Chương 1 : Khởi Nguyệt Ấn

Đêm ấy, vầng trăng treo cao giữa trời,  ánh trăng rơi xuống từng dải dài như dòng suối bạc, phủ lên cả thôn nhỏ nơi nhân gian.

Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Lăng Vân mở mắt. Từ lâu, hắn đã quen với những giấc mộng kỳ lạ giấc mộng về một gương mặt thần ẩn trong vầng sáng, đôi mắt chứa cả bầu trời và vô số tinh hà xoay chuyển.

Nhưng lần này… giấc mộng quá thật.

Một bàn tay khổng lồ, trắng ngọc như ngưng từ ánh trăng, vươn ra từ hư vô. Trong lòng bàn tay ấy là một tòa cung điện lơ lửng giữa mây, nguy nga đến mức khó tin nó tồn tại. Và trên bầu trời cao kia, một con mắt nguyệt luân mở ra, ánh nhìn soi thấu tận linh hồn.

“Ngươi… là người được chọn.”

Giọng nói ấy vang vọng trong tâm trí Lăng Vân, không nam, không nữ, vừa như xa xôi muôn kiếp, lại gần ngay bên tai.

Ngay khi câu nói chấm dứt, giữa trán hắn nhói lên một tia sáng. Một dấu ấn hình nguyệt nha (trăng khuyết) bỗng xuất hiện, lóe lên ánh sáng bạc nhạt.

“Nguyệt… Ấn?” – Lăng Vân run rẩy đưa tay chạm vào trán.

Ngay lập tức, toàn bộ thế giới như biến đổi. Bầu trời đêm rực sáng, vô số tinh tú chuyển động tạo thành một trận đồ cổ xưa xoay quanh hắn. Đất trời chấn động, gió nổi mây gào, ngay cả sinh linh trong rừng sâu cũng đồng loạt cúi rạp thân thể.

Nhưng ánh sáng chưa kịp lắng xuống, từ tận chân trời, một vết nứt đen ngòm đột ngột mở ra. Khí tức lạnh lẽo, nặng nề như vực sâu địa ngục ập đến. Từ trong đó, vô số bóng đen không mặt bắt đầu tràn ra, phát ra những tiếng rít ghê rợn.

“Nguyệt Ấn đã hiện thế...!”

Một tiếng gầm lạnh lẽo như đến từ vực sâu, khiến cả mặt đất run lên.

Lăng Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã bị bao phủ bởi hàng chục bóng đen, đôi mắt vô diện của chúng dán chặt vào Ấn ký sáng chói giữa trán hắn.

Trong tuyệt vọng, hắn nghe thấy lần nữa giọng nói thần  vang lên:

“Ngươi là ta… cũng không phải ta.
Nếu muốn sống… hãy triệu hoán Nguyệt Quang Chi Tâm!”

Ánh sáng bùng nổ.
Từ giữa trán Lăng Vân, một mảnh vỡ nguyệt luân bắn ra, xoay tròn như mặt trăng thu nhỏ, chiếu sáng bốn phương.

Tiếng gào thét của bóng đen tan biến thành tro bụi.
Khi Lăng Vân mở mắt, hắn đã đứng giữa một biển mây mờ ảo. Trước mặt hắn… chính là tòa Nguyệt Cung nguy nga trong giấc mộng, lơ lửng giữa tầng trời, cao xa đến mức không thể với tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: