Quyển III.2: Liệt Dương Vô Kiếp
🌸 Chương 33: Liệt Hỏa Vấn Tâm
Trong lòng núi Thánh Vực, có một nơi được gọi là Huyền Viêm Cốc — nơi ngọn lửa của trời đất giao hòa, linh hỏa ẩn sâu trong lòng đá, đốt cháy cả thần trí của người yếu tâm.
Chỉ những kẻ có đạo tâm kiên định mới dám bước vào, vì một khi tâm sinh tạp niệm, sẽ bị liệt hỏa thiêu rụi linh căn, vĩnh viễn không thể tu hành.
---
🌕 Buổi thử luyện
“Sư tôn, con đã chuẩn bị xong.”
Liên Nguyệt bước vào cốc, áo trắng bị gió nóng thổi tung, ánh sáng lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng — không hề sợ hãi.
Dương Liệt đi bên cạnh, dáng vẻ bình thản, nhưng lòng bàn tay đã thấm mồ hôi lạnh.
> “Ngươi nhớ kỹ, nơi đây không chỉ thử thân thể mà thử cả tâm. Mọi ảo ảnh nhìn thấy đều do tâm sinh ra. Nếu gặp điều gì... khiến ngươi dao động, hãy niệm quyết ‘Tịnh Tâm Liên Hoa’ mà giải.”
> “Con hiểu rồi.”
Nàng gật đầu, từng bước tiến vào biển lửa.
---
🔥 Trong hỏa cảnh
Ngay khi bước qua kết giới, cảnh vật đổi khác.
Lửa đỏ phủ kín bầu trời, mặt đất nứt toác như bị rút cạn sinh khí.
Liên Nguyệt ngẩng đầu — thấy giữa biển lửa là một hồ sen đang cháy rực.
Giữa hồ, có một người đứng đó.
Áo trắng như tuyết, mắt sâu thẳm, môi cong nhẹ.
> “Nguyệt nhi.”
Âm thanh ấy khiến tim nàng run lên.
Nàng lui lại một bước:
> “Ngươi là ai?”
> “Là người từng gọi ngươi là đồ nhi.”
Hắn bước đến, bàn tay vươn ra, nắm lấy cổ tay nàng. Nhiệt độ từ bàn tay ấy khiến mọi huyết mạch trong người nàng bừng cháy.
Hình ảnh trong tâm trí đổ ập về — hồ sen, ánh trăng, và người đàn ông ấy ôm lấy nàng giữa biển máu, gọi tên “Vi Nguyệt”.
> “Không… không thể nào...”
> “Ta đã chờ ngươi quá lâu.” – giọng nói ấy vừa như lời gọi, vừa như oán than.
Liên Nguyệt run rẩy, mắt ướt mờ, không biết là mồ hôi hay nước mắt.
> “Vi Nguyệt đã chết rồi…”
> “Không. Nàng chỉ quên thôi.”
Người đàn ông đưa tay đặt lên trán nàng, trong khoảnh khắc, ấn Liên Hoa trên ngực nàng sáng bừng.
Một luồng linh lực từ sâu trong linh hồn trào ra, ký ức bị khóa trong luân hồi như vỡ tung:
— Hà Thành Dương.
— Lời thề nơi hồ Liên Hoa.
— Nụ cười sau cùng trước khi nàng tan biến trong ánh sáng.
> “Sư tôn… là người sao?”
---
⚡ Ngoài hiện thực
Dương Liệt ngồi ngoài kết giới, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Ấn chú trong tay hắn rực đỏ, linh hỏa xung quanh trào dâng dữ dội.
> “Không ổn… Liệt Hỏa đang dẫn linh hồn nàng vào Vấn Tâm Ảo Cảnh!”
Hắn định phá giới xông vào, nhưng một luồng lực mạnh từ trong đẩy ngược hắn lại — chính là linh hỏa của Vi Nguyệt!
> “Nguyệt nhi, đừng để nó nuốt tâm ngươi…”
Lửa bốc cao, gió xoáy cuốn lấy hắn, mọi thứ hóa thành tiếng gầm của lửa và máu.
---
🌺 Trong ảo cảnh
Liên Nguyệt ngẩng đầu, thấy Hà Thành Dương quỳ xuống trước mình, ánh mắt đầy đau khổ.
> “Kiếp trước ta phạm thiên đạo vì ngươi. Kiếp này, ta nguyện chịu trăm kiếp lửa thiêu, chỉ để thấy ngươi cười một lần.”
> “Sư tôn, đừng nói nữa…”
Nước mắt nàng rơi, hòa vào ánh lửa, tan biến như khói.
> “Nếu đây là mộng, ta nguyện ở lại cùng người.”
Cả hai bước tới gần, lửa hồng rực cháy quanh thân, nhập vào nhau, ấn Liên Hoa trên trán tỏa sáng.
---
🌅 Tại Huyền Viêm Cốc
Một tiếng nổ vang rền.
Kết giới vỡ tan, Dương Liệt bế Liên Nguyệt ra ngoài.
Trên trán nàng, ấn Liên Hoa đã mở ra cánh thứ nhất — Ấn của Nhận Thức.
Hắn khẽ chạm vào trán nàng, giọng trầm thấp run rẩy:
> “Ngươi thật sự… nhớ ta rồi sao?”
Nàng khẽ mở mắt, đôi môi run nhẹ:
> “Sư tôn…”
Chỉ hai chữ ấy thôi, cũng khiến trái tim Dương Liệt rối loạn.
Ánh sáng liệt dương chiếu lên, hỏa diễm tan biến, để lại hai người trong im lặng.
🌸 Chương 34: Thiên Đạo Vô Tình
Trên đỉnh núi Thánh Vực, mây đen kéo đến bất thường.
Lôi quang uốn lượn giữa tầng mây, từng tia sét như rồng bạc xé toạc bầu trời.
Toàn bộ đệ tử đều ngẩng đầu, hoang mang nhìn lên — một cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong mấy trăm năm qua.
Trong đại điện, Dương Liệt đứng trước tượng Thiên Đạo, áo trắng phất nhẹ, nhưng thần sắc trầm trọng.
Phía sau hắn, bảy luồng linh khí của Thánh Vực Môn dao động bất ổn.
“Sư tôn! Thiên tượng này… là điềm gì ạ?” – Liên Nguyệt chạy tới, sắc mặt tái đi.
Dương Liệt không đáp ngay. Hắn ngước nhìn đỉnh tượng, nơi một đường sét đánh thẳng xuống — tạc nát đầu tượng Thiên.
Ánh sáng lóe lên, khắp không gian vang vọng một giọng nói lạnh như kim loại:
“Phàm nhân nghịch đạo. Luân hồi trái thiên.”
“Phản đồ của Thiên Môn – Hà Thành Dương – tái phạm thiên luật.”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, linh lực chấn động.
Liên Nguyệt chết lặng, bàn tay run rẩy bấu vào vạt áo.
“Phản đạo…? Không thể nào…”
⚡ Thiên phán giáng xuống
Giữa hư không, tầng tầng kết giới mở ra.
Một luồng ánh sáng kim sắc tụ lại thành hình người — chính là Thiên Sứ Giám Kiếp, đại diện của Thiên Giới.
Ánh mắt hắn nhìn xuống, vô cảm, như nhìn vào một hạt bụi.
“Hà Thành Dương, ngươi từng bị giáng xuống vì phạm tâm phàm. Nay lại dùng huyết lực nghịch chuyển luân hồi, giúp một phàm linh hồi sinh. Tội lỗi chồng chất, thiên đạo không thể dung tha.”
Dương Liệt ngẩng đầu, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
“Nếu đạo trời vô tình, thì ta nguyện làm kẻ phản đạo. Chỉ cần nàng còn sống, kiếp nạn này — ta chịu.”
“Ngươi thật sự muốn lấy mình chống thiên?”
“Không phải chống, mà là… không khuất phục.”
Tiếng nói của hắn vang vọng khắp hư không, từng chữ như đinh đóng vào cõi trời.
Thiên Sứ giơ tay, kết ấn.
Một cột sáng rơi xuống, hóa thành Thiên Giới Trảm, chém thẳng về phía hắn.
Dương Liệt xoay người, linh lực bộc phát.
Áo trắng tung bay, tay phải kết Liệt Dương Ấn, ngăn luồng sáng kia.
Nhưng trong khoảnh khắc, máu phun ra từ miệng — ánh sáng đạo quá mạnh, thấu tận xương tủy.
“Sư tôn!”
Liên Nguyệt lao tới, mở Liên Hoa Ấn che chở.
Hai luồng khí — một đỏ, một trắng — đan xen, hóa thành kết giới.
Nhưng sức ép từ trời vẫn ập xuống, ép cả hai quỳ xuống mặt đất.
“Nguyệt nhi, tránh ra!”
“Không! Con không để người một mình nữa!”
Nước mắt nàng trào ra, ánh ấn trên trán sáng rực — cánh thứ hai của Liên Hoa Ấn mở ra, hóa thành hình sen rực lửa, bao trọn lấy cả hai.
🌙 Trong cơn bão linh lực
Giữa biển sáng, Liên Nguyệt nhìn thấy Hà Thành Dương quay sang, nụ cười nhẹ nhòa trong khói:
“Ta đã từng nói… nếu đạo trời muốn chia lìa, ta sẽ đốt chính đạo đó.”
“Người ngốc lắm…” – nàng khẽ khóc, ôm chặt lấy hắn.
“Ta biết.”
Ngọn lửa liệt dương quanh họ bùng lên, đốt cháy mọi xiềng xích, mọi kết giới.
Một tiếng nổ vang động ba cõi.
🌫️ Sau trận thiên kiếp
Thánh Vực Môn chỉ còn tro bụi.
Tầng mây tan ra, gió mang theo mùi máu và lửa.
Không ai thấy Dương Liệt và Liên Nguyệt đâu nữa — chỉ còn lại một đóa sen đỏ trôi trên không trung, xoay chậm rồi biến mất.
Trên cao, Thiên Sứ khẽ nhíu mày.
“Hắn dùng Liệt Dương Phản Ấn… ép hai linh hồn hợp đạo. Thế gian này… sẽ không yên đâu.”
Ánh sáng kim sắc tan dần. Trời lại trong, nhưng dưới cõi phàm, một luồng linh khí kỳ dị đang hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro