh tế kết nối họ — không lời nhưng rõ ràng, âm thầm bền chặt.
---
Sau khi thoát khỏi Ma Hồn Lực, cả nhóm đứng trong lòng mê cung, mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh.
Liễu Mạn Nhi mỉm cười dịu dàng:
> “Ngươi đã chứng minh… không chỉ linh lực, mà cả ý chí và tâm.
Phàm gian sẽ còn thử thách, nhưng ngươi đã sẵn sàng.”
Phong Thiên vui vẻ trêu:
> “Ngươi thật sự quá tuyệt! Sức mạnh này… khiến ta muốn luyện cùng ngươi cả đời!”
Hạ Kỳ nghiêm nghị:
> “Đừng quá tự mãn. Sinh tử thử thách chưa dừng. Nhưng… đúng, hôm nay ngươi đã thật sự trưởng thành.”
---
Đêm buông, mê cung tĩnh lặng.
Vi Nguyệt ngồi bên bờ suối trong hẻm núi, tay siết chặt mộc kiếm, ánh mắt hòa cùng gió và ánh sáng dị thể.
Hà Thành Dương đứng gần, ánh mắt dịu dàng, không rời nàng.
> “Ngươi… là đồ đệ đặc biệt. Sư tôn sẽ luôn bên ngươi.”
Vi Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh nhưng dịu dàng:
> “Đệ tử… sẽ không phụ sư tôn.”
Chương 12: Hội Ngộ Đồng Đệ – Sức Mạnh Dị Thể Lan Tỏa
Sáng sớm, ánh nắng len qua tán lá rừng phàm gian, phủ lên mặt đất những mảng sáng lung linh.
Vi Nguyệt cùng các sư huynh bước ra khỏi mê cung, từng bước chân mang theo dư âm của thử thách sinh tử đêm qua.
Bỗng từ phía bãi cỏ rộng, 5 đồ đệ còn lại xuất hiện, mỗi người một dáng vẻ khác nhau:
Tạ Vân Lạc – Tam sư huynh: dáng vẻ thanh thoát, ánh mắt sắc bén, bước chân nhẹ nhàng như gió.
Liễu Mạn Nhi – Tứ sư tỷ: dịu dàng, ánh mắt tỏa ra sự an yên, nụ cười khẽ như ánh trăng.
Hạ Kỳ – Ngũ sư huynh: dáng người to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt thực tế nhưng ẩn sâu sự quan tâm.
Phong Thiên – Lục sư huynh: tràn đầy nhiệt huyết, nụ cười rạng rỡ, tay nắm linh thú nhỏ trong lòng bàn tay.
Bạch Nguyệt – Ngũ sư tỷ: bí ẩn, ít nói, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng thần thái sắc bén, bước đi như hòa cùng bóng tối.
Vi Nguyệt đứng giữa, tay siết mộc kiếm, ánh mắt kiên định nhưng ẩn chút tò mò.
“Ngươi là… đồ đệ thứ bảy?”
Tạ Vân Lạc bước tới, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò.
Vi Nguyệt gật đầu, giọng nhỏ nhưng kiên định:
“Đệ tử Vi Nguyệt, xin chào các sư huynh, sư tỷ.”
Phong Thiên vỗ tay, hớn hở:
“Ngươi nhỏ mà khí thế quá! Ta thích lắm, luyện cùng ta chắc vui!”
Liễu Mạn Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Chào ngươi, Vi Nguyệt. Ta sẽ chỉ dẫn nếu cần về linh mạch và pháp bảo.”
Hạ Kỳ nghiêm nghị:
“Ngươi mạnh, nhưng đừng quên quan sát đồng đội. Sinh tồn là quan trọng nhất.”
Bạch Nguyệt đứng phía xa, mắt theo dõi Vi Nguyệt, thốt lên một câu thầm:
“Ngươi… có linh lực dị thể, sẽ còn tạo sóng lớn.”
Lâm Uyên bước tới, giọng trầm:
“Đây là lần đầu tiên các ngươi tập hợp dưới một nhóm, thử thách chưa kết thúc.
Hãy phối hợp, kiểm tra sức mạnh và tinh thần đồng đội.”
Vi Nguyệt nhắm mắt, tay siết chặt mộc kiếm, cảm nhận từng nhịp thở của các sư huynh, hòa nhịp với gió và ánh sáng dị thể.
Bỗng một luồng ma khí mạnh lao tới từ phía rừng già.
Các sư huynh phản ứng nhanh, phối hợp nhịp nhàng, nhưng lần này Vi Nguyệt không chỉ dẫn hướng ma khí, mà còn tạo thành hình ảnh dị thể lan tỏa, bảo vệ toàn nhóm và tạo cơ hội phản công.
“Phong Tức Tâm… Nguyệt Hoa Dị Thể!”
Ánh sáng trắng rực rỡ tỏa ra, ma khí bị phân tán, và hình ảnh kiếm tâm của nàng như bao trùm toàn bộ khu rừng nhỏ, khiến 5 đồ đệ còn lại kinh ngạc.
Tạ Vân Lạc trầm trồ:
“Không ngờ, đồ đệ thứ bảy… sức mạnh còn vượt cả tưởng tượng!”
Liễu Mạn Nhi mỉm cười:
“Ngươi không chỉ mạnh, mà còn giữ được ý chí. Đây mới là điểm đáng quý nhất.”
Phong Thiên vui vẻ hớn hở:
“Vừa mạnh vừa vui tính nữa! Ta thích điều này!”
Hạ Kỳ nghiêm nghị:
“Chỉ hôm nay thôi, nhưng hôm nay… ngươi đã chứng minh giá trị đồng đội.”
Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt dịu lại:
“Ngươi… đáng để quan sát kỹ.”
Chiều xuống, cả nhóm đứng bên bờ suối rộng, ánh sáng từ mộc kiếm Vi Nguyệt hòa cùng ánh nắng hoàng hôn.
Hà Thành Dương đứng gần, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm thấp:
“Ngươi… đã chứng minh năng lực và ý chí. Sư tôn tự hào về ngươi.”
Vi Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng trái tim âm thầm rung lên:
“Đệ tử… sẽ không phụ sư tôn, và sẽ hợp tác cùng các sư huynh, sư tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro