Chương 5: Những ngày nắng muộn

  Cơn mưa tối qua vừa dứt, để lại trên mặt đất những vệt nước mỏng như vết thương chưa kịp khô miệng. Sáng nay, sân trường rực rỡ ánh nắng, nhưng cái ấm áp của nó không thể xua đi cảm giác lạnh len vào từng hơi thở — thứ lạnh mang theo mùi đất ẩm và nỗi trống trải mơ hồ trong lòng tôi.

  Tóc tôi vẫn còn ướt. Cả đêm qua tôi không ngủ được, tiếng mưa dội đều trên mái tôn như đang gõ nhịp lên ngực, làm tôi nhớ đến anh. Đôi mắt anh, lạnh mà sâu, khô mà lại như chứa cả đại dương. Có điều gì đó trong anh khiến tôi không thể thoát ra được, như thể chỉ cần ánh nhìn ấy lướt qua, trái tim tôi liền bị một bàn tay vô hình siết chặt.

  Khi tôi bước vào lớp, anh đã ngồi ở bàn cuối. Tay chống cằm, ánh mắt anh dõi ra khung cửa sổ. Ánh sáng buổi sớm hắt qua tán phượng, rải thành từng vệt vàng vỡ vụn trên khuôn mặt ấy — khuôn mặt lạnh lùng đến mức khiến người khác vừa muốn lại gần, vừa không dám chạm tới.

  Tôi đi ngang qua, khẽ chào, chỉ nhận lại một tiếng "ừ" ngắn ngủn. Nhưng với tôi, ngay cả tiếng "ừ" ấy cũng đủ làm lòng xao động. Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu để ý đến mọi cử động nhỏ của anh — cách anh xoay cây bút, cách anh im lặng, cách anh nhìn ra xa như đang nghe một bản nhạc mà chỉ mình anh hiểu.

  Những ngày sau đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, nhưng chẳng bao giờ thật lòng. Anh vẫn là tường thành khép kín, còn tôi — kẻ ngốc mãi gõ cửa, mong một lần nghe thấy tiếng đáp từ phía bên kia. Tôi kể anh nghe những chuyện vụn vặt trong lớp, chuyện nhỏ nhặt ở nhà, còn anh chỉ im lặng nghe, đôi khi mỉm cười nhạt đến tàn nhẫn.

  Một lần, trong giờ ra chơi, tôi buột miệng hỏi:

  — Anh Trọng này, anh có bao giờ thấy cô đơn không?

  Anh quay đi, giọng trầm, đều như đang nói với chính mình:

  — Cô đơn là điều người ta phải học quen từ rất sớm. Nếu không, đến lúc mất đi ai đó, em sẽ không chịu nổi đâu.

  Câu trả lời ấy khiến tôi sững người. Khi ấy tôi không hiểu, nhưng sau này, chính câu nói đó đã khắc sâu thành một vết sẹo trong tim.

  Tháng mười, nắng vẫn gắt mà gió đã lạnh. Những cơn mưa bắt đầu đến muộn, như người khách lỡ hẹn, chậm trễ mà vẫn khiến lòng người ngóng đợi. Anh ít nói hơn. Ánh mắt anh dần mờ đục, nặng nề như đang ôm trong mình một câu chuyện chưa kể. Đôi lần, tôi thấy anh ngồi một mình trên sân thượng, tay siết chặt một tấm ảnh cũ. Tôi không biết trong ảnh là ai, nhưng linh cảm mách tôi — người đó là ký ức anh chưa thể rời xa.

  Chiều hôm ấy, khi mặt trời nghiêng xuống phía sau dãy nhà, tôi đã lặng lẽ bước lên sân thượng. Anh đang ngồi ở đó, áo đồng phục phất phơ trong gió, đôi mắt trầm như nước.

  Tôi hỏi, giọng khẽ run:

  — Anh trốn ở đây hoài, không sợ bị phạt sao?

  Anh khẽ cười, nụ cười nhạt nhẽo mà đau đến lạ:

  — Cứ để họ phạt. Có những nơi, chỉ cần không bị kéo đi, là đã lành rồi.

  — Anh nói gì vậy?

  — Không có gì đâu. Chỉ là... đôi khi, người ta mệt vì phải giả vờ sống ổn thôi.

  Tôi im lặng. Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn một bước, nhưng tôi thấy như giữa mình và anh là cả một đại dương mênh mông. Tôi muốn hỏi về quá khứ của anh, muốn chạm vào nỗi buồn anh giấu kín, nhưng lại sợ. Sợ rằng nếu chạm vào, thứ mong manh giữa chúng tôi sẽ vỡ nát.

  Tôi hít sâu, lấy hết can đảm:

  — Anh biết không, em... rất thích nghe anh nói.

  Anh khẽ nghiêng đầu, ánh nhìn rơi xuống tôi, sâu thẳm:

  — Anh chẳng có gì hay để nói cả.

  — Có chứ. Vì mỗi lần anh nói, em lại thấy tim mình yên hơn.

  Anh im lặng rất lâu, rồi khẽ nói, giọng lẫn vào gió:

  — Đừng để tim mình phụ thuộc vào ai, Hà à. Người như anh... không xứng đáng với sự bình yên của em đâu.

  Câu nói ấy rơi xuống, nhẹ như hơi thở, nhưng lại nặng như định mệnh.

  Tôi không đáp. Chỉ đứng đó, nhìn theo ánh nắng cuối ngày đang tàn dần trên vai anh. Trong lòng, một linh cảm mơ hồ dấy lên — rằng tình yêu này, nếu thật sự tồn tại, sẽ chẳng bao giờ có kết thúc bình yên.

  Tối hôm ấy, khi về đến nhà, tôi ngồi bên cửa sổ, gió lạnh luồn qua kẽ rèm. Tôi lấy quyển sổ nhỏ, viết vào đó những dòng chữ run rẩy:

⋆. 𐙚 ˚౨ৎ⋆˚࿔────୨ৎ────⋆˚࿔౨ৎ⋆. 𐙚 ˚

  "Ngày... tháng... năm...

  Có những người bước vào đời ta thật khẽ, nhưng khi rời đi, họ mang theo cả hơi thở. Em không biết anh đang giấu điều gì, chỉ mong anh biết, rằng ở đây — có một người vẫn tin anh."

⋆. 𐙚 ˚౨ৎ⋆˚࿔────୨ৎ────⋆˚࿔౨ৎ⋆. 𐙚 ˚

  Tôi khép sổ lại, nước mắt rơi xuống loang trên trang giấy. Ngoài kia, mưa lại bắt đầu rơi lất phất, tiếng rơi khẽ khàng như ai đó đang gõ nhịp lên tim tôi — chậm rãi, đau đớn, nhưng đẹp đến tàn nhẫn.

  Và tôi biết... tôi đã yêu anh thật rồi. Một tình yêu không lời hứa, không tương lai — chỉ có một trái tim dại khờ đang âm thầm đập vì một người không dám yêu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro