Quyển II.1: Thủy Tâm Liên Hoa
Chương 21: Khởi Hành Kiếp Thứ Hai
Mặt trời vừa mọc sau đỉnh Linh Sơn, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua lớp sương mỏng, rọi lên mặt hồ yên tĩnh.
Hà Thành Dương đứng giữa lòng hồ, áo trắng ướt sũng, tóc đen dính vào vai. Mắt hắn nhắm lại, hồn phiêu bạt trong “Vô Tâm Chi Mộng” — nơi đạo và phàm tách rời, chỉ còn trống trải.
Bên bờ, Vi Nguyệt quỳ gục, tay đặt lên ngực sư tôn. Đóa Nguyệt Hoa Linh trong cơ thể nàng rung lên, ánh sáng bạc len lỏi qua từng kinh mạch.
> “Sư tôn… người tỉnh lại đi… con sẽ không để ai làm tổn hại người đâu.”
Một luồng khí lạnh bùng lên, xung quanh hồ xuất hiện vô số thủy linh ánh bạc, xoáy tròn, tạo thành vòng phong ấn.
Vi Nguyệt hít sâu, tay khẽ vẫy — linh lực nàng thoát ra, hòa vào nước, chạm vào sợi dây kết nối tâm mạch với Hà Thành Dương.
> “Vô Cực Thiên Phạt chưa giết người, nhưng đã làm tàn linh căn của sư tôn. Nếu không song tu, đạo tâm sẽ vĩnh viễn phong bế.”
Hà Thành Dương mở mắt. Linh lực phàm tâm và đạo tâm hòa lẫn, nhìn Vi Nguyệt — ánh mắt đầy bối rối nhưng cũng tràn khát vọng.
> “Nguyệt nhi… ngươi…”
“Con ở đây… sẽ cùng người vượt qua kiếp này!”
---
Cánh tay nàng chạm vào tay hắn, dòng linh lực tỏa ra — song tu bắt đầu.
Nước hồ xung quanh chuyển thành ánh sáng bạc, bao bọc cả hai, nâng họ lên giữa thủy không gian mờ ảo.
Bên trên, Thủy Tâm Liên Hoa — loài hoa thủy tinh huyền diệu — nở rộ, từng cánh hoa phản chiếu ánh sáng như thu nhỏ cả trời biển.
> “Đây… là cảnh giới kiếp thứ hai của chúng ta.” – Vi Nguyệt thốt lên, mắt rực sáng.
“Một thế giới… nơi phàm tâm cũng là sức mạnh, nơi tình cảm và linh lực phải hòa làm một.”
Phía xa, Lục đồ đệ lần lượt xuất hiện, ánh mắt kiên định, tay cầm pháp bảo từng người.
> “Sư tôn, đồ nhi, chúng ta sẽ hộ trì người đến cùng.”
> “Được.” – Hà Thành Dương gật đầu, giọng khàn đặc.
“Bắt đầu đi, Vi Nguyệt… song tu chi đạo.”
---
Ánh sáng thủy linh bùng lên, hai người cùng lao vào giữa Thủy Tâm Liên Hoa, nơi mỗi cánh hoa không chỉ chứa linh lực mà còn thử thách lòng tin, tình cảm và ý chí.
Mỗi bước đi, dòng nước như khắc họa tâm can, thử thách họ:
Ai tin ai?
Ai sẽ dẫn ai ra khỏi mê hồn thủy?
Ai sẽ chịu tổn thương trước thử thách thiên đạo?
> “Nguyệt nhi, nếu có ngày… ngươi phải chọn giữa đời ta và mạng sống ngươi… đừng ngần ngại.” – Hà Thành Dương thì thầm.
“Con sẽ chọn… song song cùng người.”
Với một luồng ánh sáng bạc, hai tâm mạch hòa vào nhau, kiếp thứ hai chính thức khởi hành.
Chương 22: Mê Hồn Thủy Hoa
Thủy Tâm Liên Hoa rực sáng dưới ánh trăng, từng cánh hoa thủy tinh long lanh như mặt gương. Linh lực từ hoa tỏa ra, tạo thành một mê cung ánh sáng bạc, xoáy quanh hai người — thử thách đầu tiên của kiếp thứ hai.
Hà Thành Dương và Vi Nguyệt đứng trước vòng xoáy ánh sáng, tay trong tay.
“Nguyệt nhi… nếu bước vào, có thể mỗi người sẽ thấy thứ mà mình sợ nhất.”
“Con không sợ…” – Vi Nguyệt đáp, ánh mắt kiên định, “con sẽ luôn nắm tay người.”
Một luồng linh lực từ các cánh hoa bùng lên, kéo họ vào mê hồn.
Không gian quanh biến dạng, sương thủy bao phủ, ánh sáng lấp lánh vẽ ra từng con đường kỳ quái.
Đầu tiên, Hà Thành Dương nhìn thấy hình ảnh bản thân — một vị tiên vương cô độc, đứng trước Thiên Đạo, phạt tước tiên vị, tay nắm thanh kiếm lạnh lùng.
“Ta… sẽ mất tất cả…” – y thầm nghĩ, tim nhói lên.
Ngay lập tức, hình ảnh Vi Nguyệt biến đổi: nàng nằm bất động, ánh mắt trống rỗng, máu thấm áo trắng.
“Không… không được…” – Hà Thành Dương hét, song bàn tay không thể chạm tới nàng.
Bên cạnh, Vi Nguyệt cũng bị mê cung thử thách.
Nàng nhìn thấy Hà Thành Dương hóa thành một đạo sĩ vô tâm, lạnh lùng, không còn nhớ nàng — phàm tâm của hắn đã hoàn toàn bị Thiên Đạo xóa sạch.
“Sư tôn… người… có còn nhớ con không?” – nàng khẽ thốt, tim nghẹn lại.
Linh lực hoa xoay vần, thử thách họ từng bước.
Mỗi khi một nỗi sợ xuất hiện, thân thể họ bị cản trở, kinh mạch rối loạn. Nhưng nhờ tâm mạch liên kết, hai người cảm nhận được hơi thở, nhịp tim, linh lực của nhau.
“Nắm tay ta!” – Hà Thành Dương hét.
“Con đang nắm!” – Vi Nguyệt đáp.
Một luồng ánh sáng bạc bùng lên từ lòng bàn tay họ, phá tan ảo ảnh đầu tiên.
Cánh hoa lớn nhất trong vòng mê cung rung lên, nở ra ánh sáng dịu như sóng nước, dẫn họ tiến sâu hơn.
“Mỗi cánh hoa là một thử thách,” – Vi Nguyệt thầm nghĩ, “nhưng cũng là cơ hội để song tu.”
“Chỉ cần không rời tay nhau, chúng ta sẽ vượt qua.” – Hà Thành Dương nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt vẫn thoáng lo lắng.
Bước vào cánh hoa thứ hai, cả hai thấy bản thân đối diện những lựa chọn đau đớn:
Nếu cứu mạng một ai đó, sẽ mất linh lực.
Nếu chỉ bảo vệ bản thân, một phần linh hồn đối phương sẽ bị phong bế.
Hà Thành Dương lập tức hiểu: thử thách của Thiên Đạo không chỉ là kiểm tra linh lực, mà là kiểm tra tình cảm sư đồ.
“Nguyệt nhi… chúng ta phải cùng nhau, không được để ai bị tổn thương.”
Vi Nguyệt gật đầu, đôi mắt rực sáng:
“Con đồng ý. Song tu chi đạo, không rời tay nhau.”
Ánh sáng từ song tu bùng lên mạnh mẽ hơn, xuyên qua mê cung, xua tan mọi ảo cảnh.
Cả hai cùng bước ra khỏi cánh hoa thứ hai, mồ hôi lấm tấm, tim vẫn đập chung nhịp — mối liên kết sư đồ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Phía xa, Lục đồ đệ đứng ngoài, mỗi người mang pháp bảo, nhìn ánh sáng bùng lên từ song tu:
“Sư tôn… đồ nhi… họ… vượt qua thử thách đầu tiên rồi…”
Ánh sáng thủy tinh rọi xuống mặt hồ, phản chiếu hai hình bóng, hòa cùng trăng sáng.
Trong lòng cả hai, tình cảm không còn là cấm kỵ, mà đã trở thành sức mạnh, dẫn đường cho linh lực song tu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro