Tiếng nhạc đám cưới lại một lần nữa vang lên trong ngôi nhà ba gian của ông Trường Giang. Lần này, cô dâu là Lan Ngọc – con gái nhà phú hộ giàu có nhất làng bên. Đám cưới diễn ra trong sự rình rang, náo nhiệt chưa từng có.
Lan Ngọc, nổi tiếng với vẻ đẹp trong sáng và nền nã, trong bộ áo cưới lụa trắng ngà, bước xuống từ chiếc xe kéo xa hoa. Đôi mắt sáng rỡ nhưng ẩn chứa chút ưu tư khó nhận ra. Trường Giang đứng chờ sẵn, tay phe phẩy quạt, nụ cười đầy thỏa mãn khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp sánh vai mình.
Lan Ngọc bước vào ngôi nhà ba gian. Lần đầu nhìn thấy nơi đây, cô đã cảm nhận một thứ gì đó lạnh lẽo đến khó tả. Ngôi nhà bề ngoài được sơn phết, trang hoàng lộng lẫy, nhưng đâu đó trong không gian, ánh sáng lờ mờ của những chiếc đèn lồng càng làm nổi bật vẻ âm u, nặng nề.
Khi bước qua bậc cửa chính, cô nhìn thoáng thấy bóng dáng một người phụ nữ gầy gò, đang lặng lẽ cúi đầu quét sân ở góc nhà. Đó là Vỹ Dạ – người vợ hai mà cô từng nghe đồn đại.
Lan Ngọc khẽ nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt của Vỹ Dạ, ánh mắt ấy lạ lùng, như chứa đựng cả sự chịu đựng lẫn nỗi đau sâu kín mà cô không thể hiểu được. Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Trường Giang đã kéo tay cô bước vào bên trong, nơi bà Nhã Phương đang chờ.
Bữa cơm đầu tiên sau ngày cưới, Lan Ngọc cảm nhận được rõ sự ngột ngạt giữa ba người phụ nữ trong nhà này. Bà Nhã Phương, vợ cả, ngồi ở đầu bàn với tư thế đầy quyền uy, ánh mắt sắc bén như dao quét qua từng người.
"Cô Lan Ngọc à," bà Nhã Phương cười nhạt, gắp một miếng cá bỏ vào chén mình, "Tôi nghe nói cô rất khéo léo, nấu ăn giỏi lắm phải không? Hy vọng cô có thể chia sẻ kinh nghiệm để người trong nhà học hỏi."
Lan Ngọc cười mỉm, điềm đạm đáp: "Dạ, tôi cũng chỉ biết chút ít thôi. Trong nhà đã có chị Vỹ Dạ đảm đang, chắc tôi còn phải học nhiều từ chị ấy."
Vỹ Dạ đang cúi đầu ăn, nghe đến tên mình thì khựng lại, bối rối ngẩng lên. Bà Nhã Phương cười lạnh, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô. "Cô ấy giỏi việc tay chân thôi, còn những chuyện khác, chắc khó mà làm được."
Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ, bắt gặp ánh mắt bối rối của nàng, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả. Cô khẽ nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Khi đêm buông xuống, Lan Ngọc bước vào phòng tân hôn với trái tim đập thình thịch. Nhưng thay vì sự dịu dàng, cô đối mặt với một Trường Giang đầy chiếm hữu.
"Lan Ngọc, từ nay cô là vợ tôi. Cô phải nhớ điều đó." Giọng ông trầm thấp, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.
Lan Ngọc lạnh sống lưng. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng sự thô bạo và tham lam của Trường Giang vẫn khiến cô kinh hoàng.
Đêm ấy, khi Trường Giang ngủ say, Lan Ngọc lặng lẽ ngồi dậy, nhìn ánh trăng mờ ngoài cửa sổ. Trái tim cô thắt lại. Tất cả những gì cô từng mơ mộng về hôn nhân giờ đây vỡ vụn như bọt nước.
Những ngày sau, Lan Ngọc dần hiểu rõ hơn về cuộc sống trong ngôi nhà này. Cô thường xuyên thấy Vỹ Dạ làm việc quần quật suốt ngày, từ giặt giũ, nấu ăn đến lau dọn. Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Vỹ Dạ lom khom gánh nước, cô lại cảm thấy xót xa kỳ lạ.
Một buổi chiều, trong lúc Vỹ Dạ đang cắt cỏ ngoài vườn, Lan Ngọc mang một cốc nước đến.
"Chị Vỹ Dạ, nghỉ chút đi. Uống nước cho đỡ khát."
Vỹ Dạ ngước lên, ngạc nhiên nhìn Lan Ngọc. "Bà ba… sao bà lại mang nước ra đây?"
Lan Ngọc cười nhẹ, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Tôi thấy chị làm việc từ sáng đến giờ mà không nghỉ, sợ chị mệt thôi."
Vỹ Dạ do dự một lúc, rồi nhận lấy cốc nước. "Cảm ơn bà ba. Tôi không sao đâu, quen rồi mà."
Lan Ngọc không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống bên cạnh Vỹ Dạ. Ánh nắng chiều buông xuống, soi rõ gương mặt xanh xao của nàng.
"Chị có muốn sống như thế này cả đời không?" Lan Ngọc đột ngột hỏi, ánh mắt xoáy sâu vào Vỹ Dạ.
Câu hỏi ấy khiến Vỹ Dạ sững lại. nàng nhìn Lan Ngọc, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
Bà Nhã Phương nhanh chóng nhận ra sự thân thiết bất thường giữa Lan Ngọc và Vỹ Dạ. Một buổi tối, bà gọi Lan Ngọc vào phòng riêng, giọng nói đầy nghi ngờ.
"Lan Ngọc, cô là vợ ba, nhưng đừng quên vị trí của mình. Tôi thấy cô quan tâm đến Vỹ Dạ quá mức. Đừng quên, cô ấy chỉ là một kẻ vô dụng trong nhà này."
Lan Ngọc giữ thái độ bình thản, nhưng ánh mắt lóe lên chút thách thức. "Chị cả, tôi chỉ đối xử tốt với người xứng đáng. Chẳng lẽ điều đó cũng là sai?"
Bà Nhã Phương cười nhạt, tiến lại gần, giọng nói nhỏ nhưng sắc lạnh. "Cô không biết gì về cái nhà này đâu, Lan Ngọc ạ. Ở đây, tốt bụng là cái tội."
Câu nói ấy khiến Lan Ngọc không khỏi rùng mình. Cô bắt đầu nhận ra rằng ngôi nhà này không chỉ có sự áp bức, mà còn ẩn chứa những bí mật đen tối chưa được hé lộ.
Một đêm, trong lúc đi ngang qua hành lang, Lan Ngọc nghe thấy tiếng Vỹ Dạ khóc nức nở trong căn phòng tối. Cô do dự một chút rồi khẽ đẩy cửa bước vào.
"Chị Vỹ Dạ, chị không sao chứ?"
Vỹ Dạ giật mình, vội lau nước mắt. "Tôi… không sao. Bà ba đừng lo."
Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vỹ Dạ. "Chị đừng giấu tôi. Nếu có chuyện gì, cứ nói với tôi."
Nhìn vào đôi mắt đầy chân thành của Lan Ngọc, Vỹ Dạ không kìm được nữa, bật khóc òa. nàng kể lại những ngày tháng bị Trường Giang hành hạ, những nỗi đau mà nàng phải gánh chịu khi con gái mình bị đưa vào rừng bỏ rơi.
Lan Ngọc ôm lấy Vỹ Dạ, giọng thì thầm đầy an ủi. "Chị không cô độc đâu, Vỹ Dạ. Tôi sẽ ở bên chị."
viết truyện này mà run tay dữ dần luôn á, không hiểu sao nữa mà kiểu như là khó tả cực kì, thôi thì mọi người nhớ cho tui xin ý kiến nha, tén kìu bấy bì
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro