Chương 2: Nắng tan trên mi mắt
Giờ ra chơi thứ hai của ngày đầu tiên.
Tiếng trống ngân lên, trôi dài qua dãy hành lang sáng rực nắng. Lũ bạn ùa ra như bầy chim vỡ tổ, tiếng cười, tiếng giày chạm sàn vang rộn. Tôi vẫn ngồi yên, tay lần tìm trong cặp quyển sổ nhỏ mẹ tặng sáng nay — bìa màu xanh nhạt, in dòng chữ bạc: "Hãy sống như mặt trời – luôn tỏa sáng, dù là ngày mưa."
Tôi bật cười khẽ. Ngày đầu tiên mà đã thấy mình bị lạc. Lạc giữa không gian, giữa người, giữa cả những tiếng nói cười rộn rã chẳng thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm, kể cả ánh nắng chiếu qua tấm rèm bên cửa sổ cũng trở nên khác lạ.
Phấn trắng còn vương trên bảng. Hương giấy mới thoảng qua, cùng tiếng quạt trần kẽo kẹt đều đều. Ngoài kia, nắng như rót mật xuống khoảng sân, chạm vào những vệt bóng cây phượng đang hắt dài trên gạch. Mọi thứ tươi mới, nhưng trong lòng tôi lại phảng phất nỗi bâng khuâng vô cớ.
Tôi định ăn trưa một mình. Thế là tôi xách hộp cơm, lặng lẽ bước dọc hành lang tầng hai. Nắng hắt qua lan can, rọi xuống đôi giày đen còn mới tinh. Tôi dừng lại bên bồn hoa cạnh cầu thang, nơi gió luồn nhẹ và ít người qua lại.
Vừa mở hộp cơm, giọng con bạn cùng lớp vang lên phía sau:
– Ê, Hà! Nghe nói trường mình có anh siêu học giỏi, đẹp trai mà lạnh như băng á.
– Lạnh như băng? – tôi buột miệng cười.
– Ừ, Nguyễn Thiên Trọng, lớp 11A2. Mấy chị lớp trên bảo cậu ta toàn đứng nhất khối, nhưng cũng
từng bị đình chỉ vì đánh nhau. Kiểu thông minh mà bất cần ấy.
Thì ra... là cậu.
Cái tên ấy rơi vào đầu tôi như hòn sỏi nhỏ, nhưng lại làm mặt nước lòng mình gợn sóng. Nguyễn Thiên Trọng. Cái tên từng lướt qua buổi lễ khai giảng sáng nay, để lại một ánh nhìn lạnh lẽo giữa rừng người áo trắng.
Tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cầu thang cuối dãy. Và đúng như một phép trùng hợp kỳ lạ – cậu ở đó.
Dưới ánh nắng xiên nghiêng, Thiên Trọng ngồi dựa vào lan can, vai thả lỏng, tay cầm một cuốn sổ màu đen. Mái tóc đen buông xuống, gió lùa qua, khiến vài sợi vướng nhẹ lên mi mắt. Cậu không hề viết, cũng chẳng đọc. Chỉ im lặng, ánh mắt như đang nhìn xuyên qua tầng không khí, xa đến tận ranh giới giữa ánh sáng và bóng râm.
Tôi đứng lại, không dám động. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa run run, như thể tôi vừa nhìn thấy một người bước ra từ trong giấc mơ mà mình chưa từng nhớ nổi.
Cậu ngẩng lên, và ánh mắt ấy chạm vào tôi. Trong thoáng chốc, tôi quên mất cả cách hít thở.
– Em là học sinh mới? – giọng cậu trầm, có chút khàn, từng chữ nặng như rơi vào khoảng không.
– Dạ... vâng. Em là Hà.
– Lớp mười?
Tôi gật đầu. Cậu cười nhạt, không hẳn mỉm cười mà như một cái thở dài khẽ lướt qua môi.
– Ở đây, giữ kỹ ước mơ của mình. Trường này... dễ khiến người ta quên mất mình từng muốn gì.
Cậu nói xong thì đứng dậy, nhét cuốn sổ vào túi, bước qua tôi. Mùi hương nhẹ của nước giặt thoảng lại, xen lẫn mùi nắng, mùi gió. Một mùi hương... sạch sẽ đến kỳ lạ.
Tôi ngoái lại. Ánh sáng bắn lên vai áo cậu, rực rỡ mà cô độc. Hàng chữ "11A2" in trên lưng áo trắng mờ dần theo từng bước chân.
Khi tôi nhận ra mình vẫn còn đứng ngây ra giữa hành lang, ánh nắng đã trượt xuống gót chân, rồi tan mất.
Chiều ấy, khi về nhà, tôi mở sổ nhật ký:
⋆. 𐙚 ˚౨ৎ⋆˚࿔────୨ৎ────⋆˚࿔౨ৎ⋆. 𐙚 ˚
"Ngày... tháng... năm...
Ngày đầu tiên của cấp ba, tôi gặp một người mà nắng cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Cậu ta có đôi mắt như mặt hồ mùa thu - yên lặng, nhưng dưới đó ẩn giấu bão tố.
Có lẽ tôi sẽ nhớ, lâu hơn mình nghĩ."
⋆. 𐙚 ˚౨ৎ⋆˚࿔────୨ৎ────⋆˚࿔౨ৎ⋆. 𐙚 ˚
Tôi không biết rằng, chỉ vài ngày sau, định mệnh sẽ lại sắp đặt cho chúng tôi gặp nhau - lần này không phải dưới nắng, mà dưới cơn mưa đầu mùa, nơi chiếc ô duy nhất rơi vào tay người không kịp mang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro