2.
Quân Trầm nhìn Ly Ca một lần nữa, ánh mắt vẫn giữ vững vẻ nghiêm túc. Hắn khẽ gật đầu, rồi quay sang ra hiệu cho một hầu nữ đứng chờ ngoài cửa. Khi cô hầu nữ bước vào, Quân Trầm nhanh chóng giao phó:
- Trong đêm nay, phải ở cạnh Ly Ca, bảo vệ nàng chu đáo. Nếu có gì bất thường, lập tức báo cho ta
Hầu nữ cúi đầu vâng dạ, sự lo lắng trong ánh mắt không thể giấu nổi. Quân Trầm nhìn một lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi, bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa, để lại không khí tĩnh lặng tràn ngập trong phòng
Ly Ca nằm lại trên giường, nhưng không thể chợp mắt ngay lập tức. Một cảm giác bất an, như một mảnh ký ức vụn vỡ, cứ lởn vởn trong đầu khiến nàng khó lòng yên tâm. Nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào hầu nữ đứng cạnh giường. Nhìn thấy nàng im lặng, hầu nữ nhẹ nhàng tiến lại gần, lo lắng nhưng vẫn giữ phép lịch sự
- Tiểu thư, người có cần gì không?
Ly Ca ngước mắt lên, một thoáng suy tư thoáng qua, rồi nàng mở lời, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên quyết
- Ngươi có thể kể cho ta nghe về những chuyện ở đây không? Về hoàng cung, về ta, về… Quân Trầm, về những người xung quanh ta, tất cả
Hầu nữ ngạc nhiên, đôi mắt thoáng chút lo lắng, nhưng rồi cô khẽ gật đầu, bắt đầu kể lại những chuyện mà nàng biết, dù chưa rõ hết nhưng cũng đủ để giúp Ly Ca phần nào nhận thức được nơi mình đang ở
- Tiểu thư là con gái duy nhất của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, người có địa vị cao quý nhất trong cung, được yêu thương và che chở. Ngài Quân Trầm là cận vệ của tiểu thư, từ khi tiểu thư còn nhỏ. Ngài ấy rất trung thành, luôn sẵn sàng bảo vệ tiểu thư khỏi mọi hiểm nguy, và đã luôn bên cạnh tiểu thư từ khi ngài còn là một thiếu niên. Có lẽ ngài ấy không chỉ là một cận vệ đơn thuần, mà là một người… rất quan trọng đối với tiểu thư
Ly Ca lắng nghe từng lời, trong đầu như có một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy, khiến trái tim nàng thoáng run lên. Cái tên "Quân Trầm" cứ vang vọng, càng lúc càng rõ ràng trong ký ức mơ hồ của nàng. Một cảm giác gần gũi lạ kỳ, một sự trống vắng chẳng thể lấp đầy. Nàng quay sang hầu nữ, giọng nói nhẹ nhưng có phần khẩn cầu
- Vậy… có chuyện gì khác mà ta cần biết không? Những chuyện quan trọng mà ta đã quên?
Hầu nữ do dự một chút, nhưng rồi cũng đáp lời:
- Tiểu thư… trong lòng người có một ký ức rất đặc biệt với ngài Quân Trầm, có lẽ… ngài ấy không chỉ là cận vệ của tiểu thư, mà còn là người thân thiết nhất với tiểu thư. Các mối quan hệ trong hoàng cung rất phức tạp, nhưng nếu nói về tình cảm, ngài ấy là người mà tiểu thư tin tưởng nhất
Ly Ca thầm ghi nhớ từng lời hầu nữ, trái tim nàng bất giác cảm thấy nặng trĩu. Nhưng những ký ức về Quân Trầm vẫn như làn sương mờ, không rõ ràng, không đủ để nàng cảm nhận sâu sắc. Đôi mắt nàng khép lại một lát, nhưng lại ngay lập tức mở ra, nàng ngước lên nhìn hầu nữ, giọng nói trầm lắng hơn:
- Còn nữa, ta muốn biết về những người khác, những người quanh ta
Hầu nữ bắt đầu kể lại, như thể đang kể về một câu chuyện dài mà Ly Ca chưa từng biết. Những chi tiết nhỏ nhặt, những sự kiện trong cung, và cả những cuộc gặp gỡ, những cuộc thảo luận giữa các quan lại trong triều đình. Mỗi lời kể như một mảnh ghép nhỏ, dần dần dựng nên hình ảnh một thế giới mà Ly Ca hoàn toàn xa lạ, dù nàng là một phần trong đó
---
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa chiếu qua cửa sổ, Ly Ca thức dậy trong một không gian hoàn toàn xa lạ. Cảm giác mơ hồ vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, khiến nàng không thể dễ dàng thích nghi với môi trường xung quanh. Dù vậy, nàng vẫn cố gắng vươn tay lấy chuông để gọi hầu nữ
Ngay khi hầu nữ bước vào, Ly Ca nhẹ giọng yêu cầu:
- Ta không muốn diện kiến ở cung sáng nay. Mang bữa sáng đến đây cho ta
Hầu nữ vâng dạ, gật đầu cung kính rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị bữa sáng cho nàng. Ly Ca cảm thấy chút yên tĩnh, không khí trong phòng dường như dịu dàng hơn khi nàng không phải đối diện với ánh mắt lo lắng của mọi người. Nàng khẽ nhắm mắt, đôi tay vén tóc ra sau tai, đôi mi thanh tú nhíu lại, suy nghĩ về những gì đã xảy ra
Quân Trầm, dù đang lo lắng, vẫn không thể rời đi. Hắn đã quyết định bỏ bữa sáng để đến xem tình trạng của nàng. Mặc dù hắn đã bảo vệ nàng bao nhiêu lần trước đây, nhưng hôm nay, khi Ly Ca mất đi trí nhớ, hắn cảm thấy một nỗi lo âu nặng trĩu trong lòng. Sự lo lắng ấy khiến hắn không thể ngồi yên
Quân Trầm bước vào phòng, cửa phòng khẽ mở, hắn thấy Ly Ca đang ngồi dựa vào thành giường, mắt nhìn xa xăm, trầm tư. Một vẻ đẹp kiều diễm, nhưng cũng đầy u sầu hiện lên trên gương mặt nàng
Ly Ca ngước lên nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt, không có ký ức về người đàn ông đứng trước mặt. Hắn cảm nhận rõ sự lạ lẫm trong ánh mắt nàng. Quân Trầm bước đến gần, nhưng không vội vã lên tiếng. Hắn đứng đó, đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng, không biết nên làm gì để nàng yên tâm
- Quân Trầm...
Ly Ca gọi tên hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút ngạc nhiên
- Ngươi có phải là người bảo vệ ta không?
Quân Trầm hơi khựng lại, hắn gật đầu nhẹ
- Đúng, ta là cận vệ của nàng. Nhưng ta cũng là người rất quan trọng đối với nàng, Ly Ca
Ly Ca im lặng nhìn hắn, rồi lại quay đi, ánh mắt xa xăm không còn vẻ quen thuộc như trước. Quân Trầm cảm thấy một nỗi xót xa không thể tả
Bữa sáng được mang đến không lâu sau đó. Hầu nữ bước vào, khẽ cung kính đặt mâm bữa sáng lên bàn cạnh giường. Ly Ca nhìn những món ăn tinh tế trước mắt, lại một lần nữa cảm thấy lạ lẫm. Nàng cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều quá xa vời, như thể mình không thuộc về nơi này
Quân Trầm đứng yên, không muốn làm phiền nàng, nhưng sự lo lắng trong hắn không thể nào dập tắt
- Người muốn ta giúp gì không?
Quân Trầm hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng vẫn có phần cứng rắn
Ly Ca nhìn hắn, đôi mắt nàng vẫn chứa đầy sự mơ hồ, nhưng lại thấy một chút cảm động
- Ta không chắc mình có thể nhớ hết mọi thứ, nhưng ta sẽ cố gắng. Cảm ơn ngươi, Quân Trầm
Quân Trầm gật đầu, đôi mắt sắc bén nhìn nàng một lần nữa trước khi quay lưng rời đi, nhưng hắn biết, dù nàng không nhớ hắn, hắn vẫn sẽ ở đây, bảo vệ nàng
Sau khi ăn sáng xong, Ly Ca cảm thấy cơ thể mình có chút sức sống, dù trí nhớ vẫn mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể, những cảm giác đã lâu không tồn tại. Cảm giác đó, giống như một sự tái sinh. Nàng ngồi dậy, đưa tay vuốt lại những sợi tóc, rồi đứng lên, hướng mắt nhìn qua cửa sổ
Bầu trời hôm nay trong xanh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, khác hẳn với những đêm tối u ám nàng thường mơ thấy. Ly Ca hít một hơi thật sâu rồi quyết định thay y phục, chuẩn bị ra ngoài. Nàng biết rằng mình không thể cứ mãi thu mình trong phòng này, dù nàng không nhớ rõ mọi thứ, nhưng nàng không muốn trở thành người lẩn tránh thực tại
Hầu nữ vào giúp nàng thay y phục, chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết. Ly Ca cảm thấy có chút quen thuộc với những công việc này, nhưng lại không thể nhớ rõ lý do tại sao. Khi trang phục của nàng đã hoàn chỉnh, nàng đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình - một nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm, nhưng trong đôi mắt ấy lại có chút gì đó u buồn, mơ hồ
Nàng ra khỏi phòng, bước đi nhẹ nhàng, bước chân không vội vã nhưng cũng không thiếu phần kiên định. Mới chỉ vài bước, nàng đã cảm nhận được sự thay đổi trong không khí xung quanh. Những người hầu, thuộc hạ, và những thần dân có vị thế thấp hơn nhìn thấy nàng đều bắt đầu bàn tán xôn xao. Một số người nhìn nàng với ánh mắt lạ lẫm, nhưng cũng không thiếu những lời xầm xì sau lưng
- Đúng là Ly Ca sao? Không phải tiểu thư mất trí sao?
Một người hầu thì thầm với người đứng gần
- Nhìn sắc mặt Ly Ly xem, giống như một người hoàn toàn lạ lẫm, không nhớ gì về mình cả
Người khác thêm vào
Ly Ca bước đi, nhưng cảm giác không thoải mái khiến nàng khựng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nghe thấy rõ những lời xì xầm không ngừng vang lên. Chẳng hiểu sao, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Nàng không phải là người hay dễ dàng bận tâm đến những lời bàn tán, nhưng lúc này, sự hoang mang trong nàng lại khiến mọi thứ trở nên nhức nhối
Ngay khi những lời xì xầm ấy có thể trở nên ồn ào hơn nữa, hầu nữ bên cạnh nhanh chóng đứng ra, giọng sắc lạnh:
- Im lặng!
Nàng ra lệnh
- Còn ai dám bàn tán về Ly Ca nữa, ta sẽ đi mách với Hoàng Thượng!
Lời đe dọa của hầu nữ không phải là không có tác dụng. Những người xung quanh lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào. Họ vội vã cúi đầu, tiếp tục công việc của mình. Ly Ca nhìn thấy điều này, nhưng lòng nàng lại cảm thấy một chút an lòng. Có lẽ, mặc dù trí nhớ mờ nhạt, nhưng có những người ở đây sẽ bảo vệ nàng, dù nàng không còn nhớ gì về họ
Nàng tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi. Ai là người thực sự bên cạnh nàng? Quân Trầm, mẫu hậu, phụ thân... tất cả đều xa lạ, như một phần ký ức đã mất
Dù thế nào, nàng không thể để mình tiếp tục sống trong bóng tối của sự mơ hồ. Nàng phải tìm lại những mảnh ghép còn thiếu, dù nó có thể đau đớn đến mức nào
Quân Trầm vừa từ hành lang phía đông quay về, đã thấy bóng dáng quen thuộc trong bộ y phục lụa trắng đang lững thững bước về phía hồ nước. Hắn cau mày lại. Nàng vừa mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa hồi phục hoàn toàn, sao lại ra ngoài mà không báo trước?
Không chần chừ, Quân Trầm nhanh chân bước tới. Thấy bên cạnh nàng còn có hầu nữ, hắn nghiêm giọng:
- Ngươi lui xuống đi. Bổn nhân sẽ ở lại bên cạnh nàng
Hầu nữ khẽ cúi đầu, dạ một tiếng rồi rời đi, không quên liếc nhìn Ly Ca với ánh mắt lo lắng. Chỉ khi bóng dáng nàng khuất sau tán cây, Quân Trầm mới tiến lên, nhẹ nhàng sánh bước bên cạnh Ly Ca
Cả hai đi đến bên hồ nước. Mặt nước phẳng lặng, phản chiếu ánh nắng ấm áp buổi sớm, gợn sóng lăn tăn theo nhịp gió nhẹ. Dưới làn nước trong vắt, từng đàn cá bơi lượn như dải lụa nhiều màu chuyển động dịu dàng. Ly Ca nhìn xuống, đôi mắt như bị mê hoặc, nét dịu dàng lạ thường hiện rõ trên gương mặt nàng
- Nơi này
Quân Trầm khẽ nói, giọng đều đều như một lời kể chuyện xa xăm
- Vốn không có. Là do một lần người đi dạo phố với hầu nữ. Người thấy có một lão bá bán cá, dừng lại xem rất lâu. Mặc dù chỉ là vài con cá nhỏ thôi, người lại thích thú vô cùng, cứ ngồi nhìn mãi, còn mua về bỏ vào cái chậu nhỏ nữa
Hắn dừng một chút, ánh mắt cũng dõi theo mặt nước
- Sau đó, Hoàng Thượng biết chuyện. Người bảo, công chúa của trẫm sao lại chỉ được ngắm hồ cá bé tí trong phòng? Thế là lệnh cho người xây hẳn một hồ thế này trong hậu cung, nuôi toàn những giống cá mà người từng chọn hôm ấy
Ly Ca khẽ giật mình, mắt vẫn nhìn mặt nước nhưng giọng nàng nhỏ như gió thoảng:
- Người nói... ta thật sự từng thích những con cá này sao?
Quân Trầm quay đầu, nhìn nàng một lúc
- Người còn từng đặt tên cho từng con. Con đỏ kia, người gọi là Tiểu Phượng, bảo nó kiêu ngạo như chim phượng nhỏ. Con trắng gần bờ, người gọi là Tuyết Nhi... Vì nó giống màu váy mà người mặc hôm đi chợ
Nàng khẽ rũ mắt, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Một thoáng lặng yên nhẹ phủ lên đôi người bên hồ nước. Trong nàng, một cái gì đó mơ hồ lay động... như một sợi chỉ nhỏ kéo nhè nhẹ từ quá khứ, dẫu mảnh, nhưng vẫn khiến tim nàng rung lên
Quân Trầm không nói thêm, chỉ đứng đó, tay đặt sau lưng, ánh mắt như lặng trôi cùng bóng hình người con gái bên mặt hồ
Ly Ca vừa nghiêng đầu nhìn đàn cá, chưa kịp thốt lời gì thì ánh mắt nàng đã bị kéo về phía xa xa sau hồ. Nơi ấy, lấp ló sau tán cây là một khoảng vườn nhỏ, như được ai đó cố tình giấu đi, để mỗi lần vô tình bắt gặp lại khiến lòng người khẽ xao động
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước về phía đó. Gió thoảng qua, nhẹ cuốn theo những cánh hoa mỏng rơi lả tả
Khi đến gần, nàng khựng lại
Một vườn hoa. Không rộng, không phô trương, nhưng từng loài hoa trong ấy đều khiến tim nàng chấn động một cách kỳ lạ. Hoa giấy bám lấy từng bức tường rêu, đủ sắc tím, đỏ, hồng, trắng, trải dài như một tấm rèm sống động. Hoa bằng lăng đứng vươn cao, sắc tím dịu dàng nhòa vào ánh trời. Còn hoa anh đào, từng cánh mong manh rụng xuống vai nàng như một cái chạm khẽ từ ký ức xa xăm
Nàng xoay đầu lại, chậm rãi hỏi:
- Nơi này… cũng là vì ta mà có sao?
Quân Trầm khẽ gật đầu
- Người từng nói, hoa giấy là thứ duy nhất gợi lên tuổi thơ của người. Bằng lăng là sắc hoa đầu hạ mà người yêu thích. Còn hoa anh đào chỉ vì người thấy đẹp
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn về phía vườn như nhớ lại điều gì xa xôi
- Không chỉ nơi đây, phía trước cổng cung cũng trồng đầy bằng lăng. Trong khuôn viên cung điện phủ kín anh đào. Còn hoa giấy, phủ đầy trên tường, len cả vào hành lang, nơi nào người từng đặt chân đến, đều có dấu hoa
Ly Ca khẽ chạm tay vào một cánh hoa đang khẽ rơi, đầu ngón tay run nhẹ. Không biết vì gió hay vì lòng nàng thoáng chấn động. Dẫu trí nhớ chẳng rõ ràng, nhưng mọi thứ nơi đây lại như từng thuộc về nàng từ rất lâu, rất lâu rồi
Gió nhẹ lùa qua mái tóc dài mượt của nàng, cuốn theo hương hoa thoảng bên tai. Ly Ca vẫn đứng lặng giữa khu vườn ngập sắc màu ấy, mắt nàng mơ màng nhìn những cánh hoa bay trong gió như nhìn vào một khoảng kí ức mịt mờ nào đó chưa thể chạm tới
Một lúc sau, nàng chậm rãi cất giọng, nhẹ như gió thoảng:
- Ta… thật sự đã được cưng chiều và yêu thương đến vậy sao?
Giọng nàng mang theo một chút ngỡ ngàng, một chút hoang mang, và đâu đó là một nỗi niềm không thể gọi tên
- Chỉ cần thích liền có. Một hồ cá cũng vì một lần ta vui, một khu vườn chỉ vì ta thấy đẹp. Vậy có phải là quá đòi hỏi không?
Nàng nghiêng mặt nhìn về phía Quân Trầm, ánh mắt trong veo mà đượm buồn. Không có vẻ kiêu hãnh của một công chúa cao quý, chỉ có sự bối rối của một kẻ chẳng nhớ mình từng sống trong những ân sủng như thế nào
Quân Trầm nhìn nàng, khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng hắn chỉ lặng im. Một lúc sau, hắn bước đến gần, giọng trầm khàn vang lên giữa khu vườn hoa rơi:
- Người không đòi hỏi. Là chúng ta muốn dâng lên. Tất cả, chỉ vì là người
Ly Ca đứng lặng, những lời Quân Trầm vừa nói vẫn văng vẳng trong tâm trí, như một lời nhắc nhở vô hình về một tình yêu chẳng thể nào dễ dàng lý giải. Nàng khẽ cúi đầu, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng, như thể tất cả những điều này đều quá xa vời, như một giấc mơ mà nàng chẳng thể nào nắm bắt được
Một lúc sau, từ phía xa, tiếng bước chân hối hả vọng đến. Một người hầu nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt lo lắng, đôi mắt sáng ngời vẻ vội vã:
- Hoàng Thượng cho gọi người diện kiến ở cung, thưa công chúa
Ly Ca giật mình, một cảm giác lạ lẫm trong lòng lại hiện lên. Nàng không biết phải đối mặt thế nào với cha mẹ, với những người trong hoàng cung này. Cảm giác bối rối cứ như thế trào dâng, và rồi, nàng quay lại nhìn Quân Trầm, đôi mắt đầy thắc mắc và nỗi niềm khó nói
- Đi thôi, thưa công chúa
Quân Trầm không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng đưa tay ra như một lời mời, bước chân dứt khoát đi về phía cung điện
Ly Ca nhìn theo bóng dáng của Quân Trầm, trong lòng lại có một sự giao động mơ hồ. Rồi nàng lại quay lưng, cùng người hầu đi về phía hoàng cung, nơi mà nàng vừa mới bắt đầu hiểu mình là ai, nhưng cũng là nơi khiến nàng cảm thấy không bao giờ thuộc về
Bên trong đại điện, không khí vừa nghiêm trang vừa mang một tầng áp lực vô hình. Ngoài Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn có các quan đại thần, phi tần và vài hoàng tử, công chúa khác đang tề tựu. Tất cả đều nhìn về phía nàng, người con gái mang thân phận cao quý nhất cung, nhưng ký ức lại là một mảnh trống rỗng
Quân Trầm bước nhẹ đến gần nàng, cúi đầu thì thầm bên tai, giọng trầm khàn:
- Người và ta bước ba bước, dừng lại cúi đầu, rồi hành lễ theo cung quy... cứ như trước giờ vẫn làm
Ly Ca mím môi, hơi gật đầu, rồi làm y như lời hắn chỉ. Vẻ mềm mại, uyển chuyển trong từng động tác khiến ánh mắt mọi người dao động, nhưng nàng không để ý được nhiều, chỉ cảm thấy bản thân như đang ở một vở kịch lạ, mà nàng chẳng biết vai của mình là gì
Khi nàng vừa được mời ngồi vào vị trí bên cạnh Hoàng Hậu, những ánh mắt soi mói, dòm ngó, bàn tán nhỏ giọng cứ như những lưỡi dao sắc lẹm. Ly Ca khẽ cau mày, vẻ khó chịu lộ rõ thì ngay lập tức, Quân Trầm lướt tới sau lưng nàng, khẽ ho nhẹ như một tín hiệu cảnh cáo. Nàng liền điều chỉnh nét mặt, ngồi lại thẳng lưng như thể đã quen với điều đó từ lâu
Hoàng Thượng chậm rãi cất giọng, vang lên khắp đại điện:
- Thái y nói, ký ức của Ly Ca có thể hồi phục theo thời gian, cần sự giúp đỡ từ người thân cận. Trẫm không chỉ giao việc đó cho Quân Trầm hay đám hầu nữ thân cận, mà cả các khanh, những người từng có mặt trong cung này nhiều năm, đều nên giúp đỡ nàng nhớ lại. Dù chỉ là một mẩu chuyện nhỏ
Ông dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người:
- Đây không phải bệnh lạ. Nếu ai có lời ra tiếng vào, cố tình mỉa mai hay gieo lời bất kính, trẫm sẽ không dung thứ. Trục xuất khỏi Khê Đông Vương là nhẹ, đừng để trẫm phải xử phạt nặng tay hơn
Đại điện lặng ngắt như tờ. Không một ai dám lên tiếng. Những ánh mắt trước đó còn nghi ngờ giờ đã cúi xuống, chỉ còn lại tiếng thở khẽ, và cái lạnh lẽo căng thẳng trùm khắp gian phòng
Ly Ca ngồi đó, lưng thẳng tắp, ánh mắt vẫn cúi nhẹ theo đúng lễ nghi, nhưng khóe mắt nàng đã liếc thấy đủ thứ ánh nhìn xung quanh, không phải tất cả đều thiện chí
Đám công chúa được sinh bởi các phi tần, những hoàng tử chưa được lập vị, và đám phụ nữ được gọi là "thê thất nhỏ" của hoàng tộc, ai nấy đều ăn vận lộng lẫy nhưng chẳng thể che giấu ánh nhìn lạnh lùng, khó chịu dành cho nàng. Bảy phần người trong điện, hết ba phần là ánh mắt không ưa. Họ không cần nói, Ly Ca cũng có thể đoán ra
Nàng có phòng riêng, hầu nữ riêng, cận vệ luôn bên cạnh, thậm chí chỉ cần không muốn cũng không cần ra dùng bữa với hoàng thất. Nàng là ngọc quý, là vàng ròng giữa cung này. Còn họ, dù là máu mủ hoàng thất, vẫn chỉ là những cái tên lu mờ trong bóng điện dài lạnh
Họ không ganh ghét mới là lạ
Ly Ca nắm tay lại trong tà áo, thầm hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu lên, không thách thức, không kiêu ngạo, chỉ là một dáng vẻ bình tĩnh và kiêu hãnh vốn thuộc về nàng từ lâu, dù nàng hiện tại chẳng nhớ điều đó
Quân Trầm đứng ngay sau, ánh mắt sắc bén như đã nhìn thấu hết từng suy nghĩ của đám người kia. Hắn khẽ nhích người, như chỉ cần thêm một tia đố kỵ nào đó lộ rõ ra, hắn sẽ không ngần ngại mà bước tới
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro