Chương 42 + 43 + 44

Chương 42: Để tôi giải quyết

"Cậu sẽ đi tìm Đường Đại Nghiệp sao?" Hạ Phạm Hành dùng câu hỏi nhưng ngữ khí lại mang tính khẳng định. Không đợi Quách Tĩnh Tĩnh trả lời, hắn tiếp tục nói: "Cậu đi thì chính là chịu chết, nếu như tôi là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy."

Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, cơ ở gò má cũng căng lại. Cậu nhìn Hạ Phạm Hành kiềm chế mà tức giận: "Tôi không thể trơ mắt nhìn gã tổn thương ba tôi được! Dù cho gã thế lực lớn hơn nữa thì vào nhà đánh người là phạm pháp! Cõi đời này là có chính nghĩa tồn tại, không phải tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ cho gã!"

"Ha!" Hạ Phạm Hành giễu cợt cười một tiếng, " Đúng, cuộc đời này là có chính nghĩa, nhưng trước khi cậu tìm được cái gọi là chính nghĩa thì Đường Đại Nghiệp sẽ giết cậu trước tiên. Vào nhà đánh người? Cậu có chứng cớ sao? Trừ việc đập vỡ đồ đạc trong nhà ra còn có cái gì nào? Cậu dựa vào cái gì nói những người đó là Đường Đại Nghiệp phái tới? Nhân chứng vật chứng cậu đều không có, mà gã, chỉ cần ngồi ở trong phòng làm việc gọi điện thoại là có thể tố cáo cậu tội phỉ báng, để cho cậu ngồi tù, cậu có tin hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, sự tức giận trên mặt vẫn không tiêu tan.

Hạ Phạm Hành biết người này không thể cứng rắn được. Tiểu tử này người không lớn mà tính khí cũng không nhỏ, hơn nữa, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không phải không có đầu óc, nếu không cậu cũng sẽ không đứng ở chỗ này nghe hắn nói những thứ này.

Hạ Phạm Hành điều chỉnh tâm tính, thả chậm tốc độ nói, thanh âm mềm mỏng nói: "A Tĩnh, cậu nghe tôi nói, cậu trước tiên đi về chăm sóc cha cậu đi, chuyện còn lại giao cho tôi, để cho để tôi giải quyết, được không?"

Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt mang phòng bị: "Anh tại sao phải giúp tôi?"

Hạ Phạm Hành nghiêm túc nhìn cậu nói: "Bởi vì tôi cần cậu hỗ trợ. Chuyện này tôi sau này sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ cậu trước hết nghe tôi, nếu như tôi không giải quyết được thì cậu lại dùng phương thức của cậu đi giải quyết, được không?"

Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ, ở phương diện lý trí cậu biết Hạ Phạm Hành đúng, nhưng theo cảm tính, cậu vẫn đối với Hạ Phạm Hành có thái độ chần chừ, dẫu sao vì cách bọn họ quen biết, thời điểm để cho cậu đối diện với hắn trong lòng vẫn có cảm giác bài xích.

Hạ Phạm Hành cũng không thúc giục cậu, yên tĩnh chờ câu trả lời của cậu. Lúc này điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, lấy ra nhìn, là Đường Đại Nghiệp gọi tới. Quách Tĩnh Tĩnh thấy được, chân mày nhíu lại.

Hạ Phạm Hành tiếp điện thoại, đưa lưng về phía Quách Tĩnh Tĩnh cùng bên kia nói mấy câu. Đường Đại Nghiệp ở trong điện thoại thái độ rất không khách khí, sắc mặt Hạ Phạm Hành cũng lạnh xuống, nói chuyện cũng không vui.

Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành xoay người trở lại, có chút chần chờ đưa tay ra, vỗ bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Đừng lo lắng, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Tôi bảo đảm sẽ không lại để cho bọn họ có cơ hội quấy rầy đến cậu cùng ba cậu nữa,tôi sẽ đi tìm Đường Đại Nghiệp ngay bây giờ."

Dứt lời, hắn xoay người lên xe, rời đi.

Quách Tĩnh Tĩnh đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, thân xe màu đen biến mất ở trên đại lộ, quay đầu nhìn bả vai vừa bị vỗ, thần sắc đổi đổi.

Vương Giang Dân bưng cơm trưa vào phòng, Trương Thanh ngồi ở đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm ti vi, suy nghĩ nhưng không biết bay tới đi nơi nào, ánh mắt đều trống rỗng.

Nhìn gương mặt mình ngày đêm yêu thương vương vấn, tâm trạng Vương Giang Dân rất phức tạp, anh không biết mình đến tột cùng từ lúc nào xuất hiện loại cảm tình khác thường này với Trương Thanh.

Một năm kia lúc Trương Thanh phát sốt cao được đưa tới, anh đã mười bốn tuổi rồi, ba anh có lúc bận bịu, chiếu cố Trương Thanh không kịp, các chị gái lại ở bên ngoài đi học, anh lại giúp ba chăm sóc bệnh nhân, đổi nước thuốc, rút châm trên đầu vẫn có thể làm được.

Trương Thanh đoạn thời gian đó gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, cảm giác người nhẹ hơn anh rất nhiều. Anh đỡ người đút nước mớm thuốc, nhìn Trương Thanh nằm ở trong ngực mình liên tục gọi tên một người, anh lúc ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng biểu tình đau khổ này của Trương Thanh đã khắc sâu trong lòng, từ đó về sau, xóa cũng xóa không hết.

Đoạn cảm tình cấm kị này một mực bị phong ấn trong lòng anh, thật ra thì đoạn thời gian trước, anh đã chuẩn bị kết hôn rồi, người yêu là bạn học chung thời đại học. Hai người chung một chỗ bảy năm, mọi người đều nói, bọn họ là bởi vì thất niên chi dương (*) mới tách ra, nhưng mà chân tướng là gì, chỉ có chính anh biết.

(*) Thất niên chi dương: TÌnh yêu bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm yêu nhau

Bạn gái biết anh trong lòng có người khác, vẫn luôn biết, mặc dù không biết người nọ là ai, nhưng qua bảy năm vẫn không lay chuyển được vị trí của người kia, cô cũng chỉ có thể buông tha, dẫu sao, gả cho một người không thương mình cần có dũng khí nhiều lắm, lần yêu này coi như là chia tay trong hòa bình. Vương Giang Dân biết mình có lỗi nên thật lòng xin lỗi cô gái kia, chung nhau mua nhà, xe để lại cho cô, mình thì từ chức, trở về thôn Mã Tỉnh Sơn.

Vương Giang Dân trước khi trở về viết thư nói cho Trương Thanh chuyện này, sau khi trở về mấy ngày vẫn không có dũng khí đi tìm Trương Thanh, không nghĩ tới vừa thấy mặt đã đem anh sợ hết hồn. Vương Giang Dân bỗng nhiên rất vui mừng vì mình trở lại, ít nhất như vậy, lúc Trương Thanh không thoải mái, mình có thể chăm sóc y, trông nom y.

Vương Giang Dân thở dài, khóe miệng mang nụ cười đi tới trước mặt Trương Thanh, ngồi ở đầu giường gọi: "Anh Thanh? Đang nghĩ gì vậy? Ăn cơm nào."

"Hả? à, cám ơn cậu, A Dân."

Trương Thanh tỉnh hồn, nhận lấy thức ăn trong tay Vương Giang Dân, cảm kích cười một cái nói: "Loại chuyện này, để cho A Tĩnh tới là tốt rồi. Cậu bận rộn như vậy, chúng tôi đã quấy rầy rồi. "

"Không sao, chăm sóc anh Thanh em vĩnh viễn có thời gian."

Chương 43: Bạn bình thường

Có lẽ là quá nhớ nhung nên sau khi nói ra khỏi miệng, Vương Giang Dân mới phát hiện lời nói của mình không ổn, vội vàng xem biểu tình của Trương Thanh. Trương Thanh bưng chén cúi đầu ăn, tựa hồ không phát hiện ra điều gì, Vương Giang Dân thở phào nhẹ nhõm đồng thời trong lòng lại có chút mất mát nhàn nhạt.

"Đúng rồi, A Tĩnh đâu?"

Câu hỏi của Trương Thanh cắt đứt suy nghĩ của Vương Giang Dân, anh trả lời: "À, nó nói nó trở về dọn dẹp một chút, thuận tiện mua lại những món đồ bị đập hư. Anh tối nay cũng đừng trở về, ở chỗ này một đêm đi, quan sát thêm một chút, cũng để cho em... Để cho Tĩnh Tĩnh yên tâm."

"Hả? Không... Không cần phiền toái như vậy. Tôi trở về nhà là được, tôi đã không sao rồi, chỉ là nhát gan bị dọa sợ mà thôi." Trương Thanh ngượng ngùng cười một tiếng, "Tôi ăn xong cầm chén đũa đi rửa rồi về."

"Anh Thanh, " Vương Giang Dân thấy Trương Thanh một lòng muốn đi về, trong lòng có chút khổ sở, "Tĩnh Tĩnh hy vọng anh ở lại, anh phải ở lại một đêm mới phải. Lần này anh té xỉu nó vẫn còn áy náy, nếu như anh không muốn để cho nó lo lắng thì nghe lời ở một đêm, có được hay không?" Trương Thanh lắc đầu: "Tôi biết nó lo lắng tôi, tôi cũng lo cho nó. A Tĩnh hôm nay bị thương, tôi muốn chăm sóc nó."

Trương Thanh nói như vậy, Vương Giang Dân cũng không còn gì để nói. Anh nhìn Trương Thanh, nụ cười có chút mất mác: "Anh Thanh đối với Tĩnh Tĩnh thật tốt."

"Mỗi một người cha đều sẽ như vầy, chờ cậu sau này có con, cậu cũng sẽ nghĩ làm thế nào để đem lại điều tốt nhất cho chúng."

"Phải không."

Vương Giang Dân trả lời có chút đê mê, Trương Thanh đang ăn cơm cũng không nói thêm lời.Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tiến vào, không khí trong phòng có chút lúng túng khó hiểu, có điều cậu đối với những thứ này từ trước đến giờ không nhạy cảm lắm, kêu một tiếng "ba, chú" liền đi tới.

"Tĩnh Tĩnh, con không phải mới nói muốn đi về trước sao? Tại sao lại trở lại thế?" Vương Giang Dân sợ Quách Tĩnh Tĩnh nói lỡ miệng, mở miệng hỏi cậu trước một câu.

Quách Tĩnh Tĩnh biết ý của anh, liền nhận lời nói: " Vâng, con cùng ba nói một tiếng rồi đi về trước."

Trương Thanh vừa nghe nói Quách Tĩnh Tĩnh phải đi về, vội vàng buông chén xuống vén chăn lên muốn xuống giường.

"Vậy ba cùng con trở về."

Quách Tĩnh Tĩnh khuyên nhủ: "Ba, con cùng chú nói xong rồi. Ba ở chỗ này nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày mai chờ con dọn nhà xong lại tới đón ba."

"Không muốn, ba với con cùng dọn, ba đã không sao rồi. "

Trương Thanh không nghe, vẫn xuống giường mặc quần áo vào, cầm chén đũa của mình nói: "Ba trước đi rửa chén, không thể ăn xong cơm của chú con liền lau miệng rời đi được"

"Không cần, " Vương Giang Dân đoạt lấy chén đũa trong tay Trương Thanh, "Những thứ này tự em rửa là được, anh phải về thì về đi, không thoải mái lập tức gọi điện thoại cho em, lúc nào không thoải mái thì gọi lúc đó, buổi tối cũng không sao, biết không?"

"Cám ơn cậu A Dân."

Trương Thanh lịch sự cùng Vương Giang Dân nói tiếng cám ơn, nói tạm biệt rồi theo Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau rời đi.

Hai người lúc tới là ngồi xe Hạ Phạm Hành,lúc về Vương Giang Dân nói muốn đưa về, nhưng phòng khám bệnh còn có bệnh nhân ở lại truyền nước biển, Trương Thanh liền cự tuyệt, cùng Quách Tĩnh Tĩnh trở về.

Về đến nhà đã hai giờ chiều, trong nhà là một mảnh hỗn độn. Trương Thanh đứng ở một bên nhìn, trong lòng thật không dễ chịu, khom người nhặt miếng thủy tinh, Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng cản lại.

"Ba, ba còn chưa cho gà ăn đâu, trước đi xem gà một chút đi, bên này con trước tiên quét qua, nhìn thiếu cái gì chúng ta lại đi mua."

"À, được."

Trương Thanh đi ra đằng sau cho gà ăn, Quách Tĩnh Tĩnh đem nhà dọn dẹp một lần, đem bàn ghế hỏng hóc kéo tới trước cửa xem có thể sửa được hay không, không thể liền ném vào phòng bếp làm củi đốt.

Chờ chỉnh lý xong, Quách Tĩnh Tĩnh thấy Trương Thanh còn chưa tới lại đi đằng sau tìm người. Trương Thanh sau khi cho gà uống nước trong bình nhựa vẫn ngồi ở băng ghế nhỏ ngắm gà ngẩn người.

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, đứng ở trước mặt y gọi: "Ba?"

Trương Thanh ngơ ngác nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, không lên tiếng.

Quách Tĩnh Tĩnh không biết y bị làm sao, rõ ràng mặt có đầy lời muốn nói nhưng hết lần này tới lần khác há miệng một chữ không nói. Quách Tĩnh Tĩnh cũng khó hiểu, Trương Thanh không nói cậu càng không biết hỏi thế nào.

Trương Thanh do dự một lúc lâu, có chút thận trọng nói: "A Tĩnh, con cùng Hạ tiên sinh... Hai người quan hệ rất tốt sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ nhìn Trương Thanh, Trương Thanh cười cẩn thận, nói: "À, ba nhìn thấy trong gian nhà chính có hai cái chén, hai người trước đó ăn sáng với nhau sao? Hôm nay lúc xảy ra chuyện, ba thấy cậu ấy rất lo lắng cho con, thấy con bị thương còn đích thân đứng ra giúp con, còn không sợ phiền toái đưa ba đi phòng khám bệnh, hai người... Hai người là quan hệ như thế nào?"

Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói con cùng hắn là người xa lạ, không quan hệ, nhưng lại sợ Trương Thanh không tin, sau chuyện này lại suy nghĩ nhiều, liền nói: "Bạn ạ."

"Bạn?" Trương Thanh cười có chút cứng ngắc, "Bạn gì?"

Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút: "Bạn bình thường."

"Ồ, vậy... Vậy..." Trương Thanh muốn hỏi chuyện đêm đó nhưng y quả thực không hỏi ra miệng được, cũng không dám hỏi, mỗi lần lời đến khóe miệng, giọng tựa như bị kìm lại, phun không ra, cũng không nuốt trôi.

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết Trương Thanh đây là thế nào, cậu nghi ngờ nhìn Trương Thanh chờ y nói hết lời, nhưng sau đó Trương Thanh cái gì cũng không nói thêm.

Chương 44: Đồng nghiệp A Mỹ

Đã mấy ngày trôi qua từ khi nhà bị đập phá, từ sau đó, người của Đường Đại Nghiệp chưa từng tới nữa, Hạ Phạm Hành cũng không xuất hiện, có lúc có xe tới trong thôn, Quách Tĩnh Tĩnh sẽ không nhịn được sẽ liếc mắt nhìn, nhưng đều không phải là xe của Hạ Phạm Hành.

Không thấy Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết chuyện Đường Đại Nghiệp có phải Hạ Phạm Hành đã giúp một tay hay không, cậu muốn hỏi rõ mới phát hiện mình cũng không có số điện thoại di động Hạ Phạm Hành. Quách Tĩnh Tĩnh không thích thiếu người khác nhân tình, cho nên trong lòng luôn cảm thấy có như có chuyện vậy, bị nghẹn không chịu được.

Gần đây chuyện tìm công việc vẫn không quá thuận lợi nhưng cậu cùng Triệu A Mỹ ngược lại vẫn tốt, chuyện đính hôn của hai người rốt cuộc đã định xong ngày, Trương Thị nói bà sẽ tìm người làm mai, nói trước với Triệu gia chuyện này, để cho Trương Thanh không cần quan tâm.

"A Tĩnh, buổi tối gọi A Mỹ tới nhà ta ăn cơm, ba một hồi đi bắt con gà giết thịt. Đúng rồi, A Mỹ thích ăn gà hầm hay gà quay hả con?"

Từ sáng sớm Trương Thanh liền rất vui vẻ, Trương Thị nói người làm mai tìm xong rồi, ngày mai sẽ để cho người ta tới cùng đi đến nhà Triệu A Mỹ. Quách Tĩnh Tĩnh cùng Triệu A Mỹ quen biết nhau cũng được một đoạn thời gian, cậu còn chưa mời người ta tới ăn cơm lần nào, bây giờ chuyện này không sai biệt lắm coi như đã định, lần này kêu người tới dùng cơm chắc sẽ không sao chứ?

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe, mới vừa gật đầu nói được thì điện thoại di động liền vang lên, cúi đầu nhìn một cái: "Là A Mỹ gọi tới."

Trương Thanh cười híp mắt thúc giục cậu: "Mau tiếp mau tiếp."

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, nhấn nút trả lời: " Này, A Mỹ, anh..."

Quách Tĩnh Tĩnh lời còn chưa dứt, Triệu A Mỹ đã cướp lời: "A Tĩnh, anh buổi tối có rảnh không?"

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người nói: "Có."

" Ừ, là như vầy, trước đó anh tới đón em tan làm, đồng nghiệp em đều biết em có bạn trai. Bọn họ muốn gặp anh một lần, hẹn anh buổi tối cùng nhau ăn cơm, có thể không?"

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Trương Thanh, Trương Thanh cũng nghe, hướng Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, Quách Tĩnh Tĩnh lập tức trả lời: "Có thể."

"Tốt rồi, buổi tối tan việc gặp lại nha. "

"Gặp lại em sau."

Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, Trương Thanh cười nói: "Tốt quá rồi, A Mỹ muốn con đi gặp bạn con bé chứng tỏ nó đã chấp nhận quan hệ với con, cơm nhà chúng ta sau này có thời gian thì tới ăn sau cũng được, con trước đi gặp đồng nghiệp A Mỹ đi."

"Con biết rồi, ba."

Bốn rưỡi chiều, Quách Tĩnh Tĩnh lần này không lái xe mà chọn ngồi xe đi đón A Mỹ tan làm. Trương Thanh cố ý cho chọn cho cậu một bộ quần áo đẹp mắt, Quách Tĩnh Tĩnh đẹp trai, mặc dù không tính là quá cao so với mặt bằng chung bây giờ nhưng cậu chân dài, mặc một cái áo khoác đen lập tức khiến cho người xung quanh mắt sáng lên.

"Oa, A Mỹ, sớm nghe nói bạn trai cô rất tuấn tú, không nghĩ tới là thật...ai, thật là đẹp trai nha, da dẻ thật đẹp."

Triệu A Mỹ tan việc mới dẫn đồng nghiệp ra đến cửa công ty, Quách Tĩnh Tĩnh đứng chờ bọn họ ngay lập tức thu hút được bao nhiêu lời khen của đồng nghiệp. Triệu A Mỹ vốn là còn có chút do dự không biết có nên để cho Quách Tĩnh Tĩnh cùng các đồng nghiệp hay không, vào lúc này ngược lại không cảm thấy như thế nữa, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin, cô nhàn nhạt nói: "Thật không? Khá đẹp chút thôi à."

"Như vậy còn nói khá đẹp thôi sao? Bạn trai tôi mặt đầy đậu sống kia kìa."

"Mắt thật to, lông mi thật dài, đúng là cực phẩm trai đẹp."

Triệu A Mỹ lần này không nói chuyện, hăng quá hóa dở, nói thêm nữa ngược lại thể hiện cô đang dối trá sao, cô cười một tiếng thường nói: "Đi nhanh đi, các cô chẳng lẽ không đói bụng sao?"

Bốn người phụ nữ đi tới chỗ QUách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh liếc mắt liền thấy được Triệu A Mỹ, Triệu A Mỹ nhìn thấy cậu, ôn nhu cười một tiếng, lần này không hỏi cậu chờ đã bao lâu, chỉ tiến lên khoác cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh ôn nhu nói: "A Tĩnh, anh tới rồi. "

" Ừ, buổi tối... Muốn ăn cái gì? Tôi mời khách." Cơ thể Quách Tĩnh Tĩnh có chút căng thẳng, cậu từ khi cùng Triệu A Mỹ phát triển đến nay, ngay cả tay đều chưa nắm, Triệu A Mỹ đột nhiên thân mật như vậy, cậu thật sự có chút không biết phản ứng lại như thế nào.

"Thật sao? Vậy chúng ta sẽ không khách khí đâu, anh đẹp trai."

Thật ra thì nói muốn cùng nhau ăn cơm, tiền nhất định là Quách Tĩnh Tĩnh trả, các nàng nói như vậy chỉ là khách sáo một chút, sau đó mấy người thương lượng, hoặc là nói các nàng từ đầu đã nghĩ xong, quyết định đi ăn ở nhà hàng Nhật Bản. Con gái đều sợ mập, ăn đồ ăn Nhật là tốt nhất, bất quá trấn trên không có nhà hàng Nhật nào, cho nên sáu người đón xe cùng đi huyện thành, bây giờ nghĩ lại, Quách Tĩnh Tĩnh không lái xe tới quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.

Đồ ăn Nhật có hai điểm, một là đồ ăn thì ít, mặt khác lại đắt tiền. Quách Tĩnh Tĩnh chưa ăn qua bao giờ nên không biết, Triệu A Mỹ ngược lại đã biết rồi, lúc ba nữ đồng nghiệp thương lượng với nhau, Triệu A Mỹ nhỏ giọng nói với Quách Tĩnh Tĩnh: " Xin lỗi anh, A Tĩnh, thật ra thì em vốn là muốn tìm quán cơm tùy tiện ăn một chút là tốt rồi nhưng mấy cô ấy sợ trễ rồi mà còn ăn đồ dầu mỡ sẽ mập, nhất định phải tới ăn đồ Nhật, thật xin lỗi anh."

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không sao, nếu là anh mời khách, ăn cái gì dĩ nhiên đều do các em quyết định, hơn nữa, các cô ây là đồng nghiệp của em, xây dựng mối quan hệ tốt với họ cũng rất quan trọng."

Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù cũng chỉ trải qua một ngày đi làm nhưng điểm này cậu vẫn biết, đồng nghiệp làm chung một chỗ chính là phải nhân nhượng lẫn nhau,cậu dĩ nhiên cũng không hy vọng Triệu A Mỹ bởi vì cậu mà cùng đồng nghiệp không vui.

Cho nên nói Quách Tĩnh Tĩnh có lúc thật biết quan tâm người khác, Triệu A Mỹ vào lúc này nghe cậu nói như vậy, trong lòng cũng dễ chịu, cười có chút ngọt ngào.

"Hai người thì thầm gì vậy? Nói ra để cho chúng tôi nghe một chút nào."

"Đúng đó đúng đó, A Mỹ, không chơi ân ái kiểu thế đâu."

"Anh đẹp trai, anh tại sao không nói chuyện thế, chúng em còn muốn hiểu thêm một chút về anh đây."

"Đúng vậy."

Ba người cùng nhau đùa cợt, các nàng chị một câu tôi một câu, Quách Tĩnh Tĩnh không biết ăn nói, cũng may Triệu A Mỹ cũng biết tính cách của cậu, ngăn ở trước mặt cậu mắng: "Các cô đừng khi dễ A Tĩnh, anh ấy hiền lành, ít nói, không biết ăn nói như các cô."

"Nha, đây là chê chúng ta dài dòng sao, tôi coi như nghe rõ."

Nữ đồng nghiệp nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh liền tích cực nói: "Không phải, A Mỹ nói đúng, tôi quả thật ăn nói vụng về."

Ba người nhìn nhau một cái , giễu cợt nói: "Có cần phải bảo vệ bạn gái như vậy hay không, chúng tôi đùa chút thôi. A Mỹ, cô thật là may mắn, tìm được người bạn trai đối với cô tốt như vậy."

Triệu A Mỹ đỏ mặt, đỡ bả vai Quách Tĩnh Tĩnh đi tới sau lưng cậu né tránh, bộ dáng kia, thấy thế nào cũng rất thân mật. Quách Tĩnh Tĩnh thẳng tắp sống lưng, Triệu A Mỹ tránh, cậu ngồi bất động để cho cô tránh, dẫu sao, có người đàn ông nào không hy vọng được cùng bạn gái thân mật chút chứ ?

Khóe miệng mới vừa hơi cong lên liền nghe thấy có người gọi cậu: "A Tĩnh? Trùng hợp thật đấy."

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn, là Hạ Phạm Hành, bên người còn mang theo một nam nhân khác, người nọ kéo cánh tay hắn, dựa vào hắn rất gần.

Chân mày Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt nhíu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro