Quyển III.1: Liệt Dương Vô Kiếp
🌕 Chương 31: Người Xưa Trở Lại
Ánh dương đỏ rực trút xuống chân trời, hắt qua tầng mây trắng phủ đỉnh núi Thánh Vực.
Tiếng chuông vang lên ba hồi, báo hiệu lễ nhập môn năm nay bắt đầu.
Từng đệ tử trẻ nối nhau bước qua cổng đá khắc hai chữ cổ: Thánh Vực.
Ánh sáng linh khí lượn quanh, tạo thành cầu vồng bảy sắc — biểu tượng của bảy đạo tu pháp cao nhất nhân giới.
Giữa hàng trăm linh căn đang được kiểm tra, một thiếu nữ áo lam đứng yên, mắt trong như nước hồ mùa thu, trên trán thấp thoáng hoa văn tím bạc mờ nhạt — đó là Liên Nguyệt.
> “Tên?” – Trưởng môn hỏi.
“Liên Nguyệt.” – Nàng đáp khẽ, giọng nhẹ như gió sớm.
Cột linh quang đo linh căn bỗng dao động dữ dội, sáng rực rồi nứt toác, khiến các trưởng lão bên dưới đều đứng bật dậy.
> “Linh căn song nguyên? Không... là Tâm Liên song đạo!”
“Nàng... sinh ra đã có tâm ấn kết hợp cả tiên khí và ma lực?”
Cả quảng trường xôn xao.
Nhưng Liên Nguyệt chỉ đứng lặng, không hiểu gì, chỉ thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt vừa sợ vừa kính.
Nàng mỉm cười, hơi cúi đầu, tóc rơi xuống vai, che đi sắc hoa bạc giữa trán.
---
Từ xa, trong gian điện tối phủ sương, một người áo trắng đang lặng lẽ nhìn qua gương thủy tinh.
Hắn có mái tóc đen điểm bạc, ánh mắt sâu như vực, khó phân biệt là người hay thần.
Trên bàn tay phải của hắn, một đạo ấn đen nhạt ánh sáng — nửa như hoa, nửa như mặt trời thiêu đốt.
> “Liên Nguyệt...” – hắn khẽ đọc tên ấy, giọng thấp đến run.
“Ngươi... thật sự đã trở lại.”
Đó là Hà Thành Dương, giờ đây lấy tên Dương Liệt, ẩn danh trong hàng ngũ trưởng lão của Thánh Vực Môn.
Sau ba trăm năm, hắn đã đốt phần tiên hồn còn lại để phong ấn ma ấn trong tim, sống như một kẻ tàn tạ giữa người sống và quỷ ma.
Nhưng chỉ cần nghe đến hai chữ ấy — “Liên Nguyệt” — toàn thân hắn như được đánh thức.
> “Ba trăm năm rồi...” – hắn thì thầm, tay siết lại. – “Cánh hoa ấy cuối cùng cũng nở lại.”
---
🌸 Lễ bái sư
Khi trời ngả hoàng hôn, tất cả tân đệ tử được xếp thành hàng để chọn sư phụ.
Các trưởng lão lần lượt ra mặt, từng người chọn lấy đồ đệ có linh căn tương ứng.
Riêng Liên Nguyệt, khi đến lượt nàng, cột linh khí bên cạnh bỗng phát sáng lần nữa — nhưng lần này ánh sáng đỏ rực như mặt trời.
Một tiếng xé gió vang lên, lửa rực giữa không trung hóa thành từng cánh hoa.
Từ tầng mây trên cao, Dương Liệt bước xuống.
Áo trắng dài quét qua gió, ánh sáng quanh hắn như hòa cùng lửa đỏ.
Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào thiếu nữ đang ngước lên.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như dừng lại.
Nàng nhìn hắn — không hiểu sao tim bỗng run lên dữ dội, như từng gặp người này trong giấc mơ.
> “Ngươi tên gì?” – hắn hỏi, giọng trầm ấm, mang âm rung quen thuộc.
“Liên... Nguyệt.” – nàng đáp, môi khẽ run.
Dương Liệt mỉm cười, nụ cười nhẹ đến mức tan trong gió:
> “Từ nay, ta là sư tôn của ngươi.”
Cả quảng trường im phăng phắc.
Một đạo duyên, ba trăm năm trước từng tan trong biển máu và nước mắt, nay lại khẽ nảy mầm giữa ánh hoàng hôn.
---
Đêm đó, khi tất cả đã rời đi, Dương Liệt ngồi một mình trong sảnh tĩnh, nhìn lên bầu trời.
Ngón tay khẽ chạm ấn đen trong lòng bàn tay — nhưng ánh sáng tím bạc bên dưới lớp ấn ấy lại lóe lên, run rẩy như nhịp tim.
> “Nguyệt nhi...” – hắn khẽ nói, giọng vỡ ra giữa đêm.
“Nếu kiếp này ngươi không nhớ ta, ta nguyện giữ im lặng... chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi thêm một lần nữa.”
Ngoài hiên, ánh trăng soi xuống mặt hồ, phản chiếu hình ảnh của hai kiếp –
Một Liên Hoa từng rơi trong biển nước,
Một Liệt Dương từng bị thiêu trong lửa đạo.
Và giờ, họ lại cùng tồn tại trong một thế giới, chỉ cách nhau một cái nhìn.
🌸 Chương 32: Hoa Trong Lửa
Gió thổi qua dãy hành lang dài của Thánh Vực Môn, hương trúc non hòa cùng mùi lửa linh thạch thoang thoảng.
Trong tòa viện nhỏ nằm phía Đông núi, Liên Nguyệt ngồi xếp bằng giữa trận pháp luyện khí sơ cấp, hai tay kết ấn theo chỉ dẫn trong điển pháp.
Ánh sáng đỏ cam từ viên tâm linh thạch tỏa ra, trôi dần quanh cơ thể nàng như sợi chỉ mảnh.
Khí trong người di chuyển chậm, nhưng êm.
“Tụ linh từ tâm, dưỡng thần bằng hơi thở, thuận tự nhiên mà vận chuyển.”
Lời sư tôn vang lên bên tai — trầm, ấm, và có gì đó như đã từng nghe qua vô số lần.
Liên Nguyệt hơi nhíu mày. Nàng không nhớ rõ, nhưng cảm giác này… thật quen thuộc.
Mỗi khi giọng hắn thấp xuống, nàng lại thấy trong lòng có luồng cảm xúc vừa ấm vừa buốt, như một ký ức xa xưa bị chôn sâu trong máu thịt đang gõ cửa.
Phía sau nàng, Dương Liệt đứng lặng nhìn.
Ngọn lửa quanh thân Liên Nguyệt phản chiếu trong mắt hắn, từng chuyển động nhỏ của nàng đều khiến lòng hắn siết lại.
“Ngươi vẫn như xưa… vẫn mang hỏa linh của ta.”
Trong lòng bàn tay hắn, ấn đen chợt lóe lên ánh sáng đỏ, hòa cùng với ánh lửa quanh Liên Nguyệt — hai luồng khí tương tác, run rẩy như tìm nhau.
Nhưng hắn nhanh chóng áp chế, cắn mạnh đầu ngón tay, ấn chú lên ngực, máu lan trên áo trắng như đóa hoa nở trong tuyết.
“Không được. Kiếp này, nàng là đệ tử của ta, không thể để đạo tâm dao động.”
Khi buổi luyện kết thúc, Liên Nguyệt đứng dậy, lau mồ hôi, nhìn hắn mỉm cười:
“Sư tôn, con đã vận linh đúng chứ?”
Dương Liệt khẽ gật đầu:
“Không tệ. Nhưng hỏa khí trong ngươi quá mạnh, cần lấy thủy cân bằng. Từ mai, ta dạy ngươi Liên Hoa Tịnh Tâm Quyết.”
Nghe đến hai chữ Liên Hoa, Liên Nguyệt khựng lại.
Tim nàng đập loạn. Trong đầu thoáng hiện một hình ảnh — hồ nước, một đóa sen trắng vỡ tan trong mưa, và một người đàn ông ôm lấy nàng giữa biển lửa.
“Nguyệt nhi, đừng sợ...” – giọng nói đó trùng với âm sắc của Dương Liệt.
Nàng giật mình, tay nắm chặt vạt áo, hơi thở rối loạn.
Dương Liệt thấy vậy, định bước tới, nhưng rồi dừng lại.
“Tâm ngươi dao động, hôm nay nghỉ sớm.”
Nói rồi, hắn quay người rời đi, nhưng bước chân nặng trĩu.
Cánh cửa khép lại, để lại trong viện chỉ còn ánh trăng rơi trên gương mặt thiếu nữ.
Đêm đó, Liên Nguyệt không ngủ.
Nàng mơ thấy mình rơi giữa biển lửa. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, ánh mắt người đó sáng rực, gọi nàng là “Vi Nguyệt”.
“Vi… Nguyệt?” – nàng bật dậy, mồ hôi lạnh chảy dài sau gáy.
Bên ngoài, ánh trăng bị mây che khuất, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt soi xuống hồ.
Nàng bước ra, thấy bóng người áo trắng đang đứng trước hồ, lặng lẽ ngắm trăng.
“Sư tôn?”
Hắn quay lại, ánh mắt sâu như biển đêm, giọng nhẹ:
“Không ngủ được sao?”
“Con… mơ thấy một người. Nhưng không rõ mặt.”
“Tên người đó là gì?”
“Hình như… là Dương.” – nàng nói rất khẽ.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Dương Liệt như bị xé đôi.
Ánh lửa đạo trong tim hắn bùng lên, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhạt:
“Duyên phàm thôi. Đừng bận tâm.”
Hắn quay đi, che đi ánh sáng đỏ đang rực trong mắt.
Nhưng Liên Nguyệt nhìn theo, trong lòng lại vang lên giọng nói từ mơ —
“Nguyệt nhi, nếu còn gặp lại ta, xin đừng quên...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro