Trăng Rơi, Máu Đổ

Trận mưa lớn như trút nước xối vào kinh thành đêm mồng ba, tháng bảy âm lịch.

Bầu trời xám xịt, sấm nổ ầm ầm như thiên binh nổi giận, xé tan màn đêm. Những tia chớp trắng loá liên tục xé ngang bầu trời như những vết thương cũ rạch lại, nhức nhối và dữ dội.

Bên trong cỗ kiệu lộng lẫy được che kín bằng sáu tầng màn lụa và hai hàng cung nữ hộ tống, Dương Nhược Thùy, mười bảy tuổi, ngồi trầm mặc.
Nàng khoác trên mình lớp y phục tân nương màu đỏ sẫm viền kim tuyến, mái tóc dài được búi lên bằng trâm phượng hoàng. Gương mặt trắng như tuyết được trang điểm cầu kỳ, đôi mắt cụp xuống tưởng như an tĩnh, nhưng bên trong lại dậy sóng.
Tay nàng siết nhẹ chuỗi dây chuyền mặt trăng. Một món đồ mà không ai biết từ đâu ra. Kể cả nàng.

Nàng nhận được nó từ năm năm tuổi. Trong một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, nàng lạc vào một rừng mai tuyết phủ, đứng trước một người đàn ông quay lưng về phía nàng – áo choàng đen dài, tay cầm thanh kiếm đẫm máu. Gió thổi tung từng cánh hoa trắng rơi như tuyết, giọng hắn vang vọng:
"Nếu có ngày ngươi thấy ánh trăng rơi lệ...

Khi tỉnh dậy, chuỗi dây chuyền đã nằm trong lòng bàn tay nàng – làn da trẻ con khi ấy vẫn còn in hằn dấu lạnh của mặt ngọc. Không ai biết nó đến từ đâu. Người trong phủ tưởng nàng lấy trộm từ kho báu gia tộc, nhưng không ai tìm thấy vật tương tự. Mặt dây hình trăng khuyết, sắc bạc thẫm như máu khô. Lạnh buốt và xa lạ.

Từ đó đến nay, mỗi khi mưa to gió lớn, nàng lại nằm mộng thấy rừng mai, và bóng lưng ấy... càng lúc càng gần.

Đêm nay, nàng tiến cung.
Dưới danh nghĩa: Tân nương của thất hoàng tử.
Không phải lễ cưới rình rang. Không có đại yến. Chỉ là một cái kiệu đưa nàng đi trong âm thầm – như một món đồ tế lễ, hoặc một con cờ bị đẩy vào bàn cờ quyền lực.
Cha nàng – Dương lão tướng quân, từng chinh chiến nửa đời, cứng như thép – đã khóc. Không phải vì lo cho triều đình, mà vì ông cảm thấy số mệnh đêm nay... không thuộc về người sống.

Trời sập tối. Cung Thừa Thiên đón nàng bằng hương trầm và màn mưa dày đặc. Nàng được đưa vào phòng tân hôn, thắp hai ngọn nến long phụng... nhưng không có ai bước vào.
Tân lang không đến.
Cung nữ đã lui. Tấm rèm đóng lại. Gió thổi qua khe cửa, làm đèn nến chao đảo.
Nàng đứng giữa phòng, bóng đổ dài dưới chân, tay vẫn cầm chuỗi dây chuyền. Trái tim đập từng nhịp bất an.
Và rồi... cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Một người đàn ông khoác áo choàng đen, không có long bào, không có thị vệ.
Ánh mắt hắn sắc như đao, nhưng lại ẩn chứa một vệt gì đó rất lạ – như một giấc mơ đã từng tan vỡ.
Lộc Kỳ Vũ.
Hắn bước đến gần. Không nói một lời. Tay siết chặt chuôi kiếm. Sát khí phả ra như sương lạnh.
Dương Nhược Thùy lùi lại nửa bước, tay run lên, chuỗi dây chuyền rơi khỏi tay, va vào nền đá kêu một tiếng "keng" khô khốc.
Và thế giới vỡ tung.

Trong đầu nàng, hàng ngàn hình ảnh như cuộn phim cháy ngược.
Cảnh tượng đổ máu. Lửa chiến tranh. Một chiến trường cổ xưa – nàng trong y phục trắng, chạy về phía một người đang hấp hối, máu trào nơi khóe môi hắn, miệng thì thầm:
"Nếu có kiếp sau... xin nàng đừng yêu ta nữa..."

Nàng mở to mắt, lùi lại, nghẹn ngào:
– Ngươi... là...
Hắn cũng chết đứng. Tay buông rơi thanh kiếm, ánh mắt hoảng loạn như vừa thấy quỷ:
– ...Nhược... Thùy?
Cả hai không hiểu tại sao họ biết tên nhau. Không biết tại sao trái tim họ đập dồn dập như đã từng quen thuộc hàng nghìn năm.
Nhưng khoảnh khắc đó ngắn ngủi.
Ngoài cửa, tiếng binh lính hét lớn:
– Có thích khách! Bắt sống!
Lộc Kỳ Vũ rút kiếm, đỡ một đòn lao tới, rồi thoắt cái đã biến mất qua cửa sổ, như một bóng ma tan vào mưa gió.

Dương Nhược Thùy ngã xuống nền đá lạnh, bàn tay siết lấy sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc ướt sương.
Bên ngoài là mưa, là tiếng vó ngựa rầm rập. Bên trong là một câu hỏi chưa có lời giải:
"Hắn là ai? Và tại sao... ta lại cảm thấy từng chết vì hắn một lần rồi?"

Mưa vẫn rơi, gió vẫn gào thét như vết thương chưa lành. Dương Nhược Thùy nằm lặng lẽ trên giường tân hôn, mắt mở trừng trừng, nhìn về phía cửa sổ nơi những hạt mưa vỡ nát trên kính. Tâm trí nàng không thể yên, chỉ có những hình ảnh mơ hồ, những mảnh ký ức vụn vỡ, trôi dạt giữa biển mơ và thực tại.

Lúc nãy, khi Lộc Kỳ Vũ rời đi, hắn để lại một cảm giác kỳ lạ. Nàng không thể hiểu nổi, sao chỉ một ánh nhìn, một giây phút giao nhau mà lại có thể làm tim nàng đập mạnh đến vậy? Chắc chắn, họ đã từng biết nhau. Nhưng từ bao giờ? Ở đâu? Và vì lý do gì?
Nàng không thể tìm thấy lời giải cho những câu hỏi ấy.

Cả đêm hôm đó, nàng không ngủ. Mặc dù đôi mắt nặng trĩu mệt mỏi, nhưng trí óc lại không thể ngừng xoay vòng, như những con sóng cuộn trào trong đêm tối. Mỗi lần nhắm mắt, những hình ảnh chiến trường, những chiến binh đã hy sinh, những lời thề nguyện yêu đương của kiếp trước lại ùa về như một cơn sóng lớn, dìm nàng vào một biển ký ức đầy ám ảnh.

Một tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cửa. Nhược Thùy giật mình ngẩng lên, thấy một cung nữ bước vào, cúi đầu cung kính:
    - Tân nương, có một bức thư từ hoàng thượng.

Nhược Thùy nhận lấy bức thư, mở ra. Đoạn chữ thanh thoát, rõ ràng của hoàng đế khiến nàng chấn động:
"Dương Nhược Thùy, ngươi đã được chọn để làm tân nương của thất hoàng tử, nhưng một mối nguy lớn đang đe dọa triều đình. Cẩn thận với những kẻ thù ẩn mặt. Một người trong số họ đã quay lại, và ta lo rằng, hắn sẽ mang đến tai họa cho ngươi. Đừng tin vào bất kỳ ai ngoài triều đình. Mọi quyết định của ngươi đều phải đặt vào tay ta."

Một cảm giác bất an len lỏi vào trong tim nàng. Tại sao lại có sự đề phòng như vậy? Tại sao lại là "hắn"? Hắn là ai? Lộc Kỳ Vũ? Hay chỉ là một bóng ma trong quá khứ mà nàng không thể nhớ ra?

Nàng đứng dậy, bước tới bàn thờ, ánh nến mờ nhạt chiếu lên những vật phẩm cúng lễ. Nàng không thể tránh khỏi cảm giác rằng mọi thứ đang cuốn vào một vòng xoáy mà nàng không thể kiểm soát. Mọi thứ dường như đã được an bài từ trước, và nàng chỉ là một con cờ trong trò chơi quyền lực mà không ai có thể biết trước được kết cục.

Tại sao Lộc Kỳ Vũ lại xuất hiện trong đêm nay? Và tại sao hắn lại nhận ra nàng? Trong đầu nàng, những lời nói trong giấc mơ của kiếp trước lại vang lên: "Nếu có kiếp sau... xin nàng đừng yêu ta nữa..."
Giấc mộng ấy thật sự là của nàng, hay chỉ là một phần của ai đó đã mất?

Nhược Thùy quay lại, nhìn vào bóng hình mình phản chiếu trong gương. Nàng không còn là cô gái ngây thơ như trước. Dù chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng nàng cảm giác như mình đã sống qua một đời người, mang trong mình những vết thương không thể chữa lành. Và trong cõi lòng ấy, một phần nào đó đang kêu gọi nàng tìm ra sự thật.

Nàng quyết định. Ngày mai, nàng sẽ đi tìm lại những ký ức đã bị lãng quên, tìm ra lý do tại sao nàng lại bị giam cầm trong vòng xoáy của những âm mưu này.
Một lần nữa, nàng lại cầm chuỗi dây chuyền trăng khuyết. Mặt trăng vỡ vụn trong ánh sáng lờ mờ, nhưng ánh sáng đó vẫn sáng lên trong bóng tối.
Hành trình của nàng chỉ mới bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro