Lụa Đỏ, Lạnh Tình
Đêm buông xuống như một tấm lụa đen u sầu. Trên vòm cung Thừa Thiên, mưa vẫn chưa dứt. Gió lùa qua những khe hở nhỏ trên khung cửa, cuốn theo hơi lạnh tê tái len lỏi vào từng thớ thịt.
Trong tẩm phòng tân hôn, ánh nến chập chờn, rọi lên hai chiếc bóng đổ dài dưới nền đá. Hương trầm dịu nhẹ, không át nổi cảm giác căng thẳng đang kéo căng không gian.
Dương Nhược Thùy ngồi bên mép giường, đôi bàn tay trắng như tuyết siết lấy vạt váy đỏ. Nàng khoác lên mình lớp y phục tân nương hoa lệ, nhưng trái tim lại phủ kín bởi một lớp sương mờ u ám.
Cửa phòng khẽ mở, tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên trong không gian yên ắng.
Hưng Lệ Thành bước vào. Vẫn là dung mạo ôn nhu ấy, ánh mắt trầm lắng như nước giếng cổ, sâu thẳm không đáy. Áo choàng dài phủ trên thân người cao lớn, vai hắn ướt mưa, một ít nước nhỏ xuống nền đá loang lổ.
Hắn nhìn nàng, bước chậm rãi đến gần. "Nàng lạnh sao?" – giọng hắn trầm ấm, nhưng có một vệt run nhẹ.
Nàng không đáp. Chỉ khẽ gật đầu, rồi lại cúi mặt, né tránh ánh mắt hắn như tránh một điều gì đó đáng sợ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vén nhẹ một lọn tóc rối dính vào má nàng. Động tác rất nhẹ, như sợ làm nàng vỡ tan. "Đêm nay...Nàng không cần phải sợ ta. Ta... sẽ không ép buộc điều gì."
Nhưng chính sự dịu dàng đó lại khiến Nhược Thùy thấy nghẹt thở hơn cả.
Nàng không thể ghét hắn. Hắn quá tốt, quá kiên nhẫn, quá cao thượng.
Và chính điều đó khiến nàng cảm thấy tội lỗi – một tội lỗi mà cả đời này, có lẽ nàng không thể nào chuộc được.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Thùy..." – lần đầu tiên hắn gọi tên nàng không bằng danh xưng khách sáo – " Nàng biết không... bao năm qua, ta luôn mơ một ngày cưới nàng, được ôm nàng trong tay." - hắn nói, giọng trầm đục, chất chứa điều gì đó cố kìm nén.
Bàn tay hắn đưa ra, run nhẹ. Dừng lại sát bên má nàng.
Dương Nhược Thùy nhắm mắt. Nàng biết hắn sắp hôn mình.
Và rồi...
Hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn – dịu dàng, thuần khiết, không dục vọng. Một chút khởi đầu đúng nghĩa cho danh phận phu thê.
Nhưng chỉ thế thôi, nàng đã thấy tim đau như bị ai bóp nghẹt...
Tim nàng thắt lại. Bàn tay đặt trên đùi khẽ run. Cả người nàng căng cứng, như một con chim nhỏ sợ hãi đang bị nhốt trong lồng.
Hưng Lệ Thành lặng lẽ đưa tay về phía nàng, từng động tác đều chậm rãi như sợ một chuyển động mạnh sẽ làm tan vỡ mọi thứ. Bàn tay hắn chạm vào eo nàng, kéo nàng lại gần, để thân thể nàng kề sát ngực hắn – nơi trái tim đang đập dồn dập không thể kìm nén. Hơi thở hắn phả vào gáy nàng, nóng như than đỏ, khiến từng sợi tóc mai khẽ run rẩy. Mùi hương nam tính, lẫn vị mưa còn sót lại trên áo hắn, như thiêu đốt làn da mỏng manh của nàng.
"Nàng đẹp..." – giọng hắn khẽ, khàn, mang theo tiếng rên đầy kìm nén – "Đẹp đến khiến ta phát điên..."
Đôi tay hắn run lên khi đặt lên eo nàng – chậm rãi, dè dặt, như thể sợ làm nàng vỡ vụn. Những ngón tay hắn chậm rãi lướt đến nơi vạt áo giao nhau trước ngực nàng – nơi làn vải mỏng manh phủ qua bầu ngực mềm mại, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể thiêu đốt tất cả khoảng cách.
Hơi thở hắn phả vào hõm cổ nàng, nóng như than đỏ. Mắt hắn tối lại, nhìn nàng như thể chỉ cần nàng không phản đối... hắn sẽ lập tức bứt tung mọi rào cản.
Bàn tay run nhẹ, ngón cái hắn khẽ chạm qua nơi đường viền y phục che phủ đầu ngực – một cái vuốt ve không trọn vẹn, như người lạc giữa mộng xuân chưa kịp tỉnh.
Và đúng lúc đó...
Cả người nàng như bị điện giật. Cơ thể nàng gồng lên, cứng đờ. Một cơn hoảng hốt trào dâng như con sóng vỗ ngược, như bị giáng vào một nỗi đau sâu trong tâm khảm.
"Không! Đừng chạm vào ta!" – tiếng nàng bật ra, sắc lạnh như lưỡi dao, bén và quyết liệt đến độ hắn như bị cứa vào tận xương.
Hưng Lệ Thành chết lặng. Đôi mắt hắn tối sầm lại trong thoáng chốc – ánh sáng vụt tắt, như một vì sao vừa rơi khỏi bầu trời. Một luồng lạnh quét ngang lồng ngực hắn. Không phải từ cơn gió lùa qua song cửa, mà từ nơi trái tim vừa kịp nhen nhóm một tia hy vọng... đã bị dập tắt trong một khoảnh khắc.
Hắn lùi lại, ánh mắt vẫn không rời nàng – đôi mắt ấy chất chứa đau đớn, giằng xé, và cả... dục vọng chưa kịp tàn lụi.
"Xin lỗi," hắn thì thầm, giọng nghẹn.
Một lúc lâu sau, hắn lùi lại một bước. Giọng trầm xuống, dịu dàng đến lạ kỳ – dịu dàng như thể chính hắn đang tự xoa dịu trái tim mình rạn nứt.
"Ta hiểu..."
Hắn quay đi, bước chậm rãi về phía ngọn nến đang chao đảo trong gió.
"Nàng không yêu ta. Ta đã biết điều đó từ lâu rồi. Ta chỉ không ngờ... bản thân vẫn yếu lòng đến vậy."
Hắn dừng lại nơi thềm cửa, đưa lưng về phía nàng, giọng gần như tan trong gió:
"Ta không ép. Chỉ là... ta muốn được gần nàng, dù chỉ một chút."
Nàng quay đi, hai vai run lên từng đợt.
"Chàng tốt với ta, quá tốt... Nhưng ta... ta không thể. Trong lòng ta loạn lắm... Ta không muốn lừa dối chàng."
Hắn mím môi, ánh mắt hơi cụp xuống. Một nụ cười buồn lướt qua khoé miệng.
"Ta biết. Ngay từ khoảnh khắc ta nắm tay nàng bước vào lễ đường, ánh mắt nàng đã không hướng về ta."
Nàng giật mình.
Hắn nói tiếp, giọng khẽ như hơi thở:
"Ta không cần nàng yêu ta ngay. Chỉ cần... nàng đừng sợ ta. Ta có thể đợi. Một đời cũng được."
Dứt lời, hắn đứng dậy, quay lưng rời khỏi giường, ngồi xuống bàn, rót một chung rượu. Bàn tay hắn khẽ run. Rượu sóng sánh, nhưng hắn không uống.
Dương Nhược Thùy nhìn bóng lưng hắn – cao lớn, lặng lẽ, cô đơn đến nao lòng. Nàng thấy tim mình thắt lại. Hắn là người chồng của nàng. Là người sẽ cùng nàng đi hết kiếp này. Nhưng tại sao... nàng lại cảm thấy như đang phản bội một người đáng được yêu?
Nước mắt nàng rơi xuống, nhỏ từng giọt lên tay.
"Lệ Thành..."
Hắn không quay lại, chỉ lặng lẽ nói:
"Ừ?"
"Xin lỗi... Ta thật sự... xin lỗi chàng."
"Đừng xin lỗi," hắn cười, giọng nghèn nghẹn. "Ta chỉ mong... một ngày nào đó, nếu tim nàng có chỗ cho ta... ta vẫn sẽ ở đây."
Gió ngoài hiên rít lên. Ngọn nến nghiêng ngả.
Còn hai con người – một đang chờ đợi trong lặng lẽ. Một đang vùng vẫy trong cơn dằn vặt nội tâm sâu đến tận xương tuỷ.
Và đêm tân hôn ấy – không có cuồng nhiệt, không có hoan lạc.
Chỉ có hai trái tim – một yêu đến cạn lòng, một tan vỡ vì chưa thể yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro