4.
Tối nay, Ly Ca không sao ngủ được. Cả căn phòng yên tĩnh như không có sự sống, chỉ có những ngọn đèn lờ mờ chiếu ánh sáng vàng nhạt, phản chiếu lên bức tường lạnh lẽo. Nàng đã cho hầu nữ rời đi, muốn một mình trong đêm tối. Làn gió mát lành của mùa thu thổi qua khe cửa sổ mở, khiến nàng rùng mình một chút
Bước chân nhẹ nhàng, Ly Ca choàng lên mình chiếc áo lụa mỏng màu trắng, mỏng manh như những đám mây trôi. Nàng bước ra hành lang, đôi mắt vô thức hướng lên bầu trời đêm. Ánh trăng rằm sáng tỏ vằng vặc, chiếu xuống cung điện lộng lẫy, khiến không gian như ngừng lại, không có tiếng động, chỉ có sự tĩnh lặng bao trùm
Nàng đứng đó, lặng im. Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, một cảm giác mơ hồ, bất an
Đột nhiên, đầu nàng quay cuồng, như thể có gì đó nặng nề đè lên, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Một luồng ký ức dài như cơn sóng dữ ập đến, mạnh mẽ và khó kìm lại, khiến nàng choáng váng. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xoay quanh nàng, mọi thứ như một cuốn phim vụn vỡ. Cô nhớ lại, nhớ về mình trong thế giới hiện đại, là một cô gái bình thường, bị xuyên không về đây sau một cú ngã
Rồi nàng nhìn lên ánh trăng sáng, nhận ra một điều. Chính ánh trăng này đã đưa nàng đến đây. Một ký ức khác xen vào, khiến nàng nhớ lại những giấc mơ ám ảnh, giấc mơ mà nàng bị giết, giấc mơ ấy lặp đi lặp lại mỗi đêm. Tim nàng đập mạnh, cơ thể như bị nghẹn lại
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Và rồi, một hình ảnh rõ ràng như thế vừa hiện lên trong đầu nàng - Quân Trầm, người mà nàng từng tin tưởng. Nhưng... người đó chính là kẻ đã giết nàng
Cái suy nghĩ ấy như một luồng điện mạnh mẽ khiến Ly Ca lảo đảo. Tim nàng dường như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Mọi ký ức vụn vỡ chạy nhanh trong tâm trí nàng, đan xen không thể tách rời. Mọi thứ mơ hồ, không rõ ràng. Quân Trầm chính là kẻ sát nhân trong những giấc mơ, người đã đưa nàng đến đây, nhưng vì lý do gì, nàng không thể hiểu được
Một cơn chóng mặt đột ngột kéo đến. Ly Ca không thể đứng vững, đôi chân nàng khuỵu xuống, nhưng một bàn tay vững chãi kịp thời đỡ lấy nàng. Nàng ngẩng lên, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc, Quân Trầm, đứng trước mặt nàng, đôi mắt hắn nhìn nàng với vẻ khó đoán
- Nàng sao vậy?
Giọng hắn khàn khàn, đầy lo lắng
Ly Ca ngẩng mặt lên nhìn hắn, không nói gì, đôi mắt mờ mịt như mất đi tất cả sự tỉnh táo
Cảm giác một giây đó, nàng biết, có những thứ không thể quên, và có những thứ sẽ không bao giờ được giải đáp
Hắn là ai? Và nàng... sẽ phải đối mặt với điều gì? Và rồi Ly Ca bất tỉnh
---
Cho đến khi một lần nữa đôi mi nàng động khẽ, tỉnh dậy giữa tĩnh lặng của căn phòng quen thuộc
Trời đã về khuya. Ngoài khung cửa, ánh trăng vẫn treo trên tầng không như một con mắt của mệnh trời soi xét. Trong phòng, không có ai. Tất cả chỉ là mùi trầm nhè nhẹ chưa tan, và sự trống vắng lặng lẽ bao phủ
Ly Ca chớp mắt, cảm thấy lòng ngực mình nặng trĩu. Hơi thở vẫn còn chưa thật vững, đầu đau như búa bổ, nhưng không đau bằng ký ức ùa về như thủy triều vỡ bờ
Quân Trầm
Cái tên ấy như một lưỡi dao bén găm vào tâm trí. Nàng đã thấy hắn. Rõ ràng là hắn. Không phải một lần... mà là vô vàn lần trong mộng mị suốt mấy năm liền. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy và đặc biệt là khoảnh khắc hắn cầm kiếm lạnh lùng đâm xuyên tim nàng giữa cơn mê
Nàng từng nghĩ đó chỉ là một cơn mộng quỷ ám, một thứ ảo giác nào đó trong cõi nhân sinh. Nhưng giờ đây, hắn thực sự tồn tại. Sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt. Hắn còn ở trong cung, ở gần nàng, bên cạnh nàng
Nàng rùng mình. Vậy rốt cuộc, nàng là ai? Và vì sao lại bị đẩy tới nơi này?
Từng mảnh vụn trong tâm trí nàng như đang ghép lại một bí mật mà chính nàng cũng sợ đối diện. Nàng - người từng sống ở thế giới khác. Mọi cảm xúc, mọi thứ nàng có, không thuộc về nơi đây. Vậy vì cớ gì nàng lại xuyên qua thời gian, không gian, đến nơi xa lạ này? Chẳng phải vì một mục đích nào đó sao? Nhưng là mục đích gì? Cứu rỗi? Hủy diệt? Hay là yêu?
Đầu óc quay cuồng, Ly Ca đứng dậy, tay bám lấy cột giường. Không khí như loãng ra, mỗi bước chân đều nặng nề như mang theo vạn trượng u sầu. Nàng lê từng bước đến bàn trà cạnh cửa sổ, rót một chén nước ấm, mong làm dịu đi cơn rối loạn trong lòng
Chưa kịp nhấp môi, ánh mắt nàng vô tình lướt qua một vật lạ đặt nơi góc bàn
Một quyển sách
Không có hoa văn. Chỉ là một lớp bìa cũ kĩ, phủ lớp bụi mỏng, như đã nằm đó từ rất lâu. Nhưng điều kỳ lạ là nàng chưa từng thấy quyển sách này trước đây. Trong căn phòng nàng ở, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp bởi người hầu thân cận. Không ai dám tùy tiện thêm vào thứ gì không có sự cho phép
Lòng hiếu kỳ bỗng nhiên nhen lên. Nàng với tay, run rẩy mở ra trang đầu tiên
Chữ viết bên trong khác lạ. Cổ văn uốn lượn như khói lam trên mặt nước, nhưng kỳ lạ thay, nàng lại đọc được rõ ràng, từng câu từng chữ như thấm thẳng vào cốt tủy:
[Trích đoạn trong cổ thư Thiên Ký - Tàng trong Nguyệt Chương, quyển thứ nhất]
"Thuở vạn tượng sơ khai, khi cát bụi còn chưa mang tên, nơi biên viễn phương Đông có một vùng đất tên Khê, nơi phương Tây là thành quốc xa xăm khô cằn nhưng giàu linh khí. Hai nước như hai cực của ánh sáng - một tĩnh như tuyết đọng đầu đông, một bạo liệt như lửa cháy giữa sa mạc"
"Trăng thuở đó chưa từng là điềm báo. Trăng chỉ lặng soi những điều trần thế không thấy. Nhưng cũng từ một đêm trăng, mệnh trời đổi dòng"
"Công chúa của Khê - người sinh vào đêm trăng tròn, vừa tròn mười sáu, mang khí chất ôn nhu, dung nhan thoát tục, lời nói như gió quấn cành đào, là đóa hoa duy nhất của triều đình. Gặp hoàng tử phương Tây - người sinh giữa sa mạc đỏ, ánh mắt như lửa thiêu, là kẻ có thể khiến băng tan khi cười"
"Họ gặp nhau lần đầu bên hồ Nguyệt Tịnh, lúc ấy trăng vừa tròn, gió vừa êm, cả trời đất như ngưng đọng. Không ai rõ họ yêu từ khi nào. Chỉ biết những năm sau ấy, từng mùa trăng tròn, công chúa lại viện cớ tế nguyệt mà vắng cung, hoàng tử lại viện cớ cầu nước mà lạc đường. Những lần gặp ngắn ngủi, ánh mắt thay ngôn từ, lời thề không cần thốt thành lời"
"Thế nhưng trời vốn không dung thứ kẻ yêu giữa ranh giới đẫm máu. Khi Tây quốc nổi loạn, đổ tội phản bội cho Khê Đông, cuộc chiến đầu tiên giữa hai nước bùng nổ. Trước ngày quân kéo sang, nàng hay tin, vượt gió tuyết đi tìm người, mong giữ lại mạng sống cho đôi bên bằng tình yêu"
"Họ định trốn. Nhưng biên cương là nơi không ai được thoát. Nàng bị quân triều bắt lại. Chàng bị chính huynh đệ mình truy giết. Trong đêm trăng tròn nhất, khi ánh trăng sáng đến độ người ta không thấy nước mắt, chàng bị loạn quân siết cổ đến chết trong thánh đường phương Tây, còn nàng, bị xử trảm ở quảng trường phía Bắc Khê thành. Cùng một khắc. Trăng, chứng giám"
"Trăng bỗng chảy máu, người người kể rằng bầu trời hóa đỏ, gió thổi lùi ngược, và tiếng khóc vang lên từ sâu trong lòng đất"
"Thiên Đạo giận dữ. Thế gian gieo hận vào tình yêu. Vương quyền biến lòng thành gươm giáo. Kẻ yêu nhau bị giết vì yêu nhau. Thế là Thiên dựng nên một định mệnh để trả lại công bằng cho tình yêu"
---
"Từ đêm đó, trăng không còn chỉ là ánh sáng. Mỗi khi trăng tròn, mệnh Nguyệt sẽ hạ sinh một linh hồn tái hiện ánh mắt của công chúa năm xưa. Và trong cùng vòng sinh tử đó, luôn có một kẻ khác là kẻ mang mệnh Đối và kẻ mang số phận chàng trai bị chôn sống vì yêu. Cứ thế, kiếp này qua kiếp khác, đôi mắt gặp nhau, trái tim rung động, nhưng máu và lệ vẫn chảy dài"
"Bảy lần luân hồi, bảy kiếp trái tim đau, bảy lời thề gãy giữa ngực. Chưa có ai đủ yêu mà vượt được nghiệp"
"Chẳng phải lời nguyền mà là sứ mệnh. Kẻ mang mệnh Nguyệt, một khi chọn yêu, sẽ yêu bằng cả linh hồn. Nếu bị phản bội, cả thiên hạ sẽ gánh lấy hậu quả. Nhưng nếu tình yêu ấy được đáp lại bằng trọn vẹn, bằng thành tâm, bằng dũng khí thì mọi kiếp sau sẽ giải thoát. Máu sẽ ngừng rơi. Trăng sẽ trở lại trắng thuần"
"Lời cuối ghi trong thiên mệnh: Người mang mệnh Nguyệt không được chọn ai yêu. Nhưng có quyền chọn cách yêu. Và nếu kiếp này, tình yêu ấy đủ sâu, đủ thật, đủ khổ, thì mọi giấc mộng tan nát của bảy kiếp trước sẽ hóa thành ánh trăng không còn nhuốm máu"
Ly Ca ngồi bất động trước trang giấy ngả màu năm tháng, ánh mắt như bị dán chặt vào dòng cuối cùng trong quyển cổ thư. Gió bên ngoài thổi mạnh, thổi đến lạnh cả lòng bàn tay. Nhưng nàng không cử động. Không nói. Không thở gấp. Chỉ lặng người như tượng đá
Từng chữ như cào vào tim. "Người mang mệnh Nguyệt không được chọn ai yêu. Nhưng có quyền chọn cách yêu"
Tim nàng nhoi nhói, cổ họng khô khốc. Cái cảm giác mơ hồ về định mệnh, cái nỗi lo sợ vô hình từ lần đầu gặp Quân Trầm giờ đây như một cơn bão vỡ tung trong lồng ngực
Không phải ngẫu nhiên. Không phải tình cờ. Mọi rung động, mọi lần tim đập lệch nhịp, mọi lần ánh mắt chạm nhau đều đã được dệt thành lưới từ bảy kiếp trước. Bảy kiếp thất bại. Bảy kiếp bỏ dở. Bảy kiếp yêu chưa đủ sâu để thắng định mệnh
Bàn tay nàng khẽ run, khẽ đặt lên dòng chữ viết về người công chúa Khê Đông năm xưa, vị tiền nhân có thể là chính nàng. Nàng cảm giác được một phần máu của mình đang rỉ qua những trang giấy. Không phải vì dao, mà vì đau
"Nếu bị phản bội bởi chính tình yêu của mình, sứ mệnh cứ thế tiếp tục gieo cho người mang mệnh Nguyệt ở kiếp sau cho đến khi tìm được người có tình yêu vượt qua rào cản của Thiên mệnh và mệnh Trời"
Nàng khẽ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, hiện lên gương mặt Quân Trầm, ánh mắt hắn trầm tĩnh, lời nói lạnh nhạt nhưng từng lần cứu nàng khỏi hiểm nguy, từng lần im lặng lặng lẽ đứng sau, đều rõ mồn một. Hắn không nói nhiều. Nhưng hắn đã làm đủ. Làm đủ để trái tim nàng run rẩy.
Nhưng liệu có đủ không?
Liệu hắn - người đối mệnh, người sinh ra để đối đầu với mệnh Nguyệt có thể yêu nàng bằng cả dũng khí? Bằng cả trái tim? Liệu hắn có sẵn sàng gánh lấy hậu quả nếu bước vào tình yêu định sẵn là đẫm máu?
Ly Ca siết chặt quyển sách, mắt hoe đỏ. Nàng muốn khóc. Nhưng nước mắt không rơi. Có lẽ vì sâu bên trong lòng nàng, điều đáng sợ nhất không phải là chết, mà là lần nữa không yêu trọn
Nàng khẽ thì thầm như một lời nguyền nhẹ thả vào đêm:
- Nếu đây là sứ mệnh, thì ta nguyện dùng cả kiếp này để hoàn thành
---
Hôm sau, tin tức truyền khắp cung: công chúa đã nhớ lại tất cả. Không ai rõ chi tiết, chỉ biết nàng đã nói với Hoàng thượng như thế. Cả cung đình hân hoan như vừa vượt qua một cơn ác mộng dài, người người tấp nập, trang hoàng lễ hội ăn mừng. Kẻ thì treo lồng đèn, người thì bày biện sơn hào hải vị
Ly Ca, tuy mỉm cười nhẹ nhàng trước những lời chúc tụng, nhưng đã sớm xin phép lui về tẩm điện. Nàng nói mình vốn không quen ồn ào, cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Không ai nghi ngờ, vì từ nhỏ nàng đã không ưa lễ hội. Mọi chuyện thuận theo tự nhiên đến mức không một ai nhận ra, Ly Ca đã không còn là nàng của những ngày trước
Trong căn phòng vắng, khi tất cả đã lui xuống, Ly Ca ngồi trước gương đồng, ngón tay chạm nhẹ vào làn da mịn màng của chính mình, đôi mắt sâu như hồ nước tĩnh mịch. Mọi ký ức từ thế giới hiện đại ồn ã đến quá khứ đầy cung đấu, từ sự hoảng loạn khi xuyên không đến khoảnh khắc bị đâm xuyên tim tất cả rõ mồn một như thể chưa từng bị quên lãng
Người con gái mang tên Diên Chi đã hoàn toàn tỉnh lại trong thân xác Ly Ca
Và đáng lẽ cô nên căm thù Quân Trầm
Đáng lẽ, cô nên lập tức vạch trần tội lỗi của hắn trước triều đình, trả lại công đạo cho bản thân. Nhưng mỗi lần ánh mắt nàng lướt qua bóng hình cao lớn, lạnh nhạt ấy... trái tim lại co rút
Không phải vì sợ hãi
Không phải vì thù hận
Mà là một cảm xúc mơ hồ, vừa dịu dàng, vừa cay đắng
Ly Ca hiểu, đó không chỉ là tàn dư tình cảm mà Diên Chi mang theo từ hiện đại, mà còn là vết hằn của một trái tim từng thuộc về nàng - Ly Ca thật sự. Người con gái ấy, chắc đã yêu Quân Trầm rất sâu
Và bản thân nàng bây giờ, cũng không thể phủ nhận mình đang tin tưởng vào một điều bất khả
Rằng, nếu tình yêu đủ mạnh nó có thể vượt qua sứ mệnh
Rằng, nếu đủ dịu dàng nàng có thể xóa bỏ ý niệm giết chóc trong lòng hắn
Chính vì thế, nàng đã không nói gì
Nàng giấu đi nỗi đau
Giấu cả sự thật
Và lặng lẽ chọn ở lại, bên cạnh người có thể là kẻ kết thúc cuộc đời nàng
Nàng đưa tay chạm nhẹ lên ngực trái
Vết thương vẫn còn đó, dù không thấy, nhưng đau đớn thì chưa từng nguôi
Ly Ca khẽ cười một nụ cười rất nhẹ, rất buồn, nhẹ nhàng như đang an ủi mình, buồn vì mình quá đỗi ngốc nghếch khi yêu người ra tay với mình
Từ đêm ấy, Ly Ca không nhắc lại chuyện mình đã nhớ ra điều gì. Nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Hoàng thượng, nhẹ giọng nói rằng trí nhớ đã quay về, nhưng là những mảnh nhỏ chưa rõ ràng. Dẫu ai có hỏi, nàng cũng chỉ cười nhạt vừa đủ lễ, vừa đủ để không ai nghi ngờ
Thật ra, nàng đã nhớ hết
Nhớ đến từng chi tiết máu lạnh trong giấc mơ lặp lại mỗi đêm, nhớ bàn tay hắn đâm xuyên qua ngực nàng, nhớ ánh mắt hắn lúc đó không phải hận, không phải tức giận, mà là tuyệt vọng
Có lẽ vì thế... nàng đã quyết định im lặng
Nàng chọn cách che giấu tất cả, giấu đi sự thật rằng người cận vệ trung thành nhất Quân Trầm - chính là người đã sát hại nàng trong một lúc nào đó ở kiếp này. Giấu đi cả ký ức hiện đại, giấu đi cả cơn hoảng loạn ban đầu
Và cứ như thế ngày tháng trôi qua
Cung đình lại trở về với nhịp sống yên ả. Mỗi sáng, Ly Ca uống trà đọc sách, mỗi tối nàng dự tiệc theo lời mời của các hoàng thân quốc thích. Nàng học cách mỉm cười, học cách sống như thể chưa từng bị đâm chết, như thể chưa từng xuyên không
Còn Quân Trầm, hắn vẫn ở cạnh nàng, như chưa từng có gì thay đổi
Có đôi lần, ánh mắt hắn lặng lẽ dõi theo nàng rất lâu, như muốn nói điều gì đó. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn im lặng. Hệt như nàng
Họ sống bên nhau như hai cái bóng
Một người biết sự thật nhưng cố tình quên
Một người mang tội nhưng không thể nói
---
Gió lùa qua hành lang tối đen, thổi tung những tàn tro còn âm ỉ trong lò sưởi tắt lửa. Quân Trầm ngồi lặng bên chiếc án thư trong phòng mình, tay khẽ vuốt qua mảnh giấy đã úa vàng theo năm tháng thư của phụ thân hắn để lại
"Nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là cả gia tộc ta đã diệt vong"
Mắt hắn khẽ động, từng con chữ như găm vào lòng
"Khê Đông Vương tàn ác, bất công, đã nuốt trọn vương quốc chúng ta bằng máu của cha mẹ. Dù con sống sót, thì cũng không được phép sống như một kẻ hèn. Hãy trở thành cận vệ của công chúa. Lấy lòng tin. Giết ả. Viên ngọc Khê Đông phải vỡ. Rồi con sẽ ra tay với đám hoàng thân, cắt tận gốc bọn cầm quyền gian xảo. Nếu không làm được thì đừng gọi mình là con cháu của huyết mạch này nữa. Cha ông ta đổ máu để gầy dựng nên lãnh thổ nhỏ bé này, ấy vậy mà lại bị Khê Đông chiếm lấy, con phải chiến đấu, phải trả thù vì quê hương ta, vì ông cha ta, và cả ba mẹ"
Đoạn thư khép lại bằng vết mực loang lổ như máu, như lệ
Hắn khép mắt lại, nhớ lại năm đó, hắn còn nhỏ, máu tươi dính trên tay, tiếng gào thét của mẫu thân, ánh lửa thiêu rụi cung điện từng là quê hương. Tất cả đổ sụp trước mặt một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi
Từ đó, hắn sống với oán hận
Hắn luyện kiếm như kẻ điên. Học đọc, học tính, học âm thầm để trở thành một con dao ẩn mình trong bóng tối
Rồi hắn gặp nàng
Ly Ca
Lúc đầu, nàng chỉ là mục tiêu. Một viên ngọc sáng giữa hoàng cung rực rỡ, cái tên đầu tiên trong danh sách tử. Nhưng càng ở cạnh nàng, hắn càng thấy lòng mình dao động
Nụ cười nàng, ánh mắt nàng, cách nàng ngốc nghếch hỏi hắn mấy câu vớ vẩn mỗi ngày. Những lần nàng trốn việc để đi dạo, hắn đều theo sau, chẳng để nàng hay biết
Mỗi khoảnh khắc ấy tim hắn lại lạc nhịp. Hắn đã tự nhủ ngàn lần rằng đây chỉ là nhiệm vụ, nhưng mỗi khi nàng gọi tên hắn bằng chất giọng trong trẻo "Quân Trầm, lại đây" thì bao nhiêu thù hận cũng nghẹn lại nơi cổ
Hắn siết chặt lá thư cũ trong tay
Phải giết nàng.
Phải giành lại tất cả
Nhưng... trái tim hắn đã không còn nghe lời nữa
...Và rồi hắn tự hỏi, có thật sự cần phải giết Ly Ca không?
Người hắn hận là hoàng thượng, người gây ra tội lỗi cũng là hoàng thượng
Chính ông ta là kẻ đã đưa binh tàn phá quê hương hắn, là người đã dẫm nát máu thịt của phụ mẫu hắn để xây nên vinh quang cho Khê Đông Vương
Chứ đâu phải nàng
Nàng chỉ là con cờ bị đem ra trưng bày như một viên ngọc sáng. Một bảo vật để ông ta kiêu ngạo, để cái ngai vàng càng thêm chói mắt
"Nhưng ả mang dòng máu của ông ta"
"Ả là con gái của kẻ đã giẫm lên xác cha mẹ mình để lên làm vua"
Hắn tự nhắc như thế, lặp đi lặp lại như thể đang khắc sâu nó vào tim. Nhưng những lần nàng cười, những cái chạm tay khẽ khàng, ánh mắt như thấu hiểu tất cả lại hiện lên như xé toạc
Hắn gục đầu vào hai tay, khẽ nghiến răng. Đêm nay, gió lạnh mà lòng hắn còn lạnh hơn
Hắn muốn tha nàng
Nhưng... hắn có thể tha cho ai đây?
Nếu tha nàng, những linh hồn đã chết kia sẽ nói: "Con đã làm gì cho đất tổ? Cho huyết mạch này? Nếu hoàng tử của vương quốc ta lỡ đem lòng yêu máu thịt của người đã dẫm lên xác người thân ta, điều này xem như trái với trần gian, xem như gia tộc ta vô phúc và nghiệp nặng nên đã sinh ra kẻ phản"
Nếu không giết nàng, làm sao phá vỡ viên ngọc của Khê Đông, làm sao khiến đế chế kiêu ngạo ấy sụp đổ?
Hắn nhớ lại câu trong thư:
"Nếu con không thể giết ả, đừng tự gọi mình là con của chúng ta"
Môi hắn run khẽ
Nhưng rồi, hắn nghĩ thêm một điều
Chính hoàng thượng mới là kẻ gây tội
Ông ta không tấn công chỉ vì mở rộng lãnh thổ. Ông ta tham. Tham quyền. Tham danh. Và tham cả viên ngọc quý được sinh ra trong chính cung điện máu đó
Ông ta muốn nàng sinh ra để lớn lên kiêu hãnh. Muốn nàng phải ở trên tất thảy hàng vạn người
Và Quân Trầm nhận ra
Chính vì ông ta muốn bảo vệ viên ngọc ấy, nên mới nhúng tay vào máu của gia tộc hắn. Hắn vẫn nhớ mãi cuộc trò chuyện riêng của hoàng thượng và Ly Ca ở đại điện vào một ngày mùa xuân
"Ly Ca... Con có biết, làm con gái là một thiệt thòi lớn đến nhường nào không? Cả đời ta nhìn thấy phụ nữ đau đớn, im lặng, hy sinh từ mẫu hậu của ta, rồi đến mẹ con. Ai cũng sống một đời lặng lẽ, gánh mọi thứ mà không than oán. Khi biết mẹ con mang thai, ta lập tức cho người mời thái y giỏi nhất trong thiên hạ, chỉ để biết một điều: là trai hay gái. Và họ nói, là một công chúa
Lúc đó, ta không thất vọng. Chỉ là lòng ta chùng xuống, vì ta biết, nếu con sinh ra là nữ nhi, con sẽ phải đi một con đường khó khăn gấp trăm lần nam nhân. Và ta, ta thề sẽ không để điều đó xảy ra
Khê Đông Vương, cung điện này, cả giang sơn rộng lớn, ta gầy dựng không chỉ cho ta, mà là cho con. Để khi con ra đời, dù mang thân nữ nhi, con cũng sẽ bước đi giữa thiên hạ với tư thế của một bậc vương. Không ai được phép thương hại, càng không ai được quyền xem thường con
Sau này dù ta không còn nữa, ngai vàng, quyền lực, ánh nhìn kính nể của vạn người... tất cả đều là của con. Vì con là viên ngọc mà trời ban cho ta. Là sinh mệnh quý giá nhất mà ta có được
Ly Ca, trước cả khi con cất tiếng khóc đầu tiên, số mệnh của con đã là rực rỡ rồi"
Nàng không có tội
Nhưng nàng đã mang dòng máu của người có tội, là biểu tượng của tội lỗi. Sau này nàng sẽ đứng trên mảnh đất, trên ngai vàng đã nhuốm máu của gia tộc hắn
Nếu không giết nàng, làm sao khiến Khê Đông Vương rạn nứt?
Nếu không giết nàng hắn sẽ là đứa con bất hiếu nhất, đứa khiến cho cả gia tộc mấy đời tan biến trong lịch sử dòng máu ấy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro