Quyển II.5: Thủy Tâm Liên Hoa
🌕 Chương 29: Liên Hoa Quang Giới
Giữa vực nước đen sâu thẳm, ánh sáng từ Song Tu Chi Thần vẫn chưa tắt.
Vòng sáng quanh Vi Nguyệt và Hà Thành Dương tỏa ra, nhưng đang bị ép lại từng chút một.
Từng cánh hoa bạc của “Liên Hoa Quang Giới” bị bóp méo, nứt vỡ dưới áp lực linh khí hắc ám.
> “Sư tôn… không thể duy trì lâu hơn…” – giọng Vi Nguyệt run run, linh lực trong người nàng đã cạn kiệt đến mức thân thể dần trong suốt.
Hà Thành Dương ôm nàng chặt hơn, linh lực trong người hắn như nước chảy ngược, từng sợi tơ bạc chảy ra từ mạch máu.
> “Đừng nói nữa. Ta ở đây.”
Một tiếng cười trầm vang lên từ bóng tối — lạnh lẽo, kéo dài, như xuyên qua hàng ngàn năm oán hận.
> “Kẻ nghịch đạo... dám thắp sáng vực sâu của ta?”
Từ trong hắc thủy, Thủy Ma Tôn hiện ra: thân hình khổng lồ, mười cánh tay uốn lượn như dòng nước, đôi mắt sâu hun hút mang cả vực thẳm của thiên hải.
Trên trán hắn, ấn chú đen hình Liên Hoa ngược tỏa khí tức ma đạo kinh hồn.
Hà Thành Dương nâng tay, Pháp Ấn Bạch Dương sáng rực, hòa cùng linh lực của Vi Nguyệt.
> “Thủy Ma Tôn, nếu ngươi còn một chút linh tính, hãy dừng tay. Ngươi đang chống lại đạo trời.”
> “Đạo trời?” – Ma Tôn cười khẽ, âm trầm – “Khi các ngươi giết tộc ta để xây thiên giới, đạo trời ở đâu?”
Lời hắn khiến tim Vi Nguyệt khẽ run. Nàng nhìn sư tôn, thấy ánh mắt chàng khựng lại trong thoáng chốc — đó là nỗi tội lỗi từ kiếp đầu, khi Hà Thành Dương từng là người chém giết linh tộc để được đạo phong.
Thủy Ma Tôn giơ tay, từ mặt nước mọc lên hàng ngàn Liên Hoa Đen, từng bông nở ra hút lấy ánh sáng của Quang Giới.
Vi Nguyệt thấy linh lực sư tôn dần yếu, máu rỉ ra từ khóe môi.
> “Không… sư tôn không thể chịu thêm được nữa.”
Nàng nắm lấy tay chàng, đôi mắt tím ánh lên quyết liệt.
> “Nếu là duyên nợ giữa ta và người… thì hãy để ta thay người chuộc lại.”
> “Nguyệt nhi! Không được!” – Hà Thành Dương quát lên, nhưng ánh sáng quanh nàng đã bùng nổ.
---
🌸 Nguyên Đạo Thể – Liên Hoa Tâm Ấn
Cơ thể Vi Nguyệt tỏa ra ánh sáng tím bạc, từng cánh hoa hiện ra từ linh hồn nàng, xoay quanh tạo thành Liên Hoa Quang Giới hoàn chỉnh.
Ánh sáng đó xé toạc tầng hắc thủy, chiếu sáng đến tận trời cao.
Nàng mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió nước:
> “Sư tôn… đừng sợ. Con không biến mất… chỉ trở về nơi ta vốn thuộc về.”
Cơ thể nàng tan ra thành những cánh hoa lấp lánh, dung nhập vào tâm giới, khiến Quang Giới trở thành Giới Hoa Tâm Linh – nơi ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại.
Thủy Ma Tôn rống lên, thân thể nổ tung trong cột sáng, nhưng đồng thời, một phần oán khí nhập vào ấn chú trên tay Hà Thành Dương.
Ánh sáng tắt. Mặt hồ yên ắng trở lại.
---
Khi Hà Thành Dương mở mắt, hắn đã nằm bên bờ hồ.
Trong lòng bàn tay, còn vương lại một cánh hoa tím bạc — là linh hồn Vi Nguyệt lưu lại.
> “Nguyệt nhi…” – hắn thì thầm, giọng run như vỡ vụn. – “Ngươi… lại vì ta mà gánh tội.”
Bầu trời đổ mưa nhẹ. Từng giọt nước rơi xuống, tan vào hồ, nơi những cánh hoa bạc trôi lững lờ, lấp lánh như ánh mắt nàng từng nhìn hắn.
🌸 Chương 30: Hoa Rơi Tịch Diệt
Mưa vẫn rơi trên mặt hồ, không ngừng suốt bảy ngày bảy đêm.
Cả Thủy Tâm Liên Hoa như chìm trong tang thương, những cánh hoa bạc rụng xuống mặt nước, tan ra thành tro sáng, biến mất không để lại dấu vết.
Hà Thành Dương ngồi lặng trong gian điện đá, y phục trắng giờ loang máu.
Tay hắn nắm chặt cánh hoa tím bạc đã khô, từng sợi linh khí từ đó rút ra rồi tan đi như tro bụi.
“Nguyệt nhi…” – tiếng hắn khàn đặc – “Con nói sẽ không rời khỏi ta, cớ sao lại chọn biến mất?”
Giọng nói ấy tan vào gió, lẫn trong tiếng nước chảy của dòng suối nhỏ trong Liên Hoa giới.
🌕 Tâm Ma Dẫn Lộ
Từ khi Vi Nguyệt hóa thân thành “Liên Hoa Tâm Ấn”, đạo tâm của Hà Thành Dương bắt đầu nứt.
Trong giấc mộng, hắn luôn thấy nàng — đứng bên hồ, mỉm cười gọi: “Sư tôn…”, rồi tan thành cánh hoa.
Những lần tỉnh giấc, hắn đều thấy bàn tay mình rớm máu, ấn tím bạc phát sáng yếu ớt.
Linh lực trong người không còn thuần khiết, có một dòng khí đen len lỏi như rắn, uốn khúc quanh tâm mạch.
“Ngươi cứu nàng, nhưng cũng hủy chính mình.” – Giọng nói đó đến từ nội tâm hắn, là Thủy Ma Tôn còn sót lại.
Hà Thành Dương mở mắt, ánh nhìn sắc như gươm:
“Ngươi đã chết.”
“Ta không chết… ta chỉ đang ở trong ngươi.”
Từ trong bóng tối, thân ảnh Thủy Ma Tôn hiện ra – không còn hình thể, chỉ là hư ảnh kết từ linh khí.
“Ngươi gọi đó là tình yêu? Một sư đồ nghịch đạo, đáng lẽ cả hai đều phải tan biến. Thế nhưng đạo trời lại để nàng hóa thân, để ngươi sống… Ngươi không thấy sao? Đây là trừng phạt ngọt ngào nhất.”
Hà Thành Dương khép mắt, trầm giọng:
“Nếu đây là trừng phạt… ta sẽ dùng linh mệnh trả. Nhưng không ai được chạm vào nàng, dù là trong cõi luân hồi.”
Linh lực bùng nổ. Ánh sáng trắng bạc rực lên, đốt sạch hư ảnh ma tôn.
Nhưng trong chính khoảnh khắc ấy, đạo ấn tím trên tay hắn hóa đen, như một con mắt mở ra giữa lòng bàn tay —
lặng lẽ nhìn hắn, nửa người là tiên, nửa người là ma.
🌸 Luân Hồi Liên Hoa
Ba trăm năm trôi qua.
Liên Hoa giới dần khép lại, trở thành cấm địa mà không ai dám đặt chân tới.
Chỉ có một người vẫn ngồi bên hồ, không hề già đi, áo trắng phất phơ trong gió — Hà Thành Dương.
Một đêm nọ, mặt hồ lại sáng rực.
Cánh hoa tím bạc đầu tiên sau ba trăm năm từ từ nở rộ, tỏa ra mùi hương thanh tịnh, ẩn ẩn linh khí của Vi Nguyệt.
Hắn mở mắt, hơi run.
“Nguyệt nhi…”
Ánh sáng từ đó lan tỏa khắp hồ, hiện ra một thiếu nữ trong áo lam, dung mạo thanh tân, đôi mắt mang sắc tím nhạt như sương.
Nàng nhìn hắn, bối rối:
“Tiền bối… sao người nhìn ta như vậy?”
Hà Thành Dương chết lặng. Hơi thở ngưng trong cổ họng.
Đôi mắt ấy, nụ cười ấy — tất cả đều là Vi Nguyệt, chỉ là không còn ký ức.
“Ngươi tên gì?” – hắn hỏi, giọng run nhẹ.
“Đồ nhi tên là Liên Nguyệt… là người vừa được thu nhận vào Thánh Vực Môn.”
Nàng cúi đầu hành lễ.
Hà Thành Dương khẽ cười, mà nước mắt lại rơi.
“Liên Nguyệt… tên thật đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro