Giấc Mộng Uyển Linh


Trăng treo đỉnh đầu, đỏ như máu, soi bóng lên sợi dây chuyền bạc đang rung nhẹ theo từng nhịp thở dồn dập của nàng. Ánh bạc ấy loé lên một tia sáng – như một cánh cửa nhỏ mở ra giữa thực tại và hoài niệm xa xăm.

Dương Nhược Thùy đổ người lên gối, mí mắt nặng trĩu, nhưng tim thì đập dồn như trống trận. Khi giấc ngủ kéo đến, thế giới đổi màu.

Một cơn ác mộng — không, một hồi ức.

Mưa như trút. Gió chiến trường rít qua như tiếng oán hồn không nơi bám víu. Thành Uyển Linh bốc cháy giữa đêm. Khói cuộn từng đợt, hòa trong tiếng trống trận dồn dập như tim ai đó sắp vỡ tan.

Nàng đứng trên bậc thành, áo giáp loang máu, ánh mắt vằng vặc như ánh trăng sắp tắt. Phía sau là cánh cổng tử vong – phía trước là cả triều đình đang gọi tên nàng là phản tặc. Mưa gió cuồn cuộn. Gươm giáo đan vào nhau, lửa cháy lan qua từng trại. Tiếng binh khí va chạm như tiếng rên xiết của đất trời. Những xác chết không kịp nhắm mắt nằm la liệt. Nàng đứng giữa chiến trường, áo giáp bạc sứt mẻ, máu thấm đỏ từng nếp giáp nơi ngực.

"Phản tướng Dư Uyển Linh, lệnh triều đình: tru di cửu tộc!"

Tiếng hét của sứ giả từ xa vọng lại. Gió thổi tung tấm lệnh phù như cắt vào mặt.

Nàng không quay đầu. Đôi mắt dõi về phương Bắc – nơi người ấy đang bị giam trong đại lao, nơi Hưng Lệ Thành, bị cầm tù vì tội phản quốc, khi bảo vệ Uyển Linh – người con gái mà hắn đã yêu, đã hy sinh tất cả vì nàng. Tình yêu của hắn đã trở thành tội lỗi trong mắt triều đình, và giờ đây, hắn phải trả giá cho việc làm trái lệnh, cho tình yêu không thể có được.

"Chỉ cần cứu được chàng... dù có xuống địa ngục, ta cũng không hối tiếc."

Phía trước, đoàn quân vây siết. Đi đầu là Lộc Kỳ Vũ, giáp trắng phấp phới như tuyết giữa bầu trời lửa. Nhưng tay hắn cầm kiếm – và kiếm ấy đang chỉ về phía nàng, hào quang tỏa ra lấp lánh giữa bầu trời chiến loạn. Tuy nhiên, thứ ánh sáng ấy lại không tỏa ra từ trái tim nàng nữa. Khi Lộc Kỳ Vũ cầm kiếm, ánh mắt ấy như một con dao sắc, chĩa thẳng vào nàng.


Nàng cảm nhận được sự rối loạn trong tim mình. Từng nhịp đập của trái tim nàng vang lên như tiếng trống chiến trường, dồn dập, không thể kiểm soát. Làm sao nàng có thể đối mặt với hắn, làm sao nàng có thể đứng đây, nhìn thấy hắn chỉa kiếm về phía mình, trong khi trước mặt nàng, người yêu nàng nhất lại đang nằm trong đại lao, chỉ có một cơ hội duy nhất để sống?


Nhưng rồi, đôi mắt nàng lướt qua một sợi dây chuyền bạc lấp lánh trong tay mình. Dây chuyền mặt trăng, thứ bảo vật không rõ nguồn gốc, là minh chứng cho sự gắn kết định mệnh mà nàng không thể phủ nhận.

Lộc Kỳ Vũ lúc này đã tiến đến gần hơn. Kiếm của hắn lóe lên dưới ánh mặt trời đỏ ối, như một lời tuyên chiến không thể quay đầu. Lời nói của hắn vang lên, lạnh lùng:

– Dư Uyển Linh, nếu nàng còn chút tình cảm với ta, thì đừng làm trái tim ta thêm vỡ vụn. Đã đến lúc nàng phải quyết định. Chọn Hắn... hoặc là chọn ta."


Giọng hắn đầy mâu thuẫn, như thể những lời nói ấy không phải là sự lựa chọn của một con người, mà là sự tuyên án của một vị thần. Sự giằng xé trong ánh mắt của hắn không thể nào diễn tả hết được cảm xúc phức tạp trong lòng.


Hưng Lệ Thành, người nàng có thể cứu, đang chờ nàng ngoài kia. Nhưng Lộc Kỳ Vũ, người nàng yêu, lại là người đang đứng đây, đối diện nàng, và thách thức nàng phải quyết định giữa hai con đường.

Nàng nắm chặt sợi dây chuyền trong tay. Máu trong người nàng sôi lên, và giọng nàng nghẹn lại, thổn thức:

– Tại sao? Tại sao chàng lại trở thành thế này? Chàng là người mà ta yêu trong từng kiếp sống... nhưng sao lại đẩy ta vào sự lựa chọn này?

Lộc Kỳ Vũ vẫn không thay đổi, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động.

– Bởi vì ta là Lộc Kỳ Vũ. Ta không thể cho phép một kẻ phản bội như Hưng Lệ Thành sống sót. Và ta cũng không thể để  trái tim ta thêm tổn thương.

Nàng muốn bước tới, muốn nắm tay hắn, muốn kéo hắn ra khỏi sự tàn nhẫn của chiến trường này, nhưng lại không thể. Nhìn vào mắt Lộc Kỳ Vũ, nàng thấy mình như bị khóa chặt vào quá khứ, vào những lời hứa, vào những giấc mộng mà nàng không thể thoát ra.

"Chọn Hắn... hoặc chọn ta."

Đôi mắt nàng nhắm lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều tan rã, chỉ còn lại hai con người và những sự lựa chọn chết người.

Lộc Kỳ Vũ không bước về phía nàng nữa, mà giơ cao thanh kiếm. "Cuộc chiến này, không có chỗ cho sự khoan nhượng."


"Ngươi có thể cầm kiếm giết ta?" – nàng cười như khóc, thanh kiếm trong tay run bần bật. "Một kẻ từng thề sẽ chữa lành vết thương cho thế gian, giờ lại rút kiếm chém người mình yêu nhất?"

"Ta yêu nàng." – giọng hắn khản đặc. "Nhưng nàng... đã không còn là nàng nữa."

"Ta vẫn là ta!" – nàng gào lên, xé tung nón giáp. "Chỉ là giờ đây, ta không còn tin vào lời hứa của triều đình, cũng như ta không còn tin ngươi sẽ đến kịp để cứu chàng ấy!"

Và nàng lao vào. Máu bắn ra, từng nhát kiếm giao nhau không chút nương tay. Mỗi đòn như trút cơn điên.

"Vì yêu mà phản bội. Vì tin mà thành tội đồ..." – Kỳ Vũ nghiến răng, gạt kiếm nàng, rồi... đâm thẳng.

Phập!
Mũi kiếm xuyên ngực. Cơ thể nàng khựng lại, bàn tay rơi khỏi chuôi kiếm.

"Xin lỗi..." – hắn thốt lên, ôm lấy nàng khi nàng ngã gục. "Nếu có kiếp sau... đừng nhớ gì về ta nữa."

Máu nàng nhuộm đỏ vạt áo hắn. Huyết nguyệt phía sau bỗng loé lên – sợi dây chuyền bạc vỡ tung, như cắt đứt tất cả.


Hắn quỳ xuống giữa chiến trường, ôm lấy Uyển Linh như ôm lấy chính linh hồn mình vừa lìa khỏi xác. Gươm đao xung quanh như tan biến, tiếng trống trận, tiếng hò hét đều hóa thành khoảng lặng chết chóc.

"Ta... đã giết nàng..."

Giọng hắn thì thầm, nhưng từng chữ như dao găm cắm vào tim. Hai tay hắn run rẩy, cố áp sát vết thương đang loang đỏ, như thể có thể níu giữ sự sống lại cho nàng, như thể chỉ cần hắn cố thêm chút nữa... nàng sẽ mở mắt ra, lại mỉm cười, lại gọi tên hắn như thuở nào.


Nhưng không... nàng vẫn nằm yên, đôi mắt khép hờ như đã buông bỏ tất cả. Gió thổi qua, mang theo hương tro tàn của thành Uyển Linh – nơi tình yêu của hắn đã bắt đầu, và cũng là nơi nó kết thúc trong máu.


"Uyển Linh... nàng ngốc lắm..." – hắn nghẹn ngào. "Tại sao phải chọn chết... chỉ để cứu một kẻ không yêu nàng như ta từng yêu nàng?"


Hắn gào lên, một tiếng gào xé tim, như tiếng gầm của dã thú mất hết lý trí. Bàn tay hắn nắm lấy sợi dây chuyền đã vỡ, máu trên tay hắn nhuộm đỏ từng góc ánh bạc.

"Trời xanh ơi... nếu đây là quả báo, thì hãy giáng xuống ta! Đừng bắt nàng phải mang tội danh phản quốc... đừng để lịch sử viết tên nàng bằng máu và dối trá..."

Đám binh lính phía sau ngỡ ngàng đứng sững lại. Chưa từng ai thấy vị thái y đại tướng Lộc Kỳ Vũ – người được mệnh danh "Bạch Kiếm Quỷ Y" – lại sụp đổ như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi quý giá nhất.


Hắn gục đầu vào ngực nàng, khóc như đứa trẻ lạc mẹ giữa đêm. Những giọt nước mắt mặn đắng chảy xuống đôi môi tái nhợt của Uyển Linh, chẳng thể làm nàng sống lại, nhưng lại thiêu rụi từng tấc tâm hồn của hắn...



Nhược Thùy giật mình bật dậy khỏi giường. Trán nàng đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập như vừa chạy trốn tử thần. Nàng nhìn quanh phòng, tay siết chặt lấy cổ, như thể vẫn cảm nhận được mũi kiếm vừa xuyên qua đó trong giấc mộng.

"Dư Uyển Linh... là ai?" – nàng thì thầm. "Tại sao ta lại mơ thấy người ấy?"

Cánh tay nàng run lên khi cầm lại sợi dây chuyền ánh bạc. Ánh trăng lùa qua khe cửa chiếu lên mặt ngọc: một vết nứt mảnh – đỏ như máu – vừa mới xuất hiện.

"Chuyện gì... đang xảy ra với ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro