Chương 6.3
Sáng sớm, ánh nắng đã lên. Những đám mây đã lơ lửng trên bầu trời.
Mạc Sâm đã tỉnh lại từ lúc mờ sáng. Khác với trước đây, anh không nhúc nhích nằm yên ở chỗ cũ, không mở mắt, chỉ lắng nghe âm thanh xung quanh mình, để cho giác quan và trí nhớ dần dần thanh tỉnh. Cảm giác đầu tiên, đó là trong ngực anh có một người con gái mang theo mùi thơm của hoa nhài.
Như Nguyệt, hôn lễ, đêm tân hôn.
Trí nhớ đêm hôm qua tràn vào trong đầu, trong lòng anh co rút lại, không dám mở mắt, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng cô vẫn nằm trong ngực anh, mùi thơm nhàn nhạt, hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng phả lên cổ anh.
Anh chậm rãi mở mắt, đối diện với sự thật. Cô vẫn ở đây, rõ ràng mà chân thật nằm trong ngực anh, tay trái ôm trước ngực, tay phải đặt lên hông anh.
Máy sưởi nửa giờ sau tự động ngắt, cả người cô núp trong ngực anh.
Năm năm.... Anh không dám chớp mắt nhìn cô chăm chú. Năm năm rồi.... Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ở trước mắt, đang yên ổn ngủ say trong ngực mình. Năm năm qua, anh cố gắng kiềm nén khát vọng và sự cô đơn của bản thân, chỉ đứng xa xa nhìn, không dám nói chuyện với cô, không dám lại gần cô. Không ai, không có bất kì người nào, biết được anh muốn cô đến như thế nào, thậm chí ngay cả tới gần nhìn cô anh cũng không dám, anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở chung một chỗ với cô chứ đừng nói đến việc lấy cô làm vợ. Vợ của anh.... Anh nhìn cô gái đang ngủ trong ngực mình. Vợ của anh! Anh cúi đầu hôn lên trán cô, vùi mặt vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, một cảm giác thoải mái kèm theo mùi thơm của cô tràn ngập trong lòng. Của anh! Trong sinh mạng tối tăm, vào lúc anh khó khăn nhất, không phải ai khác mà chính là cô đã giúp anh chống đỡ. Năm năm trước, khi anh ở trong tình huống khó khăn, gian khổ nhất, thì người anh nghĩ đến chính là cô; khi anh ở trong rừng mỗi ngày đều phải trốn tránh bị đuổi giết, thiếu chút nữa sẽ chết thì người anh nghĩ đến là cô; khi anh phá hủy căn cứ của phần tử khủng bố, nhảy xuống biển chạy trốn, ở trên biển suýt chút nữa chết đói chết khát, thì người anh nghĩ đến vẫn là cô! Bởi vì, chỉ có nghĩ đến cô, anh mới không bị ảnh hưởng bởi những thứ không thuộc về mình đó.
“Tôi muốn sống, anh cũng vậy!” Giọng nói bình tĩnh, kiên quyết của cô vẫn vọng lại trong đầu anh. “Chúng ta cùng nhau đi qua, cùng nhau sống sót!” Mỗi một lần, anh đều dựa vào kí ức đối với cô, không ngừng nhớ lại những lời động viên của cô, anh mới có biện pháp chống đỡ, tồn tại. Cho dù đến bây giờ, rõ ràng cô ngủ trong ngực anh, nhưng anh vẫn chưa thể tin tưởng rằng cô đã gả cho mình. Trên thực tế, vẫn là cô cầu hôn. Nghĩ đến tình huống hôm đó, anh vẫn cảm thấy không chân thật. Anh biết cô chỉ nhất thời kích động, anh cũng thử muốn để cô suy nghĩ lại, nhưng cô vẫn kiên trì khiến cho anh cũng thôi đấu tranh, dù sao cưới cô chính là khát vọng tận sâu trong nội tâm của anh, cho nên anh mới theo ý cô.
Nhìn ánh sáng lấp lánh trên gương mặt cô, Mạc Sâm ngắm nhìn cô, đưa tay nhẹ vuốt ve, miêu tả đôi mắt, đôi tai, mũi và đôi môi cô.... Anh không có cách nào dời tầm mắt khỏi người cô, tay của anh cũng vậy. Sau đó, cô ở trong ngực anh chậm rãi tỉnh lại, anh có thể cảm nhận được cô tỉnh táo, hô hấp của cô tăng nhanh, nhịp tim đập mạnh hơn, sau đó cô thở nhẹ một hơi, lông mi khẽ run, sau đó, dưới ánh nhìn của anh từ từ mở mắt.
Cô có chút mơ màng nhìn anh, sau đó nhắm hai mắt lại, rồi nhanh chóng mở ra. Thấy anh vẫn còn ở đây, cô cảm thấy nghi ngờ, rồi không nhịn được đưa tay sờ mặt anh, giống như muốn xác định lại. Dáng vẻ mơ hồ không rõ ràng tình huống của cô nhìn rất đáng yêu, anh mỉm cười cầm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo lên miệng hôn.
“A.” Cô bỗng nhiên đỏ mặt, rốt cuộc tỉnh táo, “Chào buổi sáng....”
“Chào buối sáng.” Anh mỉm cười mở miệng.
“Cho nên.... Em thật sự đã gả cho anh?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
“Em cứ nghĩ là mơ....” Cô ngượng ngùng lẩm bẩm, giọng nói vì chưa tỉnh ngủ hẳn nên có chút khàn khàn.
“Không phải.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Xin lỗi.”
“Tại sao?”
“Tất cả...” Cô đỏ mặt lầu bầu.
Anh mỉm cười, cúi người hôn cô, dịu dàng nói. “Anh cảm thấy rất tuyệt, không cần phải xin lỗi.”
“Ừm.” Cô nhìn anh, cắn môi, “Vậy... anh có thể hôn em một lần nữa không?”
“Có thể.” Anh cúi đầu hôn cô.
“Chờ một chút!” Cô bỗng ngăn anh lại, nói thêm: “Còn bữa sáng.”
“Bữa sáng?” Anh nhíu mày. “Đúng vậy, anh nói anh biết nấu ăn đó.”
Cô mặt dày nói: “Anh định gạt em sao?”
“Không.” Anh cười ra tiếng, lật người ngăn cô lại, “Chẳng qua anh phải ăn no trước mới có sức nấu ăn.”
Nói xong, anh giống như con sói bổ nhào vào dê con, cúi đầu gặm cắn vai cô. “A, thật là nhột, không cần.... Đừng cắn nơi đó, ha ha ha.... Mạc Sâm....” Cô cười hét chói tai muốn co lại, nhưng anh lại đè cô vây trong ngực, một đường chơi đùa từ cổ đến ngực cô.
Không bao lâu, tiếng cười của cô thay thế bằng tiếng rên rỉ. Ánh mặt trời len qua đám mây, ánh sáng chiếu rọi. Vầng dương chói lọi, mang ấm áp cho khắp mọi nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro