Chương 1
Trăng máu treo cao, ánh đỏ nhuộm khắp dãy núi xa. Gió đêm rít gào như tiếng khóc, thổi qua cánh đồng đã hóa thành bãi chiến trường. Trên mặt đất, xác yêu tà tan chảy thành vũng hắc thủy, hòa lẫn cùng máu tươi của con người. Hàng trăm vũ khí gãy nát, giáp trụ rách tả tơi, nằm lăn lóc như phế phẩm.
Giữa biển máu và tro tàn, một thiếu nữ nhỏ bé quỳ xuống. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh như sao, khuôn mặt hãy còn vương nét ngây thơ, tuổi chỉ mười lăm. Nhưng bàn tay nàng siết chặt cây cung ngọc xanh, run run vì máu còn vương trên dây cung. Nàng là Mộc Kha Dao.
Trước mặt nàng là bốn mộ tạm, dựng bằng chính vũ khí của những tỷ tỷ nàng yêu quý nhất:
Một thanh trường kiếm lạnh – chủ nhân là Tạ Nguyệt Dao, đại tỷ.
Một thanh kiếm dây leo phảng phất độc khí – chủ nhân là Ly Uyển Nhi, nhị tỷ.
Một đôi song đao biến ảo – chủ nhân là Triệu Tinh Hà, tam tỷ.
Một cây trường thương dài như mảnh trăng – chủ nhân là Phùng Dao Quang, tứ tỷ.
Họ từng kề vai sát cánh, chém yêu trừ tà, bảo vệ nhân gian. Nhưng giờ đây, tất cả đã hóa thành hư vô.
Kha Dao siết chặt cung, nước mắt rơi lã chã, giọng thì thầm nức nở:
– Đại tỷ... Nhị tỷ... Tam tỷ... Tứ tỷ... các người đi cả rồi. Chỉ còn ta...
Ngay giây phút ấy, ngực nàng bỗng đau nhói. Nguyệt Ấn nơi tim bừng sáng, vỡ vụn như thủy tinh. Một luồng huyết mạch cổ xưa bùng lên, bao phủ toàn thân. Da thịt nàng đau như bị thiêu, nhưng dòng khí ấy cứ chảy mãi, không ngừng.
Trong chớp mắt, Kha Dao hiểu ra.
Bất tử.
Huyết mạch gia tộc nàng – dòng máu bị phong ấn suốt bao đời – nay đã tỉnh giấc. Nó cho nàng sự sống vĩnh hằng, nhưng cũng biến nàng thành kẻ cô độc.
Vầng trăng đỏ trên trời dường như đang than khóc. Từ đêm ấy, truyền thuyết "Ngũ Nữ Trừ Yêu" sẽ được lưu truyền khắp thiên hạ. Nhưng sự thật, chỉ một mình nàng biết rõ – bốn tỷ tỷ đã ngã xuống, còn nàng bất tử mà cô độc.
Một tháng trước...
Kinh thành Trường An, trung tâm của thiên hạ, nơi mọi dòng thương lộ đều hội tụ. Phố xá rộng lớn, lát đá xanh phẳng lì, hai bên là hàng quán sầm uất. Đêm xuống, đèn lồng đỏ treo đầy, tiếng đàn sáo, tiếng ngâm ca hòa với tiếng rao hàng, tạo thành bức tranh phồn hoa.
Trong lòng kinh thành, phủ Thừa tướng đứng uy nghi. Cổng lớn gỗ lim chạm rồng phượng, tường son cao ngất, khí thế bức người.
Trong hậu viện phủ, một bóng nữ tử đứng im dưới gốc ngọc lan. Ánh trăng rọi xuống, làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển, gương mặt tuyệt mỹ như tạc, nhưng đôi mắt lại sắc bén đến mức khiến kẻ khác rùng mình. Nàng chính là Tạ Nguyệt Dao, nhị tiểu thư phủ Thừa tướng, nổi danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Khác với vẻ dịu dàng thường thấy ở các tiểu thư, Nguyệt Dao luôn mang theo một thanh trường kiếm. Nàng bước đi như gió bão, mỗi động tác toát ra khí chất của người từng trải qua hàng trăm trận chiến. Người hầu trong phủ đều sợ hãi kính phục, chỉ dám đứng xa.
Một nha hoàn rụt rè thưa:
– Tiểu thư, canh ba rồi, người vẫn chưa nghỉ sao?
Nguyệt Dao đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt hướng về trăng:
– Đêm nay trăng không giống mọi ngày. Có thứ gì đó... đang tới.
Lời vừa dứt, một tiếng sáo lạnh lẽo vang lên. Không phải khúc nhạc nhân gian, mà như âm thanh từ địa ngục vọng lên. Bóng đen từ ngoài tường phủ lao vào, đoản kiếm lóe sáng trong đêm.
– Thích khách! – tiếng hô vang dội.
Tạ Nguyệt Dao không chút hoảng loạn. Trường kiếm rời vỏ, ánh sáng bạc xẹt ngang, chặn đứng đường tấn công của kẻ áo đen. Chiêu kiếm lạnh lùng, khí thế sắc bén như lưỡi băng chém thẳng vào tim.
Kẻ áo đen khựng lại, mắt đỏ rực. Hắn bật cười khanh khách, giọng the thé:
– Huyết mạch... Nguyệt Ấn... đã sắp đến lúc rồi!
Trong khoảnh khắc, thân thể hắn bùng nổ, hóa thành bụi máu tan biến. Chỉ còn lại mùi tanh tưởi quẩn quanh.
Nguyệt Dao siết chặt chuôi kiếm, tim nàng lạnh đi. Đây không phải võ công của nhân gian – mà là tà thuật. Một thứ bóng tối đang rục rịch trỗi dậy.
Sáng hôm sau, tin tức thích khách lan khắp kinh thành, song không ai dám khẳng định vì không tìm thấy xác. Phủ Thừa tướng giữ kín, chỉ âm thầm tăng cường cảnh vệ. Nhưng Nguyệt Dao biết rõ: đây chỉ là khởi đầu.
Nàng khoác áo choàng, bước ra chợ. Phố xá vẫn ồn ào, nhưng tai nàng nghe rõ những tiếng rì rầm bất an.
Ở đầu chợ, một thiếu nữ dung nhan dịu dàng, dáng vẻ nhẹ nhàng, đôi mắt sáng long lanh như chứa cả hồ nước. Nàng mặc áo trắng thêu dây leo, tay ôm một giỏ hoa dại, đang trao tiền cho một bà lão bán hàng rong. Ly Uyển Nhi – công chúa hoàng tộc, nhưng đã bỏ cung điện xa hoa để tự do ngao du.
Thấy Nguyệt Dao, nàng mỉm cười:
– Dao tỷ. Đêm qua ta nghe tiếng sáo lạ từ phương đông. Quả nhiên, có chuyện xảy ra?
Nguyệt Dao gật đầu:
– Có kẻ mang tà khí. Uyển Nhi, ta e giang sơn này không còn yên ổn.
Ly Uyển Nhi ánh mắt thoáng u buồn:
– Ta vốn ghét máu chém giết, nhưng nếu thiên hạ cần, ta sẽ không quay lưng.
Tiếng cười giòn vang lên:
– Lại chuyện nặng nề nữa rồi sao?
Một thiếu nữ hoạt bát xuất hiện, đôi mắt sáng rực, khí thế rực rỡ như ánh mặt trời. Bên hông nàng là hai con dao găm, có thể biến đổi thành song kiếm chỉ trong khoảnh khắc. Triệu Tinh Hà, con nuôi Tứ Vương gia, nổi tiếng nóng nảy, thẳng thắn, luôn muốn dẫn đầu.
Nàng chống nạnh cười:
– Yêu tà gì chứ, cho ta biết chỗ, một đao là xong!
Ly Uyển Nhi khẽ lắc đầu, trách yêu:
– Muội lúc nào cũng vậy. Không phải mọi thứ đều có thể chém đứt.
Cả ba đi về phía cuối chợ, nơi một tửu quán nhỏ nằm yên tĩnh. Ở đó, một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi pha chế độc dược. Khuôn mặt nàng đáng yêu như trăng rằm, đôi mắt trong sáng ngây thơ, nhưng từng động tác lại tỉ mỉ, cẩn trọng đến kỳ lạ. Trước mặt nàng là cây cung ngọc xanh tỏa sáng. Chính là Mộc Kha Dao.
Nghe tiếng động, nàng ngẩng đầu, mỉm cười:
– Các tỷ đến đúng lúc. Ta vừa hoàn thành loại độc mới, có thể khắc chế máu đen yêu tà.
Nguyệt Dao ngồi xuống, ánh mắt dịu đi:
– Muội thật khéo léo.
Chưa kịp nói thêm, cánh cửa tửu quán mở ra, một nữ tử thanh thoát bước vào. Ánh mắt sáng như soi thấu tâm can, tay cầm trường thương dài. Phùng Dao Quang – nữ hiệp khách giang hồ, sở hữu dị nhãn nhìn thấu tà khí.
Nàng chắp tay:
– Ta nghe tin có tà khí ở kinh thành. Nếu đã đủ năm người, có lẽ số mệnh đã gọi tên chúng ta.
Năm ánh mắt giao nhau.
Trong khoảnh khắc, tửu quán nhỏ trở thành nơi khởi đầu cho truyền thuyết.
Nguyệt Dao đặt thanh trường kiếm lên bàn, giọng lạnh:
– Yêu tà đã bắt đầu lộ diện. Từ hôm nay, chúng ta sẽ không còn an ổn nữa.
Ly Uyển Nhi ánh mắt lặng như hồ sâu, Triệu Tinh Hà nắm chặt dao găm, Phùng Dao Quang ánh nhìn cứng rắn, còn Kha Dao chỉ mím môi, đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt cây cung ngọc.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng bạc chiếu xuống, phản chiếu lên ngực Kha Dao một tia sáng mơ hồ. Không ai để ý, nhưng Nguyệt Ấn đã khẽ dao động, như trái tim thức tỉnh.
Định mệnh đã bắt đầu.
Từ đây, con đường máu và lệ sẽ mở ra, đưa họ đến hồi kết bi tráng mà không ai tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro