Chương 4

Trăng đỏ vẫn treo trên bầu trời, nhưng giờ đây ánh sáng của nó không còn là bình minh của hy vọng, mà là dự báo cho cơn bão máu sắp ập xuống kinh thành Trường An. Từ tế đàn trong rừng trúc phía đông, một luồng tà khí dày đặc, như sương mù đặc quánh, tràn vào thành qua những con phố tối, len lỏi qua cổng thành và tỏa ra khắp nơi.

Người dân kinh thành thức dậy giữa đêm, mắt rưng rưng nhìn thấy những bóng đen chập chờn trên mái ngói, nghe thấy tiếng rít của quái vật tràn vào từ các con hẻm, và cảm nhận được mùi tanh nồng của máu hòa lẫn khí độc. Tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Trong khi đó, Ngũ nữ tụ họp trên một mái nhà cao, quan sát thành.

Tạ Nguyệt Dao cầm kiếm, ánh mắt sắc lạnh như băng:
– Tà khí tràn vào thành rồi. Nếu không ngăn chặn ngay, dân chúng sẽ không có chỗ trú ẩn.

Ly Uyển Nhi đưa tay ra, đôi mắt sáng long lanh, giọng dịu dàng nhưng nghiêm trọng:
– Chúng ta phải bảo vệ dân lành trước tiên. Nhưng cũng phải cẩn thận, những yêu linh lần này không giống những gì chúng ta từng gặp.

Triệu Tinh Hà nắm chặt song kiếm, mắt rực lửa:
– Muộn rồi thì sao? Càng nhiều yêu linh, càng thú vị! Ta muốn chém sạch bọn chúng!

Phùng Dao Quang mở dị nhãn, quan sát các con hẻm tối tăm:
– Tà khí không chỉ từ ngoài thành mà còn bên trong... Có nội gián. Một quan đang giúp chúng lan rộng khắp nơi.

Kha Dao đứng sau, tay ôm cung ngọc, ánh mắt đăm chiêu. Ngực nàng rung lên từng nhịp theo nhịp điệu của Nguyệt Ấn.
– Các tỷ... ta cảm nhận được... huyết mạch trong ta đang phản ứng mạnh... Điều đó có nghĩa là gì, muội chưa biết...

Nguyệt Dao lắc đầu, giọng lạnh:
– Chúng ta không có thời gian để lo lắng. Dân lành cần được cứu trước.

Khắp kinh thành, những yêu linh tinh ranh xuất hiện, chập chờn như bóng ma giữa đêm tối. Chúng xâm nhập từ các con hẻm, nhảy xuống từ mái nhà, gầm gừ và lao vào dân thường.

Nguyệt Dao lao xuống từ mái nhà, kiếm lóe sáng, từng nhát chém đều chuẩn xác, chặn đứng những đòn tấn công đầu tiên. Máu đen bắn tung, nhưng nàng không hề nao núng. Mỗi nhát chém, nàng đều hướng vào điểm yếu mà Kha Dao chỉ ra trước đó, phối hợp nhịp nhàng.

Triệu Tinh Hà nhảy xuống, song kiếm lóe sáng, dọn sạch những yêu linh lao vào những con phố đông người. Nhưng bọn chúng không dễ bị đánh bại; càng bị chém, chúng càng điên cuồng, lao vào nhiều hơn, khiến các chiến nữ phải vất vả đối phó.

Ly Uyển Nhi đứng trên mái cao, dùng dây leo độc phóng xuống từng nhóm yêu linh, quấn chặt chúng và hút bớt năng lượng tà khí, vừa hỗ trợ dân chúng vừa bảo vệ đồng đội. Ánh sáng pháp thuật của nàng rực lên, nhưng sức lực hao mòn nhanh chóng.

Phùng Dao Quang dùng dị nhãn xác định các điểm yếu của yêu linh, thương dài múa như vũ điệu chiến binh. Mỗi nhát thương đều chí mạng, nhưng số lượng yêu linh quá nhiều, máu đen bắn tung tóe phủ kín cả cô, mồ hôi và máu thấm đỏ áo.

Kha Dao đứng giữa trung tâm, kéo dây cung liên tục bắn ra những mũi tên ngọc xanh. Chúng xuyên qua thân xác yêu linh, nhưng khi chạm vào tế khí từ huyết mạch, chúng bị hấp thụ lại. Ngực nàng nhói từng cơn, Nguyệt Ấn phát sáng rực, ánh sáng đỏ chiếu khắp phố phường.

– Kha Dao! Cẩn thận! – Nguyệt Dao hô, vừa chém vừa bảo vệ đồng đội.

Mũi tên của Kha Dao lao nhanh như tia chớp, xuyên qua vài con yêu linh lớn. Chúng tru gào, nhưng huyết mạch trong Kha Dao lại khiến chúng không thể hồi sinh như những lần trước. Năng lượng huyết mạch lan ra khắp thành, tạo thành rào chắn bảo vệ dân chúng.

Trong lúc hỗn loạn, Kha Dao nhận ra có dấu hiệu lạ: một quan lại trong triều đang xuất hiện giữa các đợt tấn công, ra hiệu cho yêu linh, chỉ dẫn chúng tấn công những nơi đông dân.

– Nội gián! – Ly Uyển Nhi hét lên, nắm tay Kha Dao – Muội thấy không?

Nguyệt Dao liếc nhìn:
– Thật không ngờ... trong thành cũng đã bị xâm nhập.

Tinh Hà cười khanh khách, song kiếm chém qua không khí:
– Cứ để ta lo! Ai dám cản ta!

Phùng Dao Quang nhíu mày:
– Không thể tùy tiện. Ta cần xác định danh tính quan nội gián, nếu không mọi nỗ lực sẽ vô nghĩa.

Ngũ nữ chia thành hai nhóm: Nguyệt Dao và Tinh Hà bảo vệ các khu dân cư, Ly Uyển Nhi, Phùng Dao Quang và Kha Dao truy tìm nội gián.

Họ xông qua các con phố, từng căn nhà, từng mái ngói, chặn yêu linh tấn công dân thường. Máu đen bắn tung khắp nơi, người dân la hét, nhưng các chiến nữ vẫn bình tĩnh, phối hợp như một cỗ máy chiến đấu.

Ở trung tâm thành, nội gián lộ diện: một quan lại trung niên, gương mặt nhuốm mồ hôi nhưng ánh mắt độc ác, tay cầm một cây quyền trượng đỏ rực. Khi hắn gõ trượng xuống đất, một đợt sóng huyết khí tràn ra, khiến yêu linh tăng cường sức mạnh, lao đi như bão tố.

– Ngũ nữ! Các ngươi chỉ là con kiến trước mặt ta! – Hắn gầm, quyền trượng phát ra luồng máu đỏ thẫm, cuốn tất cả vào vòng xoáy tà khí.

Kha Dao cảm nhận được huyết mạch rung dữ dội. Ngực nàng nóng ran, Nguyệt Ấn đỏ rực như núi lửa bùng cháy.

– Ta... ta sẽ không để ai hại các tỷ tỷ! – nàng hét lên, bắn mũi tên vào trung tâm xoáy huyết khí. Ánh sáng từ Nguyệt Ấn lan tỏa, tách ra thành hàng trăm mũi tên ngọc xanh, xuyên thẳng vào quyền trượng.

Luồng máu đỏ bắn tung, quan nội gián la hét, xoay trượng nhưng không kịp. Một phần tà khí bị phản ngược lại, cuốn hắn vào vòng xoáy khổng lồ.

Nguyệt Dao lao tới, kiếm chém thẳng, kết liễu quan nội gián. Tà khí trong vòng xoáy chao đảo, bầy yêu linh rối loạn. Triệu Tinh Hà, Ly Uyển Nhi, Phùng Dao Quang đồng loạt tấn công, dọn sạch yêu linh còn sót lại.

Kinh thành tạm thời yên bình. Dân chúng ùa ra khỏi nhà, hoảng loạn nhưng an toàn.

Ngũ nữ đứng trên mái nhà, nhìn dòng người. Máu, mồ hôi và tro tàn phủ đầy người họ, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết.

– Chúng ta... tạm thời thắng. Nhưng... – Nguyệt Dao nói, ánh mắt hướng về xa, nơi rừng trúc phía đông – Đây chưa phải kết thúc.

Kha Dao thở dốc, tay ôm ngực:
– Nguyệt Ấn... của ta... Nó... không bao giờ ngừng chảy...

Ly Uyển Nhi dịu dàng đặt tay lên vai Kha Dao:
– Muội phải chuẩn bị. Con đường phía trước còn dài, và... cô độc.

Triệu Tinh Hà cười khẩy:
– Cô độc hay không, ai dám động đến muội, ta sẽ giết sạch!

Phùng Dao Quang nhìn trăng, đôi mắt lạnh lùng:
– Thượng Cổ Huyết Quỷ... đang thức giấc. Con đường này... chỉ toàn máu và bi kịch.

Trăng đỏ chiếu xuống kinh thành, phản chiếu bóng dáng năm chiến nữ trên mái ngói. Họ biết, đây mới chỉ là bước khởi đầu của trận chiến dài đằng đẵng với huyết mạch, yêu linh, và những âm mưu sâu xa mà thiên hạ chưa từng thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro