Chương 1
Mưa máu Trường An đã lùi xa, nhưng vệt đỏ còn sót lại trên cánh đồng hoang vẫn khiến Kha Dao không thể quên. Cô bước ra khỏi tường thành Trường An, chân trần nhúng vào bùn đất ẩm ướt, mang theo thanh kiếm bên hông và Nguyệt Ấn đỏ rực bừng sáng trong lòng bàn tay. Gió lạnh từ rìa cánh đồng thổi qua, lùa mái tóc đen dài của cô, tạo thành một vầng hào quang lạnh lùng, uy nghi mà đáng sợ.
Quận Lạc Hạ hiện ra trước mắt: những ngôi làng rải rác, thấp thoáng mái tranh úa màu nâu, đường đất đỏ loang lổ sau mưa bùn, cánh đồng trơ trọi với những cây lúa còn sót lại nghiêng mình trong gió. Không khí nặng nề, u ám, và mùi máu vẫn còn vương trên mặt đất khiến người lạ lần đầu đi qua phải rùng mình.
Kha Dao đi chậm, quan sát từng ngóc ngách, từng ngôi nhà. Đôi mắt sắc bén như đoán biết được những điều ẩn khuất sau vẻ tĩnh lặng của quận nhỏ. Những người dân rời ruộng, trốn sau cửa sổ hay mái hiên, ánh mắt dè dặt, vừa tò mò vừa lo sợ.
Cô bước tới một thôn nhỏ gần cánh đồng, nơi vài người đàn ông và phụ nữ đang hì hục thu gom lúa, ngó nghiêng nhìn cô. Kha Dao giơ tay ra, ánh Nguyệt Ấn nhẹ bừng sáng, tạo cảm giác uy nghiêm nhưng không hăm dọa:
– Ta đến đây không gây hại. Ta muốn hỏi... các ngươi có thấy gì lạ không? – Kha Dao nói, giọng lạnh nhưng rõ ràng, thấu vào từng tâm can.
Một người đàn ông trung niên bước ra, lưng khom, tay cầm cái liềm:
– Đại... cô nương? Người là ai mà... ánh sáng đỏ rực như vậy? – Ông run run hỏi.
– Ta là Kha Dao. Hãy yên tâm, ta sẽ không làm hại ai, nhưng nếu các ngươi biết điều gì... liên quan đến những sinh vật lạ xuất hiện gần đây, hãy nói ra.
Người đàn ông liếc nhìn xung quanh, rồi thở dài:
– Hừ... mấy đêm qua, lũ yêu linh xuất hiện gần cánh đồng, ăn thịt súc vật và khiến lúa nát. Chúng ta không dám ra ngoài. Có nhiều người mất trộm lương thực, một vài thanh niên thôn cũng bị thương...
Kha Dao khẽ nhíu mày, tay đặt lên cán kiếm:
– Lũ yêu linh xuất hiện vào thời gian nào? Có dấu hiệu gì đặc biệt không?
Người đàn ông lắc đầu:
– Chúng xuất hiện vào ban đêm, khi trăng khuất sau mây. Hình dạng... như bóng người, nhưng đôi mắt đỏ rực, chúng... di chuyển nhanh, khéo léo.
Kha Dao nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận luồng khí huyết mạch và Nguyệt Ấn. Cô có thể cảm nhận được năng lượng tà khí còn sót lại trên cánh đồng, một làn sương đỏ yếu ớt nhưng rõ ràng.
– Ta sẽ điều tra. Các ngươi hãy ở trong nhà, khóa cửa, và giữ an toàn. – Cô nói, rồi bước ra cánh đồng hoang.
Bầu không khí trở nên nặng nề. Mỗi bước đi của Kha Dao khiến đất đá rung nhẹ, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực soi sáng từng gốc cây, từng thửa ruộng trơ. Cô nhìn thấy những bóng mờ lướt qua, cử động nhanh như gió.
– Hừ... đừng nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát... – một giọng thầm thì lạnh lùng, nhưng rõ ràng, vọng ra từ bóng tối.
Kha Dao rút kiếm, thân hình linh hoạt như bóng ma, bước tới giữa cánh đồng. Cơn gió lạnh từ phía bắc mang theo mùi máu khô và xác súc vật. Các sinh vật yêu linh từ trong bóng tối nhảy ra, thân hình đen bóng, đôi mắt đỏ rực, răng nanh dài sắc nhọn.
Thanh kiếm của Kha Dao lóe lên ánh sáng đỏ, mỗi nhát chém đều chính xác như định mệnh. Máu và bóng tối hòa lẫn, nhưng nàng vẫn đứng vững, uy nghi và lạnh lùng. Mỗi lần kiếm chém, năng lượng huyết mạch trỗi dậy, xé tan yêu linh và hấp thụ năng lượng tà khí.
Một bóng đen lao tới từ bên trái, Kha Dao né, nhảy lên, mũi kiếm lóe sáng như ánh trăng đỏ cắt qua đêm. Từng sinh vật bị hạ gục, nhưng vẫn còn vài con ẩn mình trong lùm cỏ, theo dõi nàng.
– Ta sẽ không tha cho bất kỳ ai làm hại dân lành... – Kha Dao thì thầm, ánh mắt như đoạt lấy linh hồn của kẻ địch.
Sau khi tiêu diệt lũ yêu linh, Kha Dao quay lại với thôn, người đàn ông trung niên cùng vài dân làng chạy ra, ánh mắt vừa sợ hãi vừa khâm phục:
– Cô... cô... thật sự là người trừ yêu sao?
Kha Dao nhẹ nhàng hít một hơi, ánh Nguyệt Ấn tắt dần, để lại vầng hào quang mờ:
– Ta chỉ là người đi đường, nhưng nếu ai làm hại dân lành, sẽ không tránh khỏi kết cục này.
Người đàn ông cúi đầu, thắp hương cúng tổ tiên và thở dài:
– Ngươi... xin cho dân chúng yên bình một đêm... Chúng ta sẽ nhớ ơn cô nương.
Kha Dao không nói gì thêm, bước ra khỏi thôn, tiếp tục hướng về phía quận Hắc Thôn, nơi bầu không khí trở nên u ám hơn, yêu linh cấp cao hơn đang chờ cô. Mưa nhẹ rơi, hòa lẫn với mùi bùn và máu còn sót lại từ trận chiến, báo hiệu một hành trình mới đầy thử thách và nguy hiểm đang chờ phía trước.
Rời khỏi thôn chính Lạc Hạ, Kha Dao bước vào vùng Hắc Thôn. Con đường rải đá trơn trượt, hai bên là rừng rậm và sông hồ nhỏ, nước đục chảy chậm, mùi bùn lẫn cỏ thối xộc lên mũi. Không gian trở nên u ám hơn, sương mù bao phủ, khiến ánh sáng Nguyệt Ấn đỏ rực của cô trở nên rực rỡ như đèn soi đường giữa màn đêm.
Người dân thưa thớt, nhà cửa tách biệt, và hầu hết lẩn trốn trong bóng râm. Kha Dao đi từng bước, quan sát kỹ, không để bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Ngay khi cô đặt chân vào một khu rừng gần bờ sông, bóng đen vụt qua, tốc độ nhanh hơn bất kỳ sinh vật nào từng xuất hiện ở Lạc Hạ.
– Hừ... cuối cùng cũng có kẻ... – một giọng nói lạnh lùng phát ra từ bóng rậm, cùng lúc đó một sinh vật cao lớn, thân hình đen bóng, đôi mắt đỏ rực xuất hiện, lộ nanh dài sắc như dao.
Kha Dao nín thở, tay đặt lên cán kiếm. Nguyệt Ấn bừng sáng, phản chiếu ánh đỏ lên mặt đất ướt sũng. Cô không hề sợ hãi; bước chân nhẹ nhàng nhưng uy nghi, như định mệnh đã sắp đặt.
– Ngươi... là ai? – sinh vật gầm lên, lao tới.
Một nhát kiếm lóe lên, nhanh như chớp, cắt ngang đường tấn công của sinh vật. Máu đen chảy ra hòa vào sương mù. Kha Dao nhảy lên, xoay người, ánh Nguyệt Ấn đỏ rực vươn tới, chiếu sáng toàn bộ khu rừng rậm. Trong vòng vài nhát chém chính xác, sinh vật gầm thét rồi tan biến thành một đám khói đỏ yếu ớt.
Kha Dao cúi xuống, đặt tay lên mặt đất, cảm nhận dấu vết còn sót lại của tà khí. Ánh mắt cô tập trung, thu thập mọi manh mối: "Nơi này... có dấu hiệu yêu linh khác, có thể đã được điều khiển bởi ai đó."
Cô đi sâu vào rừng, lần theo những vết tích trên lá cây, trên bùn đất, những mảnh lông đen của sinh vật. Mọi dấu vết được ghi nhớ trong trí nhớ sắc bén của Kha Dao, như một bản đồ vô hình dẫn đến trung tâm tà lực.
Đến lúc trời gần chiều, Kha Dao rời khỏi rừng, thấy một ngôi làng nhỏ nép dưới chân núi. Người dân ở đây nhìn thấy cô, ánh mắt vừa sợ hãi vừa khâm phục. Một cụ già bước ra:
– Đại cô nương, hãy nghỉ chân tại đây một đêm. Ta sẽ chuẩn bị thức ăn và nơi ngủ cho cô.
Kha Dao gật nhẹ, đi theo vào làng. Trong lúc dân làng bận rộn chuẩn bị chỗ nghỉ, một đứa trẻ gái khoảng 10 tuổi rụt rè bước tới, tay cầm vài bánh khô và túi lương thực nhỏ.
– Cô... cô nương, con... con mang cho cô một ít lương thực mang theo... – đứa trẻ nói, mắt sáng lên niềm kính nể.
Kha Dao khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi:
– Ta không cần. Hành trình của ta không cần lương thực của người khác.
Đứa trẻ nhíu mày, nước mắt chực rơi, nhưng vẫn cố nài:
– Nhưng... cô nương, con thấy cô đi đường dài, nếu không có gì ăn, sẽ mệt... xin cô... nhận lấy!
Kha Dao nhìn thẳng vào mắt cô bé, đôi mắt sâu sắc và lạnh lùng nhưng không hề tàn nhẫn. Sau một hồi giằng co, cô thở ra:
– Được... ta sẽ mang tạm. Nhưng chỉ đủ dùng một ngày.
Đứa trẻ reo lên, ánh mắt rực sáng, rồi đưa túi nhỏ vào tay Kha Dao. Cô bé cúi đầu kính cẩn:
– Cảm ơn cô nương! Con sẽ... cầu bình an cho cô đi đường thuận lợi!
Kha Dao mỉm cười nhẹ, nắm chắc túi lương thực, rồi ra khỏi làng vào sáng hôm sau. Không khí Hắc Thôn u ám, tiếng chim và côn trùng hòa lẫn, gió lạnh thổi qua, mang theo mùi sương và đất ẩm. Nhưng trong lòng Kha Dao, ánh sáng Nguyệt Ấn đỏ rực soi đường, cô bước đi từng bước chắc chắn, chuẩn bị đối diện với những yêu linh cấp cao hơn đang ẩn náu sâu trong rừng và trên con đường dẫn tới Băng Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro