Khởi chương: Mộng chưa tàn
Không ai biết từ bao giờ, nhưng quyển nhật ký này đã nằm im trong hộc bàn lạnh lẽo, chờ một linh hồn lạc lối khẽ hé mở:
"Ngày... tháng... năm...
Hôm nay trời mưa.
Có những điều muốn nói ra nhưng ngòi bút run rẩy, không viết nổi.
Nếu một ngày nào đó tôi biến mất, liệu còn ai nhớ rằng, đã từng có một kẻ tên Trọng, đứng sau cánh cửa lớp, lặng lẽ nhìn hoa rơi?"
⋆. 𐙚 ˚౨ৎ⋆˚࿔────୨ৎ────⋆˚࿔౨ৎ⋆. 𐙚 ˚
Văn Án
Có những năm tháng, ta ngỡ mình ôm trọn vòm trời xanh trong bàn tay, nào hay khi ngoái lại, chỉ thấy mịt mùng khói sương và một khoảng lặng hun hút.
Giữa sân trường phượng đỏ rực như ngọn lửa, họ tình cờ chạm mặt – ánh sáng dịu êm va vào bóng tối bất cần. Cậu thiếu niên mang gương mặt ngông nghênh, ánh mắt phảng phất ngạo nghễ, nhưng trong trí tuệ sáng ngời ấy lại chất chứa biết bao nỗi niềm sâu kín. Cô gái tưởng chừng bình thường, mong manh như sợi khói, lại trở thành điểm tựa duy nhất mà trái tim ấy không nỡ buông rời.
Thanh xuân của họ là tiếng cười vọng trên hành lang, là những buổi chiều mưa ướt đẫm tà áo, là những ước mộng còn chưa kịp đặt tên... nhưng cũng là vết nứt lạnh lùng, là khoảng trống mà thời gian chẳng thể vá đầy. Khi hoa chưa kịp bung nở, khi lời chưa kịp cất thành tiếng, định mệnh đã lặng lẽ gieo xuống hồi kết nghiệt ngã.
"Xin đừng quên tôi, trong tháng năm hoa chưa nở."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro