Quyển III. 5: Liệt Dương Vô Kiếp
🌸 Chương 39: Vực Hỏa Thiên Môn
Trên đỉnh núi Thánh Vực, trời tối như mực, mây đen xoáy lên cuồn cuộn.
Cột sáng kim sắc từ Thiên Đạo vẫn còn vương trên bầu trời, nhưng giờ đây nó phát ra một âm thanh trầm nặng, như tiếng trống trời giáng xuống, báo hiệu Đại Kiếp Thiên Môn chuẩn bị mở ra.
> “Nguyệt nhi… lần này, sẽ là thử thách lớn nhất của chúng ta.” – Dương Liệt nắm tay nàng, ánh mắt kiên định.
Một cánh cổng khổng lồ bằng lửa trắng kim loại mở ra giữa không trung, xoay vòng dữ dội.
Đó là Vực Hỏa Thiên Môn, nơi Thiên Đạo triệu hồi để phong ấn và thử thách bất kỳ kẻ nghịch thiên nào.
Hàng vạn luồng ánh sáng từ cổng bay ra, tỏa ra khí áp kinh thiên.
Một làn sóng linh lực mạnh mẽ ập đến, khiến Dương Liệt và Liên Nguyệt đứng không vững.
> “Nguyệt nhi, chuẩn bị! Chúng ta phải song tu đến cực hạn mới qua được!”
Liên Nguyệt hít sâu, nhắm mắt, Liên Hoa Ấn tỏa sáng, cùng lúc Dương Liệt bùng phát Liệt Dương Hỏa Lực.
Hai luồng lực hòa vào nhau, đỏ tím xoay tròn, tạo ra Trận Song Tu Vô Địch, chặn toàn bộ áp lực từ Vực Hỏa.
Vực Hỏa Thiên Môn liên tục co bóp, tạo ra áp lực khổng lồ.
Một cơn gió hắc ám quét qua, kéo hai người vào giữa tâm cổng.
Bên trong, cảnh vật hỗn nguyên: lửa đỏ, mây đen, âm thanh như vạn thanh kiếm chém vào lòng đất.
Họ phải phối hợp nhịp thở, mỗi chuyển động, mỗi ấn pháp đều đồng bộ, nếu sai một chút — có thể linh hồn bị xé nát.
Dương Liệt thì thầm:
> “Nguyệt nhi… bám vào ta. Hãy tin vào song tu Liệt Dương!”
Liên Nguyệt nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định:
> “Con tin!”
Họ cùng hít sâu, linh lực đỏ và tím bùng nổ cực hạn.
Vòng xoáy ánh sáng rực rỡ phủ kín Vực Hỏa, khắc chế toàn bộ lực lượng phong ấn.
Cánh hoa rực lửa xoay quanh hai người, biến tất cả lửa và áp lực thành năng lượng của họ.
Một tiếng nổ vang khắp cõi, Vực Hỏa Thiên Môn rung lắc dữ dội, rồi chậm rãi thu nhỏ.
Thiên Kiếp Đại Vực khép lại, để lại hai người đứng giữa biển tro, mệt lả nhưng ánh mắt rực sáng.
> “Chúng ta… vượt qua rồi sao?” – Liên Nguyệt thở hổn hển, nhưng môi mỉm cười.
Dương Liệt gật đầu:
> “Đúng. Song tu Liệt Dương… đã chính thức làm chủ kiếp này.”
Chương 40 – Thiên Ma Song Kiếp
Trời tối mịt mùng, mây đen xoáy lên dữ dội.
Vực Hỏa Thiên Môn vừa lắng xuống chưa lâu, nhưng bầu trời phương Đông bỗng rung chuyển, xuất hiện một cơn cuồng phong mạnh mẽ — Thiên Ma Song Kiếp đã mở ra.
Hàng nghìn sợi ánh sáng kim loại từ Thiên Đạo hòa vào hắc khí ma đạo, tạo thành một cơn bão thần lực khổng lồ, nhấn chìm cả Huyền Viêm Cốc.
“Nguyệt nhi… bám vào ta! Đây sẽ là thử thách cuối cùng!” – Dương Liệt hét lên, linh lực đỏ tím bùng lên mạnh hơn bao giờ hết.
Liên Nguyệt, áo lam dính máu, mắt rực sáng nhưng cơ thể run rẩy:
“Con sẽ không rời sư tôn!”
Cơn bão thần lực áp sát, Dương Liệt và Liên Nguyệt hợp lực, tạo ra Song Tu Liệt Dương Vô Ảnh Trận.
Từng tia hỏa lực và tịnh lực xoay vòng, chặn lại thiên-ma liên hợp.
Nhưng lực lượng áp đảo, hai người dần kiệt sức.
Thiên Sứ và Ma Tôn đồng thời tấn công, ép họ vào trung tâm trận pháp.
“Không còn đường lui, Nguyệt nhi… ta sẽ dùng Liệt Dương Thần Hỏa!” – Dương Liệt nói, ánh mắt trầm tĩnh nhưng mang quyết tâm hy sinh.
Một luồng hỏa lực đỏ tím bùng lên cực hạn, hóa thành cánh hoa liệt dương chói sáng, nhấn mạnh mọi lực lượng quanh họ.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dương Liệt chụp Liên Nguyệt vào lòng, dùng toàn bộ linh lực song tu để tạo ánh sáng chấn áp.
Cả cơn bão thần lực bị dồn xuống một điểm, giải phóng Liên Nguyệt khỏi vòng vây.
Nhưng linh lực của hắn bị tiêu hao toàn bộ, thân hình từ từ hóa thành ánh sáng đỏ tím, tan biến giữa bão.
“Sư tôn…!” – Liên Nguyệt gào thét, mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Dương Liệt khẽ mỉm cười:
“Nguyệt nhi… nếu kiếp này không còn… kiếp sau… ta sẽ… tìm… ngươi…”
Ánh sáng tan biến, chỉ còn lại một luồng tiên hồn đỏ tím, bị luân chuyển khỏi cõi Huyền Viêm Cốc.
Liên Nguyệt nằm trên tro tàn, toàn thân bị thương nặng, áo lam rách bươm, máu trộn lẫn tro.
Nhưng trong mắt nàng, vẫn lóe lên ngọn lửa quyết tâm:
“Sư tôn… con sẽ không bỏ cuộc. Con sẽ tìm lại ngươi… dù kiếp này, hay kiếp khác…”
Những cánh hoa liệt dương rực sáng quanh nàng, tỏa ra hơi ấm yếu ớt nhưng đủ để nhắc nhở: sức mạnh song tu vẫn còn tiềm ẩn, và hy vọng chưa mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro