Quyển I.8: Phong Hành Nhất Kiếm
Chương 13: Trận Chiến Bên Sông – Dị Thể Hòa Tâm
Trời chiều, mây kéo thành dải hồng pha ánh tím, phản chiếu trên dòng Linh Hà đang cuộn trào lấp lánh linh khí.
Sau buổi gặp gỡ đầu tiên, sáu đồ đệ của Lâm Uyên cùng nhau hành tẩu đến bờ sông để hoàn tất thử thách cuối cùng: Phong Ấn Linh Mạch Ma Sông — nơi tà khí ngưng tụ từ hàng trăm năm, từng khiến không ít tu sĩ mất mạng.
---
Lâm Uyên đứng trên đỉnh đá, áo trắng tung bay, giọng nói trầm ổn:
> “Linh mạch nơi này dao động bất thường. Các ngươi phải phối hợp phong ấn bằng linh lực của chính mình.
Ai sơ suất… sẽ bị ma khí xâm nhập tâm trí.”
Mọi người đồng thanh:
> “Rõ, sư tôn!”
Gió thổi mạnh. Sóng sông dâng cao, linh khí đan xen giữa sáng và tối, tựa như cuộc chiến giữa thiên đạo và ma đạo.
---
Tạ Vân Lạc nhanh chóng dẫn đầu, kết ấn tay, linh lực hóa thành hàng ngàn cánh gió cuộn tròn, giữ cho không gian ổn định.
Liễu Mạn Nhi đứng cạnh, tay khẽ vung, hàng trăm cánh hoa linh chi bay tỏa ra, hóa thành bùa hộ mệnh bao quanh đồng đội.
> “Phong Ấn – Thiên Lạc Tụ!”
“Linh Tụ Hoa Ảnh – Giới Giác!”
Hai đạo pháp cùng phát sáng, hình thành một vòng bảo hộ tạm thời.
Thế nhưng giữa lúc đó, từ dưới sông, một cột nước đen khổng lồ lao thẳng lên, hình thành hình dáng của một con Xà Linh Ma.
Làn khí lạnh buốt xộc lên tận trời, khiến mặt đất run rẩy.
---
Phong Thiên hét lớn:
> “Hạ Kỳ, ngươi chắn phía trái! Ta bên phải!”
Hai người phối hợp, một người dùng sức mạnh thể tu, một người điều khiển linh thú phun ra quang cầu, chặn đòn tấn công của ma xà.
Nhưng ma khí quá mạnh, vòng kết giới bị rung lắc dữ dội.
Bạch Nguyệt rút ra linh kiếm, ánh tím lóe lên như tia sét:
> “Phá Ma Kiếm – Huyền Quang Giới!”
Một đường kiếm sáng rực cắt ngang bầu trời, xé tan phần đầu của con ma xà.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đầu nó lại mọc lại từ hắc khí, gấp đôi kích thước ban đầu.
---
Lúc này, Vi Nguyệt đứng giữa trận, hơi thở dồn dập.
Mộc kiếm trong tay nàng run lên dữ dội, linh lực dị thể trong người cuộn trào, gần như mất kiểm soát.
Hà Thành Dương – đang ở phía xa quan sát, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn lo lắng.
> “Nguyệt nhi, đừng hấp tấp! Dị thể trong ngươi chưa hoàn toàn dung hợp, nếu vượt giới hạn sẽ bị phản phệ!”
Nàng cắn răng, giọng khẽ run nhưng kiên quyết:
> “Nếu ta không thử… các sư huynh, sư tỷ sẽ gặp nguy hiểm!”
Cô nhắm mắt, đưa mộc kiếm lên trời.
Từng cánh hoa linh, từng hạt sáng gió mà sáu người cùng tạo ra dường như được dị thể trong cơ thể Vi Nguyệt hấp thu — rồi tỏa ngược trở lại, hình thành trận pháp kết giới sáu tâm.
> “Nguyệt Hoa Liên Ảnh – Tâm Đồng Nhất Niệm!”
Một luồng sáng bạc rực rỡ nổ tung, tỏa khắp bầu trời.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người cảm nhận tâm niệm của mình giao hòa — không còn là sáu cá thể riêng biệt, mà cùng chung nhịp linh lực, cùng chung mục tiêu bảo vệ nhau.
---
Ma xà gào thét, cơ thể nó bị ánh sáng bạc xuyên qua, hóa thành bụi linh khí rồi tan biến.
Mặt sông trở lại yên bình, phản chiếu bảy bóng người — sáu đồ đệ cùng sư tôn — dưới ánh chiều vàng.
---
Liễu Mạn Nhi mỉm cười hiền hòa:
> “Thì ra, dị thể của muội… có thể dung hòa cả tâm niệm của đồng môn. Một năng lực hiếm có.”
Hạ Kỳ thở mạnh, chống kiếm xuống đất:
> “Lần đầu tiên… ta thấy trận pháp vận hành như có linh hồn vậy.”
Bạch Nguyệt khẽ liếc sang Vi Nguyệt, ánh mắt phức tạp:
> “Muội khiến ta… muốn thử sức thật sự một lần.”
Phong Thiên cười vang:
> “Ha! Ta biết mà! Muội nhỏ này đúng là bảo vật!”
Còn Tạ Vân Lạc chỉ khẽ mỉm cười, giọng trầm:
> “Nếu sư tôn thu ngươi, chắc chắn đã nhìn thấy điều mà chúng ta chưa kịp nhận ra.”
---
Hà Thành Dương tiến đến gần, bàn tay khẽ đặt lên vai nàng, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm:
> “Ngươi đã chứng minh được rồi, Vi Nguyệt.
Không phải bằng sức mạnh… mà bằng trái tim.”
Vi Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt sáng rực trong ánh hoàng hôn:
> “Chỉ cần có sư tôn, và đồng môn… đệ tử sẽ không bao giờ sợ nữa.”
Gió thổi qua, tóc nàng khẽ bay, sợi tóc vướng nhẹ nơi tay áo hắn —
Khoảnh khắc ấy, tim người sư tôn cũng khẽ run, nhưng rồi hắn chỉ mỉm cười, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
Chương 14: Duyên Trần Khởi Động – Nguyệt Hoa Tụ Tâm
Đêm.
Trên đỉnh Ngọc Hà phong, ánh trăng bạc đổ xuống tầng sương mỏng như tấm lụa.
Gió lạnh lướt qua hàng tùng cổ, mang theo tiếng sáo nhẹ tựa thở than.
Sau trận chiến bên Linh Hà, mọi người đều lui về tu dưỡng.
Nhưng Vi Nguyệt lại không thể ngủ. Dị thể trong cơ thể nàng vẫn đang dao động mạnh, dòng linh khí lưu chuyển không ngừng như có thứ gì đó đang thức tỉnh.
“Chẳng lẽ… dị thể lại phản ứng với trăng?”
Nàng khẽ đặt tay lên ngực, nơi tâm mạch dao động từng nhịp, nóng lạnh đan xen.
Một luồng khí ấm áp bỗng từ phía sau truyền đến.
Giọng nói quen thuộc vang lên, trầm thấp mà nhẹ như gió:
“Ngươi vẫn còn thức sao, Vi Nguyệt?”
Hà Thành Dương đứng cách vài bước, áo khoác dài lay động trong gió, ánh mắt phản chiếu ánh trăng bạc.
Ánh nhìn ấy không còn nghiêm nghị như khi huấn luyện, mà có gì đó rất… dịu dàng, khiến lòng nàng khẽ run.
“Đệ tử… không ngủ được. Linh lực trong người vẫn đang loạn.”
“Đến đây.”
Hắn khẽ phất tay. “Ngồi xuống. Ta sẽ dẫn khí giúp ngươi điều hòa.”
Hai người ngồi đối diện trên tảng đá, giữa rừng đêm tĩnh lặng.
Ánh trăng phủ lên gương mặt Vi Nguyệt, khiến làn da nàng dường như phát sáng.
Hà Thành Dương đặt tay lên mạch cổ tay nàng, luồng linh lực của hắn thâm nhập nhẹ nhàng, từng chút một hòa cùng dị thể trong cơ thể nàng.
Nàng khẽ hít sâu, nhắm mắt.
Từng tia sáng từ tâm mạch lan tỏa, hòa vào linh khí của hắn — hai luồng linh lực, vốn khác biệt, lại dần giao nhau như nước hòa vào nước.
“Linh mạch ngươi rất đặc biệt.”
“Khác với mọi đồ đệ khác, ngươi không lấy linh căn làm gốc… mà là tâm niệm.”
“Tâm niệm?”
“Đúng vậy. Dị thể của ngươi cảm nhận được cảm xúc — càng mạnh mẽ, càng thuần khiết, sức mạnh càng lớn.”
Vi Nguyệt khẽ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ:
“Nếu tâm loạn… thì dị thể cũng loạn sao?”
Hắn dừng lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt sáng trong như nước hồ thu của nàng.
Một thoáng, dường như thời gian ngưng đọng.
“… Phải. Vì thế, ngươi không được để tâm mình dao động.”
“Nhưng… nếu lòng ta vốn đã dao động thì sao?”
Giọng nàng rất khẽ, nhưng vẫn đủ để xuyên qua đêm tĩnh.
Hà Thành Dương hơi sững, bàn tay vẫn giữ nơi mạch nàng, linh lực chậm lại.
Trong mắt hắn, ánh trăng phản chiếu, cùng một tia dịu dàng mà chính hắn cũng không hiểu từ đâu đến.
“Ngươi…”
“Sư tôn,” nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh. “Nếu tâm loạn vì người… có phải là sai?”
Khoảnh khắc ấy, gió cũng như ngừng thổi.
Chỉ có tiếng tim đập, của cả hai, hòa vào nhau như nhịp linh mạch giao thoa.
Hà Thành Dương rút tay lại, ánh mắt trở nên sâu không đáy:
“Tu đạo là đoạn tình, Vi Nguyệt. Nhưng nếu có một ngày… ngươi không thể buông bỏ, vậy hãy nhớ — đừng để nó làm tổn thương con đường ngươi chọn.”
“Đệ tử hiểu…”
Nàng cúi đầu, giọng nhỏ như gió, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác ấm áp kỳ lạ.
Đêm đó, linh khí quanh đỉnh Ngọc Hà tụ lại thành hình hoa trăng.
Dưới ánh sáng bạc, Vi Nguyệt tĩnh tâm ngồi bên Hà Thành Dương, hai luồng linh lực giao hòa, khiến dị thể trong cơ thể nàng dần ổn định.
Một đóa Nguyệt Hoa hình thành nơi đan điền nàng — ánh sáng mờ ảo, thuần khiết, tỏa mùi hương nhẹ thoảng.
Hắn nhìn thấy, ánh mắt khẽ mềm lại:
“Tốt. Dị thể đã kết thành tâm hoa, nghĩa là ngươi đã bước vào cảnh giới mới.”
“Cảm tạ sư tôn.”
“Không cần cảm tạ. Chỉ cần ngươi giữ được tâm niệm… ta đã yên lòng.”
Nàng mỉm cười, ánh mắt như có trăng rơi xuống đáy hồ.
“Nếu một ngày ta lạc bước trong mây mù, sư tôn… có còn dẫn ta quay về không?”
“Có.”
Hắn trả lời không do dự. “Chỉ cần ngươi còn gọi ta một tiếng — sư tôn.”
Ánh trăng vỡ trên mặt nước.
Cả hai ngồi yên, giữa khoảng lặng chỉ có tiếng gió và tiếng lòng hòa quyện.
Một mối duyên nhẹ nhàng, nhưng đã bén rễ từ đêm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro