Chương 60 + 61 + 62
Chương 60: Ôm từ sau lưng
Quách Tĩnh Tĩnh đem đồ mua về mang vào phòng bếp, từ chính giữa rút ra thuốc giảm sốt mình mua, lấy một viên thuốc cảm mạo lại tăng thêm một viên thuốc giảm sốt, thuốc trừ sốt cùng với xi rô giúp ngừng ho, bưng tới bên người Hạ Phạm Hành. Lúc đi ngang qua phòng khách, chén cháo kia còn chưa có ai đụng tới, lẻ loi bày ở nơi đó, cực kỳ giống Hạ Phạm Hành nằm trên ghế salon. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, lập tức dời đi tầm mắt.
Hạ Phạm Hành ngủ có chút mê man, chủ yếu là bởi vì lên cơn sốt đưa tới cơn đau nửa đầu, điện thoại di động reo hắn cũng mơ mơ màng màng nghe thấy lại không tâm tư nhấc máy, cửa bị người đẩy ra, hắn cũng chỉ coi người làm công theo giờ đến. Lúc người đứng ở trước mặt hắn, mắt cũng không buồn mở nói một câu: "Hôm nay không cần dọn dẹp, cô trở về đi thôi."
Âm thanh phát ra từ miệng đã thay đổi, tựa như bị nghẹn lại trong cổ họng vậy. Quách Tĩnh Tĩnh nghe cũng không thoải mái chứ nói chi là người nói, khẳng định càng không thoải mái.
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, đem thuốc cùng nước đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, ngồi chồm hỗm xuống kéo Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành không thích bị người khác đụng chạm, cánh tay bị người kéo một cái, cau mày, hất tay để cho người cút đi.
"Cô nghe không hiểu tôi nói sao?"
Hạ Phạm Hành vừa nói vừa quay đầu nhìn thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh gần trong gang tấc, Hạ Phạm Hành hiển nhiên không ngờ tới cậu sẽ còn trở lại, nhất thời ngây ngẩn.
Quách Tĩnh Tĩnh sau khi đỡ hắn dậy, xoay người đem thuốc cùng hướng tề (thuốc bột pha nước uống) đưa cho hắn, nói: "Anh uống thuốc đi."
Hạ Phạm Hành ngơ ngẩn, đưa tay đem đồ vật nhận lấy. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, ánh mắt thúc giục hắn nhanh lên một chút. Hạ Phạm Hành cũng không thèm hỏi thuốc gì, ngậm mấy viên thuốc ngửa đầu uống, một hơi uống cạn sạch toàn bộ. Quách Tĩnh Tĩnh lại đưa xi rô ngừng ho cho hắn, Hạ Phạm Hành như thường đàng hoàng mà uống.
Quách Tĩnh Tĩnh im lặng nhận lấy ly, cầm đi tới bồn nước rửa sạch, tiếp đó trở lại, bưng cháo trên bàn lên. Bếp ga với máy khử mùi trong phòng bếp tất cả đều mới, nhìn một cái cũng biết không có người dùng qua, cũng chẳng có dầu giấm muối tương gì cả, Quách Tĩnh Tĩnh biết người này khẳng định không ở nhà nấu ăn bao giờ. Không bột đố gột nên hồ, Quách Tĩnh Tĩnh muốn nấu lại bát cháo này cũng không có biện pháp, chỉ có thể bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại lần nữa, lại đem thuốc mình mua về sắp xếp lại một chút. Cậu mua không ít thứ, nào là thuốc giảm sốt, thuốc cảm mạo, thuốc ngừng ho còn có thuốc trừ sốt, đây đều là kinh nghiệm tổng kết ra được, một người mà không có những thứ này thì tuyệt đối không được.
Hạ Phạm Hành làm sao còn có thể ngủ được, có chút lảo đảo bò dậy, hướng Quách Tĩnh Tĩnh đi tới. Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không phòng bị, bị hắn từ phía sau bất chợt ôm eo. Quách Tĩnh Tĩnh cả người cũng cứng lại, chung quanh an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lò vi sóng chuyển động.
"Em tại sao trở lại." Hạ Phạm Hành nửa gương mặt chôn ở trên vai Quách Tĩnh Tĩnh, nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn hiếm khi lộ ra một chút đáng thương.
"Buông tay!"
Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức giãy giụa, hiển nhiên cậu đánh giá cao Hạ Phạm Hành bây giờ, lực đạo càng lớn, trực tiếp đem người đẩy ra ngoài khiến hắn sau lưng đụng phải một nửa lò bếp còn lại. Hạ Phạm Hành may mắn dùng sức chống đỡ mặt bàn, nếu không hắn cả người ngã xuống không phải là không thể.
Nhưng cái đụng này cũng quá đau, bếp làm bằng cẩm thạch bền chắc đến muốn đòi mạng, Hạ Phạm Hành đụng một cái hồi lâu cũng không có trở lại bình thường.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình vừa mới ra tay hơi quá, vừa nghĩ tới dáng vẻ "nửa chết nửa sống" của Hạ Phạm Hành có hơn phân nửa nguyên nhân cũng là bởi vì cậu, làm sao có thể cứng rắn được đây? Cậu trưng gương mặt lạnh lùng tới đỡ cánh tay Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành vì đau mà cắn răng, ngẩng đầu nhìn cậu, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày nói: "Đàng hoàng một chút, anh bây giờ cũng không phải đối thủ của tôi."
Nào biết cậu nói như vậy, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên bật cười, một bộ tâm tình rất tốt.
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy hắn rất có thể là đầu óc bị nóng đến hỏng luôn rồi, không thèm phản ứng với hắn, hai tay dùng sức, đỡ người đi trên ghế sa lon ngồi xuống, lúc xoay người sắp đi, Hạ Phạm Hành đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
"A Tĩnh, em không phải đi rồi sao? Tại sao lại trở lại, có thể nói cho anh biết nguyên nhân hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói: "Tóm lại không phải cái thứ anh đang nghĩ, tôi chỉ là không muốn thiếu người khác mà thôi."
Cậu gỡ tay Hạ Phạm Hành ra đi vào phòng bếp, cháo đã được hâm nóng tốt rồi nhưng có lẽ bởi vì luôn bị hâm nóng nhiều lần, chén kia cháo trở nên hết sức sền sệt, nhìn xong không thèm ăn nữa luôn. Quách Tĩnh Tĩnh lại cầm một cái chén tới, múc một nửa cháo vào cái chén không, cầm bình nước rót nước vào, cầm đũa quấy đều, nhìn so với trước đó đã tốt hơn nhiều. Quách Tĩnh Tĩnh bưng một chén tới cho Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kiểu ăn này, nhìn chén kia còn cảm thấy thật kì lạ cùng mới mẻ.
Quách Tĩnh Tĩnh cho là hắn đang chê, liền nói: "Anh ngay cả chảo cũng không có, chỉ có thể ăn như vậy, còn hơn là nhịn đói."
Hạ Phạm Hành nhận lấy chén đũa nhưng không động, cứ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh xoay người bưng lên một chén cháo khác, tự nhiên ăn. Hạ Phạm Hành vừa nghĩ tới cháo trong chén mình với cháo của Quách Tĩnh Tĩnh là từ một chén mà ra, vốn là không có khẩu vị, bây giờ ngược lại thật muốn nếm thử một chút.
Hai người ăn xong cháo rồi, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi tới phòng bếp rửa chén. Lúc này dược tính cũng bắt đầu phát huy công hiệu, ngửa mặt nằm trên ghế sa lon, ánh mắt miễn cưỡng híp thành một đường nhìn Quách Tĩnh Tĩnh bận rộn. Hạ Phạm Hành khó hiểu nhớ lại những lời trước Quách Tĩnh Tĩnh đã nói.
—— Tôi thích nhà có sân, tốt nhất có thể nuôi một con chó.
—— Chó rất thông minh, bình thường huấn luyện nhiều một chút, lúc không có ở nhà để cho nó giữ cửa, ai cũng đừng nghĩ tới nhà anh trộm đồ!
Một khắc kia, Hạ Phạm Hành đột nhiên nghĩ, cái gì tranh quyền, cái gì trả thù, hết thảy đều là chó má. Hắn tình nguyện mua một ngôi nhà có sân vườn, cùng Quách Tĩnh Tĩnh hai người nuôi một con chó, nuôi một đứa trẻ chỉ thuộc về hai bọn họ, cứ như vậy bình bình đạm đạm qua một đời , cũng thật hạnh phúc.
Có lẽ, cuộc sống như thế, cũng không phải là không thể được. Nếu như hắn đem trọng tâm đặt ở người này, buông tha hết thảy những gì có bây giờ, sau khi làm xong chuyện nên làm, hắn có thể lựa chọn rời đi cái gọi là nhà đó, hắn hoàn toàn có năng lực để cho mình cùng người mình để ý một cuộc sống đầy đủ sung túc..
Hạ Phạm Hành cứ như vậy hỗn hỗn độn độn suy nghĩ, Quách Tĩnh Tĩnh bên kia đã xong việc, thuốc được đặt trong tủ khóa nơi ánh sáng không chiếu tới, đi tới nói với Hạ Phạm Hành: "Trước tiên anh đi vào phòng nằm nghỉ đi, anh nằm ở đây không được."
Hạ Phạm Hành phản ứng chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, nói: "Ừ, được."
Thấy Hạ Phạm Hành cật lực đứng dậy, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay kéo hắn một cái, ôm lấy vai hắn, mang hắn vào phòng ngủ.
Hạ Phạm Hành lúc nằm vào trong chăn không nhịn được khẽ cười.
Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu, cau mày hỏi hắn: "Cười cái gì." Bị như vậy, còn cười được cơ đấy?
Hạ Phạm Hành ôn nhu nhìn cậu, nói: "Không có gì, chỉ là tối hôm qua em bị bệnh, hôm nay là tôi, nhất thời có chút cảm khái thôi."
Hạ Phạm Hành nói: "A Tĩnh, cám ơn em"
Nói xong liền nhắm hai mắt lại, lần này thật sự chìm vào giấc ngủ sâu.
Trương Thanh gần đây hay phát cáu, nhân trung qua một đêm nổi lên mụn nước, lớn như rôm sảy, lại đau vừa ngứa, khó chịu khiến người ta phát điên.
Quách Tĩnh Tĩnh ngày hôm qua sau khi tan học một mực không trở lại. Lúc y gọi cho cậu không có ai nhận máy, chỉ có một giọng nữ nói đối phương đã tắt máy. Trương Thanh rất lo lắng, vẫn đứng cửa đến hơn mười giờ, cửa thôn vẫn không thấy bóng dáng Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh đứng ngồi không yên, lập tức gọi điện thoại cho Vương Giang Dân. Vương Giang Dân thấy thanh âm của y trong điện thoại không đúng, thiên đinh vạn chúc để cho y đừng có gấp, anh lập tức liền chạy tới.
Thời điểm Giang Dân đến cũng gần mười một giờ rồi, anh vốn là muốn mau một chút nhưng phòng khám bệnh có bệnh nhân truyền nước biển hơi chậm, chờ lúc anh tới chỉ thấy Trương Thanh một người che dù đứng ở cửa nhà, mưa thu tát vào thân thể đơn bạc run lẩy bẩy.
Vương Giang Dân mặt đều tối lại, tới nắm lấy tay người không nói hai lời dắt vào nhà.
"Không thấy trời mưa lớn như vậy sao? Tĩnh Tĩnh cũng không phải là đứa trẻ bảy tám tuổi, có cần phải lo lắng như vậy không? Lo lắng đến không quan tâm chính bản thân mình?"
Vương Giang Dân nổi giận, Trương Thanh mắt đỏ một vòng nói: "Dù nó lớn hơn nữa nó cũng là con trai tôi, đã trễ thế này còn chưa có trở lại, điện thoại di động cũng không gọi được, tôi làm sao có thể không nóng nảy!"
Vương Giang Dân cũng biết mình nói không đúng, anh không phải không biết Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thanh quan trọng bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy Trương Thanh đứng dưới mưa chịu lạnh đến mặt cũng tái đi, anh liền không khống chế được.
Mặc dù biết bọn họ là cha con, cũng chỉ là cha con, nhưng mỗi lần thấy Trương Thanh đối với Quách Tĩnh Tĩnh tốt như vậy, Vương Giang Dân liền không đè ép được con tim chứa đầy sự ghen tị, cho dù là một phần cũng tốt, Trương Thanh đối với anh chỉ cần có thể bằng một phần như khi đối với Quách Tĩnh Tĩnh, anh chính là chết cũng đáng.
Vương Giang Dân liếm liếm môi đã phát khô, đưa tay tới kéo tay Trương Thanh, tận lực để cho mình tỉnh táo lại.
"Thanh ca, anh trước bình tĩnh một chút, để em gọi điện thoại cho hiệu trưởng, hỏi nàng một chút có biết tình huống gì hay không, được không?"
Trương Thanh không ngừng gấp gáp gật đầu: "Được được được, A Dân vậy cậu mau gọi mau gọi."
Vương Giang Dân mím môi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Vân. Chu Vân bên kia nói nàng không biết, bất quá nàng sẽ hỗ trợ hỏi một chút những người khác, để cho Vương Giang Dân chờ điện thoại của nàng.
Chu Vân hiệu suất làm việc rất nhanh, không tới năm phút đã gọi trở lại, nói Quách Tĩnh Tĩnh lúc đi làm là ngồi xe của một người đàn ông, Chu Vân đại khái hình dung đối phương một chút, Vương Giang Dân trong đầu lập tức liền xuất hiện khuôn mặt của người kia, là Hạ Phạm Hành! Ngày đó người đưa Trương Thanh đi tới phòng khám bệnh cũng là người đàn ông đó.
Cúp điện thoại, Vương Giang Dân quay đầu cùng Trương Thanh nói: "Đừng lo lắng, Tĩnh Tĩnh đi với Hạ tiên sinh. Người trẻ tuổi đều có chút ham chơi, có lẽ là Tĩnh Tĩnh chơi đùa hơi trễ, quên gọi điện thoại cho anh, Hạ tiên sinh ngược lại cũng không phải người xấu, anh đừng lo lắng... Thanh ca? Anh làm sao thế? Sắc mặt làm sao khó nhìn như vậy?"
Vương Giang Dân lời còn chưa nói hết, Trương Thanh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, tựa hồ bị đả kích không nhỏ.
"Hạ Phạm Hành... A Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ, bọn họ chung một chỗ..."
"Thanh ca, " Vương Giang Dân bị bộ dáng kia của y hù dọa, liều mạng kêu ytỉnh hồn."Thanh ca, Thanh ca anh nghe em nói chuyện không? Anh sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tĩnh cùng Hạ tiên sinh bọn họ thế nào?"
"Bọn họ... Bọn họ..." Trương Thanh lầm bầm, ưu tư có chút kích động."A Tĩnh nó có thể bị..."
___________________
Lời của editor: Chương này Hạ Phạm Hành thật sự rất tội nghiệp :((
Chương 61: Ba, con sợ
"Tĩnh Tĩnh thế nào rồi?" Vương Giang Dân rất ít khi thấy Trương Thanh mất khống chế như vậy, anh nâng cánh tay y vì sợ y sẽ ngã xuống, "Anh Thanh nói chậm một chút, đừng có gấp."
"A Tĩnh, A Tĩnh nó..." Trương Thanh con ngươi mở lớn, há miệng thiếu chút nữa đem lời trong lòng nói ra, cũng may trước mặt là gương mặt của Vương Giang Dân khiến cho y thoáng khôi phục chút thần trí, không thể nói, không thể nói.
Trương Thanh chưa nói xong lời đã đi đến ghế sa lon ngồi xuống bắt đầu ngẩn người ra.
Vương Giang Dân không phải không nhìn ra suy nghĩ của Trương Thanh. Anh không biết Trương Thanh đã nói với gì với Quách Tĩnh Tĩnh nhưng Trương Thanh rõ ràng không muốn nói cho anh biết. Vương Giang Dân trong lòng khó chịu, trừ bỏ tâm tư của anh đối với Trương Thanh cùng người khác bất đồng, ở trước mặt người này, anh dù có bí mật gì cũng nói cho y biết, nhưng... Trương Thanh hiển nhiên cũng không phải muốn như vậy.
Vương Giang Dân mím môi, trước kia không dám nghĩ quá nhiều, dẫu sao anh không có dũng khí gánh vác hậu quả, bây giờ tuổi tác theo năm tháng lớn dần, anh ngược lại từ từ trở nên không sợ nữa. Anh lần này trở về gặp lại Trương Thanh, phát hiện bản thân không cách nào bỏ được y, có lẽ, anh có thể cố gắng một lần nữa.
Nghĩ như vậy, Vương Giang Dân ngồi xuống bên cạnh Trương Thanh, thanh âm mềm mỏng nói nói: "Anh Thanh, em biết, anh trong lòng cất giấu chuyện, từ trước kia bắt đầu, em vẫn cảm thấy trong con mắt anh đều là câu chuyện, một câu chuyện bi thương. Anh không muốn nói, không muốn nói cho Trương thúc Trương thẩm, không muốn nói cho Tĩnh Tĩnh, anh sợ bọn họ lo lắng bởi vì bọn họ đều là người anh muốn bảo vệ. Nhưng anh có biết hay không, anh như vậy, có làm cho nhiều người khác đau lòng??"
"A Dân..."
Trương Thanh sững sờ ngẩng đầu nhìn Vương Giang Dân, há miệng trợn mắt, trong mắt phản chiếu ánh đèn. Vương Giang Dân nhìn một chút, cũng có chút ngây dại.
"Anh Thanh, anh có nghĩ tới hay không, thật ra thì anh có thể tìm một người chiếu cố anh, anh có thể không cần tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, có chút đau đớn, cả đời bực bội trong lòng, nó sẽ một mực mắc cạn ở nơi đó, vĩnh viễn làm khó dễ. Anh hãy thử để cho người khác đi vào, chăm sóc bảo vệ anh..."
"Tôi không có thương tổn, tôi có A Tĩnh!" Trương Thanh không đợi Vương Giang Dân nói xong liền cắt đứt, hơi cúi đầu, tóc trên trán che đi ánh mắt. Y nhìn hai bàn tay đang giao lại của mình, thanh âm có chút ủy khuất, "Tôi cùng A Tĩnh chung một chỗ rất vui vẻ..."
"Nhưng hai người không thể nào một mực ở chung một chỗ, " Vương Giang Dân ưu tư có chút kích động, "Anh Thanh, Tĩnh Tĩnh đã trưởng thành, nó sau này sẽ kết hôn, sẽ có có gia đình riêng có con riêng của mình, đến lúc đó nó cũng không thể nào đối xử với anh giống như bây giờ, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi! Huống chi như vậy đối với anh, đối với Tĩnh Tĩnh cũng không công bằng!"
"Mới không có!" Trương Thanh cứng cổ cứng họng gương mặt cũng ửng hồng, trợn mắt nhìn Vương Giang Dân khóe mắt so với vừa rồi còn đỏ hơn, "A Tĩnh là người đối với tôi tốt nhất trên đời này, nó là con trai tôi, vĩnh viễn đều là của tôi!"
Vương Giang Dân thấy Trương Thanh như vậy, phỏng đoán nếu anh nói đến trọng tâm thì nước mắt Trương Thanh cũng sẽ rớt xuống. Anh biết Quách Tĩnh Tĩnh đối với Trương Thanh quan trọng bao nhiêu, nhưng anh không biết, rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Lúc Trương Thanh điên điên khùng khùng, y còn có thể điên điên khùng khùng mà sống, nhưng khi y thanh tỉnh lại, nhớ lại quá khứ, nếu như không phải là Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước mặt mình gầy teo yếu ớt, đầu vẫn chưa tới eo mình, nãi thanh nãi khí kêu mình một tiếng "Ba", toàn tâm toàn ý dựa vào y mà sống, y có lẽ đã sớm không chống đỡ nổi.
Quách Tĩnh Tĩnh chính là mạng sống của Trương Thanh!
Vương Giang Dân thấy y như vậy, cũng biết bản thân nói năng có chút nặng nề, vội vàng trấn an: "Được được được, Tĩnh Tĩnh là con trai anh, ai cũng không thể cướp nó từ anh đi. Anh Thanh anh bình tĩnh một chút, đừng kích động, đều do em, là em nói sai, em không nên nói như vậy."
Trương Thanh hít hít nước mũi, đem nước mắt nuốt trở về, co lại ở một bên không nói thêm gì nữa. Vương Giang Dân thấy y như vậy, nơi nào còn dám đụng y, Trương Thanh ở trong mắt anh giống như một người được làm thủy tinh vậy, y nếu mất hứng, Vương Giang Dân động cũng không dám động.
Thời gian cứ như vậy lại trôi qua hơn một giờ, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn chưa trở về. Trương Thanh không có số điện thoại Hạ Phạm Hành cũng không liên lạc được với hắn, điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh trong trạng thái tắt máy. Mưa bên ngoài một mực không tạnh, tí tách tí tách khiến cho người nghe sốt ruột
"Mưa lớn như vậy, cậu tối nay ngủ tạm ở phòng A Tĩnh một đêm đi, chắc trên đường đều là bùn đất, lại hơn nửa đêm, cậu lái xe cũng không an toàn."
Trương Thanh đang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, nói ra làm cho Vương Giang Dân trong lòng căng thẳng cũng buông lỏng xuống. Anh sợ Trương Thanh giận anh, nhất mực không dám nói nữa, chỉ có thể yên lặng phụng bồi y. Nhưng bây giờ Trương Thanh nói như vậy hiển nhiên đã tha thứ cho anh, Vương Giang Dân gật đầu một cái: " Được, vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, đừng lo lắng, A Tĩnh ngày mai dù sao cũng phải đi tới trường, đến lúc đó nếu không được, em buổi trưa đưa ngươi đi tìm nó."
Trương Thanh gật đầu, không lên tiếng đáp lại, nếu đã giữ người lại qua đêm, Trương Thanh tự nhiên sẽ cấp cho người ta đồ dùng sạch sẽ, khăn lông, bàn chải đánh răng tất cả đều mới. Trương Thanh nói rõ cho Vương Giang Dân, Vương Giang Dân là có chút hưng phấn, dẫu sao đây là lần đầu tiên anh được ngủ ở nhà Trương Thanh, trong tay nắm khăn lông mới Trương Thanh cho anh, tay Vương Giang Dân siết chặt.
Sau khi dẫn Vương Giang Dân vào phòng Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh tắt đèn ở gian nhà chính, trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng rồi tắt đèn, một người ngồi ở trên giường nhưng không cách nào ngủ được.
Y biết, nếu như y không giả bộ buồn ngủ, Vương Giang Dân sẽ một mực phụng bồi y, nhưng y không thể tiếp nhận nổi loại bầu bạn này của Vương Giang Dân. Vương Giang Dân đối với y có hảo cảm, điểm này y đã biết từ sớm, đại khái bởi vì cùng một loại người, Trương Thanh đối với phương diện này vẫn rất nhạy cảm, giống như Vương Giang Dân đối với y, giống như Hạ Phạm Hành đối với A Tĩnh...
Thật ra thì một giờ kia y cũng không phải là tức giận với Vương Giang Dân, y chẳng qua là đang ngẫm lại, ngẫm lại những gì Vương Giang Dân nói. Y biết, Vương Giang Dân nói đều đúng, chẳng qua là Vương Giang Dân ngừng lại lần nữa, để cho y lại lần nữa dấy lên hy vọng, y cùng a Tĩnh, nhất định có thể một mực như vậy chung một chỗ.
Vậy đại khái chính là Vương Giang Dân từ đầu đến cuối không có biện pháp cùng Trương Thanh ở chung với nhau là do duyên cớ đi. Có vài người, bạn không đành lòng để cho người đó hoàn toàn tuyệt vọng, người đó liền vĩnh viễn không chấp nhận hiện thực.
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa rốt cuộc cũng tạnh, mưa cả đêm, nhiệt độ tựa hồ so với hôm qua lại lạnh thêm mấy phần, Trương Thanh một đêm không ngủ, mang theo cặp mắt gấu trúc ra khỏi phòng. Vương Giang Dân đã mua điểm tâm về rồi, gặp người từ trong phòng đi ra, ôn nhu hỏi: "Anh Thanh? Ăn điểm tâm đi, em mua tào phớ anh thích nhất đây."
Quay đầu nhìn lại, Trương Thanh sắc mặt có chút tiều tụy, Vương Giang Dân dọn tới dọn lui điểm tâm động tác cũng chậm lại. Anh cho là Trương Thanh tối hôm qua ngủ rồi, anh còn cố ý chờ đối phương tắt đèn trong phòng rồi mình mới ngủ. Trương Thanh lừa anh, mà anh... Cũng không hiểu Trương Thanh như bản thân nghĩ.
"Anh Thanh..."
Vương Giang Dân ngoại trừ đau lòng, trong lòng còn nảy sinh cảm giác vô lực để cho anh biết bản thân có bao nhiêu thất bại.
Trương Thanh nặn ra mặt mày vui vẻ, giấu đi mệt mỏi, nói: "Cám ơn cậu, A Dân, còn biết tôi thích ăn tào phớ nhất. Vậy tôi đi đánh răng rửa mặt, để một hồi nữa lạnh đi thì mùi vị không còn nữa."
Nói xong, Trương Thanh bước nhanh đi ra cửa sau, đưa lưng về phía Vương Giang Dân đứng ở ao nước bên cạnh đánh răng rửa mặt.
Trương Thanh không nói, Vương Giang Dân cũng không có hỏi, đánh răng rửa mặt xong rồi, Vương Giang Dân như cũ cười ôn hòa, kêu Trương Thanh tới ăn chung điểm tâm.
Vương Giang Dân nói: " Chờ một hồi nữa ăn điểm tâm xong, em đưa anh đi tới trường Quách Tĩnh Tĩnh một chuyến, không thấy người em biết anh cũng không chịu ngồi yên. Tiểu tử này, quả nhiên là trưởng thành rồi thì bắt đầu học thói đi đêm không về."
Vương Giang Dân câu nói sau cùng là cười mà nói, anh chỉ là muốn hóa giải yên lặng lúng túng giữ mình và Trương Thanh, nào biết anh vừa nói xong, muỗng trong tay Trương Thanh cầm ăn tào phớ "bang" một tiếng lọt vào trong chén.
"Thanh ca..." Vương Giang Dân không biết Trương Thanh bị làm sao, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch."Có phải tối hôm qua bị lạnh hay không? Em kiểm tra một chút."
Vương Giang Dân khẩn trương đưa tay phải sờ trán Trương Thanh, Trương Thanh không dấu vết tránh được, ngẩng đầu cười nói: "Tôi không có sao, chỉ trượt tay thôi. A Dân, cậu không cần đi với tôi, tự tôi đi là được, hơn nữa phòng khám bệnh của cậu không có ai ở đó mà vạn nhất có người bị bệnh không tìm được bác sĩ nhất định sẽ lo lắng. Cậu không biết, cậu bây giờ là danh y trong thôn chúng ta, mọi người đều khoe y thuật của cậu tốt."
"Phải không."
Trương Thanh cười nói, nhưng Vương Giang Dân nhưng không cười được, trong miệng lẩm bẩm đáp một tiếng, thu hồi tay nhưng có chút run rẩy.
Ăn xong điểm tâm, Vương Giang Dân cũng nên đi thôi. Anh ngồi trên xe, Trương Thanh đứng một bên vẫy tay với anh.
"Trên đường cẩn thận."
Vương Giang Dân hỏi: "Thật không cần em đi cùng sao? Trường học kia anh chưa từng tới bao giờ."
"Không sao, tôi cũng không phải là không biết chữ, nhìn thấy là biết, hơn nữa đến nơi đó tìm không ra tôi cũng có thể hỏi người khác. Trường học đó không thể nào không có người biết, hơn nữa, huyện thành này tôi so với các cậu còn quen thuộc hơn. Cậu mau trở về đi, tối hôm qua cũng phiền cậu cả đêm, tôi đã thiếu cậu không ít nhân tình. "
"Anh Thanh, đừng nói như vậy, em cũng không làm cái gì, anh nói như vậy ngược lại làm cho em thương tâm."
Vương Giang Dân cố làm bộ than thở, nhìn như là đùa giỡn nhưng không biết lại có mấy phần là thật lòng.
Trương Thanh lần này chỉ cười một tiếng, không đáp lại, Vương Giang Dân chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Người vừa đi, Trương Thanh nụ cười trên mặt cũng không giữ được, bước nhanh về nhà, thu dọn đồ đạc đi tìm Quách Tĩnh Tĩnh, kết quả người mới vừa đi tới cửa, điện thoại di động liền reo. Trương Thanh lấy ra nhìn, là một dãy số chưa từng thấy bao giờ, Trương Thanh vội vàng nghe điện thoại, thần giao cách cảm kêu một tiếng: "A Tĩnh!"
Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia vừa vặn cũng kêu một tiếng: "Ba."
Trương Thanh nghe Quách Tĩnh Tĩnh thanh âm không đúng, kêu một tiếng ba cũng phát run, trong lòng đau xót.
"A Tĩnh, A Tĩnh con sao rồi? Con tối hôm qua làm sao không trở lại? Điện thoại di động cũng tắt máy, ba đợi con một đêm..."
Trương Thanh vừa nói, đôi mắt đỏ ửng giờ cũng thành mắt cá cua (ý nói mí mắt bị chảy xệ, đặc biệt là ở mí mắt dưới).
"Ba, " Quách Tĩnh Tĩnh giọng cũng khàn khàn, đoán chừng là khóc, "Ba, con sợ."
Một câu nói này trực tiếp khiến cho Trương Thanh rơi nước mắt. Quách Tĩnh Tĩnh lớn như vậy, ba chữ này đã được nói ba lần. Lần thứ nhất là lúc bị người trong thôn biết cậu tồn tại, gạch đỏ bên ngoài nhà toàn là làng trên xóm dưới vây quanh chưa từng thấy qua bộ mặt "ếch con" thành phố của Quách Tĩnh Tĩnh, hai tay ôm lấy chân ba nãi thanh nãi khí kêu: "Ba, con sợ."
Lần thứ hai là khi y đưa Quách Tĩnh Tĩnh đi học, ghi danh, một đám nhỏ đầu củ cà rốt vây quanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, mặt đầy hiếm lạ, Quách Tĩnh Tĩnh rúc lại sau lưng y nói một câu "Ba, con sợ, con muốn về nhà."
Lần này, là lần thứ ba, cách điện thoại Trương Thanh cũng có thể nghe ra thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh đang phát run.
"A Tĩnh, con đừng sợ A Tĩnh, ba đi đón con về nhà. Con nói cho ba biết, con đang ở chỗ nào? Ba bảo vệ con, ai cũng không thể tổn thương con, A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh nắm chặt điện thoại của buồng điện thoại công cộng, hít hít nước mũi, lau sạch nước mắt, nói: "Con bây giờ vẫn không thể trở về, Hạ Phạm Hành bị bệnh, sốt cao, chuyện này có liên quan tới con, trong nhà anh ta không có thuốc, con phải đi mua, con không thể thiếu hắn nhân tình không trả. Ba, chờ ta mua thuốc xong rồi con trở về, con... Con gọi điện thoại nói với ba một tiếng, điện thoại di động của con hư rồi, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, con chưa kịp nói với ba, hại ba lo lắng."
" Ừ..."
Trương Thanh trong nháy mắt thu lại nước mắt, cả người tựa như bị điện giật. A Tĩnh tối hôm qua thật sự cùng Hạ Phạm Hành chung một chỗ, mấu chốt là ngày thứ hai, Hạ Phạm Hành liền phát sốt, rốt cuộc chuyện này như thế nào?
Hạ Phạm Hành nhìn cũng không yếu ớt, qua một đêm đã khiến hắn sốt cao chỉ có thể....
Trương Thanh cầm điện thoại cả người ngây dại.
Bên kia Quách Tĩnh Tĩnh nói cái gì y cũng nghe không lọt. Chờ Quách Tĩnh Tĩnh cúp điện thoại, điện thoại của Trương Thanh lạch cạch một tiếng, rơi xuống đất vỡ thành ba mảnh.
Trong đầu đều là: Hạ Phạm Hành sốt, chuyện này có liên quan tới A Tĩnh, A Tĩnh đối với Hạ Phạm Hành làm cái gì? Để cho Hạ Phạm Hành sốt cao không lùi...
_____________________
Lời của editor: Trong suy nghĩ của Trương Thanh, Hạ Phạm Hành bị đè =))))
Chương 62: Không muốn đứa nhỏ
Quách Tĩnh Tĩnh tự mình ngồi xe trở về thôn Mã Sơn, mới vừa đi tới cửa nhà, Trương Thanh ngồi ở ngưỡng cửa đã thật nhanh mà vọt tới ."A Tĩnh!"
Cũng may Quách Tĩnh Tĩnh phản ứng mau lẹ, đưa tay đỡ nếu không phỏng đoán cả hai người sẽ cùng nhau ngã nhào. Chính là lúc ba cậu tới, tốc độ có chút nhanh, Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng thu eo về phía sau. Trương Thanh không đụng tới bụng cậu, Quách Tĩnh Tĩnh nhưng là bởi vì động tác theo bản năng của mình mà nhíu mày.
"A Tĩnh, " Trương Thanh há miệng, mới vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên ngừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, chu vi năm trăm thước đều không người, Trương Thanh vẫn là không yên lòng, kéo con trai vào cửa nhà, bịch bịch hai tiếng, đóng cửa khóa lại.
"Ba, ba làm gì thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh bị Trương Thanh làm cho có chút khó hiểu, Trương Thanh cũng mặc kệ, kéo cậu tới ngồi xuống bên cạnh bàn lớn. Y vành mắt hồng hồng, đưa tay sờ mặt Quách Tĩnh Tĩnh đ, thần sắc thống khổ không nói nên lời.
"A Tĩnh, mặc dù con luôn là chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, nhưng ba là ba con, chúng ta ngày ngày sinh hoạt chung một chỗ, con cho rằng con trai ba xảy ra chuyện, ba sẽ không biết sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì lời này mà trở nên cứng đờ. Cậu lúc trước gọi điện thoại cho Trương Thanh hoàn toàn là hành động theo bản năng. Cậu lúc ấy đầu óc rất loạn, sau khi ra khỏi nhà Hạ Phạm Hành cậu rất muốn lập tức trở về, nhưng Hạ Phạm Hành lại phát sốt, cậu không thể mặc kệ người ta, cho đến khi gọi điện cho Trương Thanh Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể nhịn được, chảy nước mắt nói một ít lời không lí trí. Sau chuyện này cậu cũng rất hối hận, không nên để cho Trương Thanh lo lắng mới phải. Ba cậu rất hay khóc bây giờ nhìn kỹ ánh mắt Trương Thanh, ngoại trừ trong mắt có tia máu còn sưng đỏ, trong mắt nước mắt còn chưa khô hẳn.
"Ba, con không có sao." Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt, cậu không biết nói dối, sẽ không nói mấy câu mùi mẫn thân mật, chỉ còn cách để bản thân mình cứng ngắc.
"Đứa ngốc..."
Trương Thanh làm sao không hiểu cậu, Quách Tĩnh Tĩnh càng nói không sao thì nhất định trong lòng hẳn rất khó khăn. Sờ khuôn mặt của con trai, Trương Thanh nức nở nói: "Là ba sai, ba đời này không đủ kiên cường, gặp chuyện liền tránh, sợ kết quả nên không dám hỏi, nếu như ban đầu ba có thể dũng cảm hỏi ra, có thể ngăn cản con gặp hắn, chuyện này có lẽ sẽ không thành ra như ngày hôm nay."
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Trương Thanh, cơ mặt cũng căng cứng. Trực giác nói cho cậu biết, ba cậu đã biết được cái gì đó.
"Ba, ba..."
Quách Tĩnh Tĩnh liếm liếm phát khô đích môi, cổ họng bởi vì khẩn trương cũng đi theo phát khô phát khô.
Trương Thanh giống như quyết định gật đầu một cái, nói: "Ba biết, ba đều biết, con cùng Hạ Phạm Hành đã sớm có quan hệ đúng không? Từ khi con không làm cảnh sát giao thông, con... con cùng hắn, xảy ra... Loại chuyện đó, đúng không?"
Thấy Quách Tĩnh Tĩnh không phản ứng kịp, Trương Thanh lau nước mắt rồi nói tiếp: "Ngày đó lúc con trở về bị sốt, ba lau người cho con, cái gì cũng nhìn thấy, con một thân tím bầm, cũng không thể là tự mình gây ra đúng không?"
"Ba..." Quách Tĩnh Tĩnh sợ, cậu thật sự không nghĩ tới ba cậu sẽ biết được, lúc ấy thì ngay cả chính cậu cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Đàn ông cùng đàn ông... Cậu quả thực không hiểu, làm sao sẽ phát sinh loại chuyện như vậy.
Trương Thanh thấy sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh thay đổi, môi cũng trở nên trắng bệch. Y bắt lấy tay của con trai.
"A Tĩnh, A Tĩnh con đừng sợ, ba sẽ không nói cho người khác biết, chúng ta làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, không có gì cả. Sau này Hạ Phạm Hành nếu lại tới, ba sẽ đuổi hắn đi, chúng ta không gặp hắn nữa. Ba sẽ tìm cho con một người vợ tốt, kết hôn, những chuyện này cũng sẽ bị lãng quên, có được hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, thật lâu khàn khàn nói một câu: "Ba, đã không thể nào làm như chưa có gì phát sinh qua, con. . . . . "
Quách Tĩnh Tĩnh khó mà mở miệng, mặt đầy khó chịu khiến cho Trương Thanh gấp muốn chết. Y biết con trai làm chuyện sai lầm, nhưng coi là như vậy, con trai cũng không sai, vì vậy thường nói: "Không sao, là Hạ Phạm Hành có lỗi với con trước, coi như... Coi như con nhất thời xúc động nên trả thù lại, hắn... Hắn cũng không có tư cách trách con, các con mỗi người một lần, sổ nợ này coi như trả sạch. Sau này nước giếng không phạm nước sông, mọi người không liên quan đến nhau. Chúng ta cùng hắn vốn không phải là người cùng một thế giới."
Trương Thanh nói xong, mặt đỏ rần, lỗ tai cũng nóng lên lợi hại. Y biết mình đây là không đúng, bất quá con trai y chính là không sai, không phải chỉ là vô tình cưỡi Hạ Phạm Hành một tí thôi sao? Đó cũng là Hạ Phạm Hành sai, hắn gạt con trai y, hắn xuất hiện trước mặt y. Người đàn ông nào cũng đều có tôn nghiêm, dựa vào cái gì bị ngươi đè ép một lần thì phải im hơi lặng tiếng, không thể áp trở lại!
Trương Thanh nhìn thân thể con trai một chút, ừ, so với y bền chắc hơn nhiều. Khó trách con trai có thể áp trở lại, y năm đó cũng không được... Ây ây ây đi xa quá rồi! Bây giờ không phải là thời điểm để nghĩ cái này.
Trương Thanh kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy kiên định: "Chúng ta không có sai! Chúng ta không sợ!"
Quách Tĩnh Tĩnh lần này nghe không hiểu,mặt đầy kinh ngạc nhìn ba cậu. Cậu thật không nghĩ tới, ba cậu bình thường thật thà thế mà còn có "suy nghĩ bao la" như vậy.
Trương Thanh bị con trai nhìn như vậy, mặt càng đỏ hơn, cúi đầu gảy gảy ngón tay mình không nói lời nào.
Quách Tĩnh Tĩnh thở dài, kéo tay Trương Thanh trở về, thanh âm run rẩy nói: "Ba, có chuyện chính con cũng không hiểu rõ là tại sao, nhưng con không dám nói với người khác, con chỉ có thể nói với ba. Tối ngày hôm qua Hạ Phạm Hành đến tìm con, cùng con nói một chuyện. Con cho là hắn đùa bỡn con, cùng hắn ở trong mưa đánh một trận, quần áo ướt cả, chúng con đi tới nhà hắn, hắn nói cho con biết sự kiện kia là thật, hắn không có lừa gạt con. Ba, ba nói xem, con rõ ràng là một người đàn ông, tại sao con lại mang thai chứ ?"
Trương Thanh nháy mắt mấy cái: "Nguyên lai Hạ Phạm Hành bị bệnh là bởi vì hắn mắc mưa... Không phải, con mới vừa nói cái gì? Mang thai? Ai?"
"Ba, ba nói đi, đàn ông thật sự mang thai được sao? Đàn ông làm sao có thể sẽ mang thai được? Hạ Phạm Hành nói con đang mang thai con của hắn, điều này sao có thể chứ?"
Quách Tĩnh Tĩnh lặp đi lặp lại hỏi ba cậu cái đề tài này. Sắc mặt Trương Thanh vào lúc này cũng không tốt lắm, huyết sắc từ đỉnh đầu lập tức lui xuống dưới cổ, sắc mặt ảm đạm, bởi vì bỗng nhiên đứng dậy động tác quá lớn, băng ghế sau lưng cũng bị tác động, "bang" một tiếng nện ở trên nền xi măng.
"Làm sao biết..."
Trương Thanh co quắp trừng mắt nhìn, dưới chân mềm nhũn, lập tức té ngã trên đất, lòng bàn tay vô tình đè ở trên băng ghế, bên trên còn bị lòi ra một cây đinh rỉ. Trương Thanh lần này trực tiếp xuất hiện một vết máu.
' 'Ba!"
Quách Tĩnh Tĩnh bị máu tươi ở lòng bàn tay Trương Thanh kích thích, vội vàng đứng dậy đỡ Trương Thanh ngồi xuống một bên, vội vã vào trong nhà lấy rương thuốc tới bôi thuốc cho y.
Rượu cồn kích thích vết thương, Trương Thanh sợ nhất là đau đớn, lần này thậm chí ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có, ngồi một bên tựa như cái cọc gỗ không nhúc nhích, tình huống kia so với ngày đó Quách Tĩnh Tĩnh biết được chuyện kia còn nghiêm trọng hơn.
"Ba, cái định này bị rỉ, chúng ta đi tới chỗ chú lấy đinh ra."
Trương Thanh thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt đều là nước mắt.
"Đứa trẻ... Mấy tháng rồi? Tính một chút thì chắc khoảng ba tháng? Hạ Phạm Hành tìm con nói gì? Hắn sẽ không làm thương tổn con? A Tĩnh, nếu không chúng ta rời khỏi nơi này đi, thế giới này lớn như vậy, chúng ta tìm một chỗ nào đó, Hạ Phạm Hành dù có bản lãnh lớn hơn nữa cũng không có khả năng tìm thấy."
Trương Thanh nói xong, đứng dậy giống như một con quay xoay vòng vòng, trong miệng lải nhải: "Chúng ta bây giờ liền thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này đi."
"Ba, " Quách Tĩnh Tĩnh cả người đều bị trấn trụ. Cậu không nghĩ tới Trương Thanh lại tùy tiện tiếp nhận chuyện đàn ông mang thai như vậy, "Ba cũng tin sao? Ba cũng cho rằng, con... Con có..." Có đứa nhỏ?
Trương Thanh ngẩn người, không trả lời, cúi đầu trầm giọng hỏi: "A Tĩnh, con... Con thích Hạ Phạm Hành sao? Con có phải hay không... Muốn cùng hắn chung một chỗ? A Tĩnh, các con là không thể nào, coi như Hạ Phạm Hành có tiếp nhận con đi, vậy người thân của hắn thì sao? Người như vậy khẳng định có lai lịch lớn, khí chất đó của hắn, nhà bình thường cũng không thể có được. Người có tiền... Có lúc rất đáng sợ, bọn họ chỉ cần nhúc nhích một đầu ngón tay là có thể khiến cho con tan xương nát thịt. Dù cho ngày thường hòa ái thân thiện như thế nào đi nữa nhưng con nếu muốn uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ nhẫn tâm đứng lên lục thân bất nhận (*). A Tĩnh, con không thể yêu Hạ Phạm Hành."
(*) Lục thân bất nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
"Ba, con không yêu Hạ Phạm Hành." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy ba cậu rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Y làm sao lại cho rằng mình yêu Hạ Phạm Hành, mỗi một câu y nói đều giống như chính y đích thân trải qua "Ba, ba sao thế? Tay sao lại lạnh như vậy?"
Trương Thanh không để ý tay mình bị lạnh, vừa nghe Quách Tĩnh Tĩnh nói không yêu Hạ Phạm Hành, trong lòng lập tức dấy lên hy vọng.
"Con không yêu hắn? Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, vậy con định làm như thế nào? Đứa nhỏ này..."
"Nếu quả thật có, đứa nhỏ này con không cần." Quách Tĩnh Tĩnh bình tĩnh nói.
Trương Thanh cũng rất giật mình: "Cái gì? Con.. Con không cần nó? Nhưng nó cũng là một sinh mạng a, con đã có nó, làm sao có thể không cần nó..."
"Muốn con nói thế nào với nó đây? Chẳng lẽ muốn nói cho nó biết là con sinh ra nó? Để cho nó cả đời không ngóc đầu lên được mà làm người sao?" Quách Tĩnh Tĩnh nói có chút kích động, vẻ mặt kia cũng khiến Trương Thanh bị dọa sợ.
Trương Thanh biết Quách Tĩnh Tĩnh nói không sai, nhưng...
"A Tĩnh, con nghĩ lại đi, con thật sự không cần nó sao? Ba sợ con... con sau này sẽ hối hận."
Trương Thanh vừa nói, nước mắt không khống chế được chảy xuống, một giọt một giọt nhỏ xuống đất, không bao lâu làm ướt một mảnh đất.
Quách Tĩnh Tĩnh rất kiên định nói: "Ba, đây không phải là con có cần hay không mà là có thể hay không. Con đã nghĩ rất lâu vẫn là quyết định không muốn nó, con chờ Hạ Phạm Hành khỏe lại thì sẽ nói cho hắn biết quyết định này."
Trương Thanh khẩn trương hỏi: "Vậy... Vậy hắn có làm chuyện tổn thương con hay không?"
"Không biết." Quách Tĩnh Tĩnh điểm này ngược lại là nói rất chắc chắn "Hắn nói sẽ tôn trọng quyết định của con, điểm này hắn sẽ không nói mà không giữ lời."
Trương Thanh lần này không nói chuyện, nếu như Hạ Phạm Hành thật sự đối với Quách Tĩnh Tĩnh lưu tâm mà có thể nói ra như vậy, hoặc là nói rõ người đàn ông này không thật lòng, hoặc là nói rõ đối phương là thật tâm yêu A Tĩnh.
Bất luận là loại kết quả nào, Trương Thanh cũng không muốn lựa chọn, cho nên y chỉ có thể giữ yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro